Sổ Tay Theo Đuổi Vợ Của Thái Tử

Chương 50: “Muội tin ta đến vậy, rõ là muội thích ta rồi.”



Không nhắc tới chuyện này còn được, vừa nhắc tới là Nguyễn Linh Huyên lại nhớ tới việc nàng bị ngã đau hết cả mông.

Nàng trèo tường bao nhiêu năm, thân thủ bất phàm, chưa từng bị rơi xuống khỏi đầu tường bao giờ, hết thảy đều do Tiêu Văn Cảnh ban tặng.

“Ta muốn đi dạo.” Nguyễn Linh Huyên không muốn tiếp tục đề tài làm nàng vừa đau đầu vừa đau mông này, nàng đi qua bên người hắn, bước về hướng đầu cầu.

“Ta đi cùng muội.”

Tiêu Văn Cảnh không buồn suy nghĩ, hắn lập tức đi theo phía sau nàng.

Bước chân của Nguyễn Linh Huyên hơi dừng lại, sau đó nàng lại tiếp tục đi về phía trước.

Bọn họ là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên nhiều năm như vậy, còn thân thiết hơn cả bạn bè bình thường. Nếu như bỗng nhiên xa cách, không còn quan tâm đến nhau nữa chỉ vì mấy câu nói thì chắc chắn là nàng cũng sẽ thấy rất buồn.

Hai người cách nhau không xa không gần, cùng nhau đi vào đường phố náo nhiệt.

“Xin hãy rủ lòng thương xót, cho mấy đồng tiền để tiểu nhân có thể cho mẫu thân xuống mồ vi an*!”

*Xuống mồ vi an: Người đã mất được chôn cất dưới đất, người chết thì được yên nghỉ, người còn sống thì thấy thanh thản.

“Ai, thật đáng thương…”

Nguyễn Linh Huyên nhìn sang phía đó, một tên ăn mày quần áo tả tơi đang quỳ gối trước cái chiếu cỏ, trông rất quen mắt.

“Là hắn à?” Nguyễn Linh Huyên quay đầu hỏi Tiêu Văn Cảnh.

Tiêu Văn Cảnh nhìn hắn ta: “Trên lông mày của hắn có một vết cắt, trên ngón tay đều là sẹo nứt da, còn có tờ giấy ố vàng trên mặt đất này nữa, hẳn là đã dùng mấy năm rồi.”

Nguyễn Linh Huyên: “…”

Được lắm, lại là tên lừa đảo này.

Nguyễn Linh Huyên ngồi xổm xuống, móc ra hai lượng bạc.

Thấy bạc, mắt tên ăn mày sáng lên, hắn ta đang muốn nhận lấy.

“Từ từ, ngươi không nhớ ta sao?” Nguyễn Linh Huyên đột ngột thu tay lại, nàng nhìn tên ăn mày, nói: “Ngươi lừa ta ba lần rồi!”

  

Mỗi ngày đều có cả trăm, cả ngàn người đi qua trước mặt hắn ta, sao có thể nhớ rõ từng người được. Tên ăn mày nghe Nguyễn Linh Huyên nói vậy thì cũng rất kinh ngạc, đôi mắt trừng to: “Ngươi, ngươi nói bậy gì thế, hôm qua nương ta mới chết…”

  

Nguyễn Linh Huyên chỉ Tiêu Văn Cảnh đang đứng đằng sau.

“Ngươi còn muốn lừa ta à, người đứng sau ta có năng lực chỉ cần nhìn qua là nhớ, hắn đã sớm nói cho ta rằng ngươi là kẻ lừa đảo rồi!”

“…” Tên ăn mày ngẩng đầu nhìn Tiêu Văn Cảnh, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của hắn sâu như không thấy đáy, nhìn là biết không phải người dễ lừa.

“… Thế mà ngươi còn bị lừa ba lần.” Tên ăn mày nói nhỏ một câu, ánh mắt cảnh giác.

Trông bộ dáng này chắc chắn là đến để gây sự.

Giọng điệu khinh thường của tên ăn mày làm Nguyễn Linh Huyên tức đến muốn giậm chân, nàng khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh: “Ngươi có tay có chân mà lại ở đây lừa gạt người khác, ngươi không biết lừa lọc là sai à?”

Tên ăn mày này chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi, cũng xấp xỉ tuổi của nàng.

“Lừa người khác nhanh có tiền, trên đời này làm gì có ai chưa từng lừa ai, chẳng lẽ ngươi không lừa ai chắc?” Tên ăn mày nói chắc nịch tựa như đó là chuyện đương nhiên.

“Ta không lừa ai hết!” Nguyễn Linh Huyên lập tức nói.

Câu trả lời vừa chắc chắn vừa tự tin của nàng làm tên ăn mày giật mình, hắn ta lại nhìn về phía Tiêu Văn Cảnh.

“Hắn thì sao?”

Hắn ta muốn kéo một người xuống cùng để chứng minh lừa gạt là chuyện rất bình thường.

