Tiếng Đại Chu của nàng ta không được chuẩn lắm, vẫn còn mang theo đôi chút giọng địa phương, nhưng mà cũng không ngăn cản được giọng nói vô cùng trong trẻo của nàng ta, thật giống như tiếng vang truyền đến do những viên đá quý mang trên trán va chạm vào nhau.
Tiêu Yến Thư giật mình, chưa kịp lau sạch nước mắt thì đã bị bảy tám đôi mắt cùng lúc quay sang nhìn chằm chằm vào, trong chớp mắt khuôn mặt vừa đỏ bừng lại trở nên trắng bệch.
Hiền Đức Hoàng Thái hậu vỗ vỗ tay của nàng ấy, dường như không hề trông thấy nàng ấy thất lễ: “Đây là Yến Thư, chắc là nhỏ tuổi hơn Bảo Gia Quận chúa một chút, là một hài tử ngoan ngoãn.”
“Tốt quá, thì ra là một muội muội.” Bảo Gia Quận chúa vui vẻ vỗ tay, ngẩng đầu nói với Thuận Thiên Đế: “Hoàng đế Đại Chu, không phải chúng ta tới bãi săn là để tỷ thí cưỡi ngựa hay sao? Rốt cuộc thì tới khi nào mới có thể bắt đầu thế?”
“Bảo Gia.” Trác Nhĩ Thân Vương cau mày, toan ngăn cản sự vô lễ của nàng ta.
“Không sao đâu, Quận chúa nói rất đúng, đã đến bãi săn thì phải cưỡi ngựa bắn tên.”
“Đúng vậy, ta muốn so tài với Công chúa Đại Chu, xem thử xem ngựa Bắc Lỗ bọn ta hay ngựa Đại Chu nhanh hơn, mũi tên của Bắc Lỗ bọn ta chuẩn hay là mũi tên của Đại Chu chuẩn!”
Mặc dù giọng điệu của nàng ta rất kỳ quặc nhưng xung quanh, không một ai có thể cười nàng ta được.
Bảo Gia Quận chúa quá kiêu ngạo, quả thật là đang muốn dùng nó để dọa sợ bọn họ một lượt.
Ai ai cũng biết Tiêu Yến Thư không giỏi cưỡi ngựa bắn cung, bây giờ nàng ấy lại bị Bảo Gia Quận chúa này nhắm tới, chẳng phải là sẽ làm mất thể diện Đại Chu sao?
“Thư Nhi, nếu như quận chúa đã có hứng thú muốn cùng nhau so tài, vậy thì con cứ đi đi.” Thuận Thiên Đế nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Yến Thư, giọng điệu hiền hòa nhưng vẻ mặt lại không hề thoải mái chút nào.
Tiêu Yến Thư nghĩ tới sự nghiêm khắc của ông ấy, sắc mặt càng tái nhợt hơn.
Trong lúc nhất thời, nàng ấy cũng không biết rằng liệu mình nên hy vọng là bản thân sẽ thể hiện tốt hay tệ mới phải.
Trác Nhĩ cũng không thể nào đi theo Bảo Gia Quận chúa mọi lúc mọi nơi, bởi vì Hiền Đức Hoàng Thái hậu còn muốn trò chuyện với hắn ta, nên hắn ta chỉ có thể bất đắc dĩ đưa mắt nhìn nàng ta vênh váo, hống hách rời đi cùng một nhóm người Đại Chu.
Bởi vì phải đi tuần tra nên Tiêu Văn Cảnh đã đến muộn một lát, nghe thấy người hầu báo lại chuyện Bảo Gia Quận chúa yêu cầu tỷ thí với Thất Công chúa thì âm thầm cau mày.
Hắn không biết kỹ năng cưỡi ngựa và bắn cung của Bảo Gia Quận chúa như thế nào, nhưng vẫn khá rõ ràng về kỹ năng của Tiêu Yến Thư, nàng ấy còn cách trình độ có thể tỷ thí với người khác rất xa.
“Thận Hành, ngươi đi xem xem Thất Công chúa thế nào rồi.” Thận Hành am hiểu võ công, có thể bảo vệ chu toàn cho Tiêu Yến Thư mà không kinh động bất kỳ ai.
Thận Hành do dự một lúc, sau đó vẫn nhận mệnh lệnh và rời đi.
Tiêu Văn Cảnh lại hỏi người hầu: “Nguyễn Lục cô nương đang ở đâu?”
Có chuyện như thế này xảy ra với Tiêu Yến Thư, mà Nguyễn Linh Huyên lại không hề xuất hiện thì thật là bất thường.
“Hình như là đi cùng với Chương công tử nên vẫn chưa kịp tới.” Người thị vệ rất yêu quý Nguyễn Linh Huyên, lại sợ Tiêu Văn Cảnh trách tội, cho nên chủ động giải thích giúp nàng: “Đều là do người Bắc Lỗ tới nhanh quá, gần như là bệ hạ vừa đến, bọn họ cũng đã tới rồi, khiến người ta không kịp chuẩn bị!”
Tiêu Văn Cảnh suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Đi tìm nàng ấy đi, kể cho nàng ấy nghe về chuyện của Thất Công chúa.”
Bảo Gia Quận chúa còn dẫn theo mười mấy thiếu niên và thiếu nữ thường ngày chơi đùa với nàng ta. Bọn họ vây quanh nàng ta, huyên thuyên nói chuyện bằng tiếng Bắc Lỗ, cùng nhau đi qua trước mặt Tiêu Yến Thư.
Tiêu Yến Thư không hiểu được, nhưng nàng ấy vẫn có thể cảm nhận được sự chế giễu trong ánh mắt và giọng điệu của bọn họ.
“Công chúa, người đừng sợ, chúng tôi sẽ ở bên cạnh ủng hộ người!”
Có người Bắc Lỗ ở đây, những tiểu thư và công tử quý tộc của Đại Chu trở nên đoàn kết hơn bao giờ hết, có chung mối thù, phân ra rõ ràng hai nhóm khác nhau đi sang phía riêng biệt so với bọn họ.
Vành mắt của Tiêu Yến Thư vẫn còn đỏ hoe, nàng ấy khụt khịt mũi, nhìn bộ y phục cưỡi ngựa mà mình vừa mới mặc vào, cảm thấy rất buồn bã: “Trước tiên ta muốn yên tĩnh ở một mình một lát.”
“Vậy thì bọn ta đi trước, xem thử sân bãi đã được chuẩn bị thế nào rồi, tránh để cho những người Bắc Lỗ kia cơ hội động tay động chân.”
Tiêu Yến Thư ngồi ở trên cột gỗ ngoài lều, ôm cung gật đầu.
Đợi đến khi mọi người đã đi hết rồi, nỗi buồn từ trong lòng lập tức thể hiện ra bên ngoài.
Chỉ một lát nữa thôi, nàng ấy sẽ mất mặt.
“Người sợ tỷ thí với Quận chúa kia tới vậy sao?” Một người đột nhiên hạ xuống đứng bên cạnh nàng ấy, hừ lạnh: “Vậy để ta giúp người giết nàng ta đi, người sẽ không cần phải tỷ thí nữa!”
“Tuyệt đối không được!” Tiêu Yến Thư bị dọa sợ tới nỗi giật mình, ngẩng đầu lên, nhìn thấy người thanh niên đã lâu không gặp, lắp bắp nói: “Ngươi, sao ngươi lại tới đây?”
Mặc dù biết là y vẫn luôn đi theo Lục Hoàng huynh, nhưng đã đi đường nhiều ngày như vậy mà lại không hề thấy