Tiêu Văn Cảnh chẳng buồn trả lời.

“Ngài ấy… Cũng không lừa người khác.” Lần này Nguyễn Linh Huyên không trả lời dứt khoát được như trước.

Chắc là vậy nhỉ?

Tiêu Văn Cảnh nhìn nàng, đôi môi hơi cong lên, khuôn mặt vốn đẹp trai xuất chúng được ánh đèn mông lung soi chiếu làm hắn trông càng như một vị trích tiên.

Hắn không nói lời nào nhưng lại giống như đang nói với nàng, muội tin ta đến vậy, rõ là muội thích ta rồi.

Ngực Nguyễn Linh Huyên như bị một con thỏ bất thình lình giẫm bằng chân sau, đá một cú thật mạnh.

Nàng lập tức quay đầu lại.

“Hiện giờ không nói đến ngài ấy mà đang nói đến ngươi, ngươi lừa người khác như vậy sẽ làm người thật sự muốn được giúp lại không được trợ giúp. Ngươi nói xem, ngươi có tay có chân, sao không làm việc gì khác?”

“…” Tên ăn mày không có kiên nhẫn để nghe, hắn ta chỉ muốn nhanh chóng tống cổ cô nương xen vào việc người khác này đi. Vì vậy, hắn ta liên mồm đồng ý: “Được, được, được, ta biết rồi, sau này ta không bao giờ lừa người khác nữa!”

“Thật không?”

“Thật mà!”

Sao cô nương này lại phiền phức thế không biết, tên ăn mày vừa ngước mắt, bỗng thấy một bàn tay trắng nõn cầm hai lượng bạc giơ ra trước mắt hắn ta.

“Vậy thì ta tin ngươi.”

Tên ăn mày ngơ ngác, nhưng có tiền mà không lấy thì chính là đồ ngốc, hắn ta nhanh chóng vươn tay, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trong veo của thiếu nữ, không hiểu ma xui quỷ khiến sao mà hắn ta lại dừng tay giữa chừng. Cuối cùng, hắn ta vẫn cẩn thận mà lấy hai lượng bạc trên lòng bàn tay nàng, thậm chí còn không chạm vào làn da của nàng dù chỉ một chút.

Hắn ta là tên ăn mày chuyên lừa gạt người khác, vài người bị hắn ta lừa đều không đánh thì cũng mắng chửi hắn ta, chưa từng có ai nói chuyện tử tế với hắn ta cả.

Đương nhiên, đó cũng là do hắn ta gieo gió gặt bão.

Nguyễn Linh Huyên đứng lên, dịu dàng nói: “Ngươi cầm tiền này đi mua bộ y phục mới, ăn một bữa cơm no, rồi hãy suy nghĩ xem sau này nên làm gì để kiếm sống đi.”

Tên ăn mày nhìn bọn họ rời đi, lại cúi đầu nhìn bạc hắn ta đang cầm trong tay.

Chẳng lẽ nàng là kẻ ngốc sao?

Tên ăn mày ngước mắt, đúng lúc nhìn thấy thiếu niên đi bên cạnh cô nương kia quay đầu liếc nhìn hắn ta.

 

Ánh mắt đó không thể nào nói là lương thiện được!

Tên ăn mày hoảng sợ, nắm chặt bạc trong tay, sợ hắn sẽ đến cướp, cũng may thiếu nữ đi đằng trước nhìn thấy cái gì nên quay đầu lại kéo tay áo hắn, thiếu niên lập tức quay lại, theo nàng rời đi.

Trời đã tối đen, các loại đèn lồng muôn hình muôn vẻ được treo lên cao, chiếu sáng lẫn nhau, làm gương mặt tươi cười của mọi người có vẻ càng thêm hạnh phúc dưới ánh đèn.

Đi vào dòng người rộn ràng nhốn nháo, chợ đêm còn có vô số món hàng rực rỡ muôn mày, làm người khác ngắm nhìn không xuể.

Nguyễn Linh Huyên nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh nàng không có ai, không thấy Tiêu Văn Cảnh đâu cả.

Sao ngài ấy đi mà cũng không nói với nàng một tiếng?

  

Nguyễn Linh Huyên tìm một vòng xung quanh vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Văn Cảnh, lòng nàng thấy hơi mất mát.

Nàng vừa mới thôi tìm kiếm thì một cây kẹo hồ lô có lớp đường sáng lấp lánh bọc bên ngoài bỗng xuất hiện trước mắt nàng.

“Đang tìm ta à?” Tiêu Văn Cảnh xuất hiện cùng với cây kẹo hồ lô kia.

“Không phải nhé.” Nguyễn Linh Huyên duỗi tay muốn cướp kẹo hồ lô, Tiêu Văn Cảnh nhẹ nhàng nhấc tay lên làm nàng không với tới, chính là kiểu chênh lệch dù nàng có nâng cả cánh tay lên cũng không chạm tới được.

Nguyễn Linh Huyên ngửa đầu, buồn bực.

Có phải Tiêu Văn Cảnh lại cao lên hay không?

Rõ ràng hai người họ chỉ kém một tuổi, nhưng nàng lớn chậm như rùa bò, Tiêu Văn Cảnh lại như cây mầm bị rút lên, cứ cách một thời gian là lại cao thêm một đoạn.

  

Nàng nhìn cây kẹo hồ lô trên cao, độ cao đó giống như hắn đang cố ý làm khó nàng vậy.

Nguyễn Linh Huyên tức giận: “Không phải là người mua cho ta à?”

“Sao muội lại chắc chắn là ta mua cho muội?” Tiêu Văn Cảnh hỏi lại.

“Nhưng rõ ràng là người mua cho ta mà.”

Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, cho nên đương nhiên là Nguyễn Linh Huyên sẽ nghĩ như vậy.

“Muội nói đúng, đúng là ta mua cho muội đó.”

Tiêu Văn Cảnh cười khẽ, đưa kẹo hồ lô cho nàng, hoàn toàn không hề làm khó nàng chút nào.

Nhìn kẹo hồ lô lại dễ như trở bàn tay mà về tới trước mắt, lần đầu tiên Nguyễn Linh Huyên nhận ra hình như lẽ thường không nên là như vậy.

Dường như Tiêu Văn Cảnh đối xử với nàng khác hẳn với những người khác.

“Sao thế?”

Nguyễn Linh Huyên lắc đầu, nhận kẹo hồ lô rồi há mồm cắn một miếng thật to, lớp đường bị cắn vỡ vang lên tiếng “răng rắc”, nàng lại liếc mắt nhìn Tiêu Văn Cảnh.

Biểu cảm của Tiêu Văn Cảnh vẫn rất tự nhiên, giống như chuyện hôm đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của nàng vậy.

“Muội đang nghĩ gì thế?” Tiêu Văn Cảnh bắt quả tang nàng đang nhìn trộm hắn.

Nguyễn Linh Huyên hoảng sợ, theo bản năng nàng chỉ vào cửa hàng bên cạnh, lớn tiếng nói: “Ta muốn mua kẹo!”

Nhưng lần này Tiêu Văn Cảnh không dễ dãi như trước, hắn lập tức từ chối: “Muội không được ăn nhiều kẹo, răng sẽ hỏng mất đấy.”

Nguyễn Linh Huyên thất vọng “ồ” một tiếng.

Hai người vừa nói hết câu đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.

“Có nghe thấy không, không được ăn nhiều kẹo, răng sẽ hỏng mất đấy, cẩn thận chưa kịp gả ra ngoài thì răng đã rụng sạch…”

“Huhu, muội muốn ăn kẹo!” Tiểu cô nương khóc huhu, thấy Nguyễn Linh Huyên đang ăn kẹo hồ lô thì lại kêu: “Muốn ăn kẹo hồ lô!”

“Ăn kẹo hồ lô cũng sẽ rụng hết răng!”

“…”

Nguyễn Linh Huyên trơ mắt nhìn Hà Hiểu Hành kéo muội muội 5 tuổi của hắn ta đi qua sạp bán kẹo, hắn ta còn mỉm cười gật đầu với bọn họ.

Tiêu Văn Cảnh gật đầu đáp lễ với hắn ta.

Nguyễn Linh Huyên thở dài rồi tiếp tục ăn kẹo hồ lô, nàng quay đầu trông mong nhìn mấy loại kẹo chỉ Tết hoa đăng mới có trên sạp bán kẹo.

Sớm biết vậy thì ban nãy nàng đã không đưa hết cả hai lượng bạc cho tên ăn mày kia rồi.

 

Nàng nhìn kẹo một cái rồi lại nhìn Tiêu Văn Cảnh.

“Tiêu Văn Cảnh…”

“…”

*

Hà Hiểu Hành ôm muội muội nhỏ tuổi, bị tiếng khóc của con bé làm cho đau đầu. Cũng may trẻ con dễ mệt, rất nhanh đã khóc đến mức ngủ quên, cuối cùng hắn ta cũng có thể thở phào một hơi.

Hà Hiểu Hành đang ngồi uống trà nghỉ ngơi ở quán trà ven đường, lại trùng hợp mà thấy bóng dáng Tiêu Văn Cảnh và Nguyễn Linh Huyên xuất hiện trong tầm mắt.

Nguyễn Linh Huyên ăn cây kẹo hồ lô kia rất chậm, trong miệng nàng đang nhai một viên kẹo sơn tra, trên que còn có một viên cuối cùng. Nàng ung dung thoải mái mà đi phía trước, Tiêu Văn Cảnh đi chậm nửa bước phía sau nàng thì cầm một gói đồ lớn trong tay, môi mím chặt, trông như thể bị ép phải khuất phục rồi lại thấy không cam lòng.

Hai người đi đến gần, Hà Hiểu Hành nhìn tên cửa hàng trên túi đóng gói, hắn ta nhếch miệng cười với Tiêu Văn Cảnh, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Lục điện hạ, ngài mua nhiều kẹo thế à?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.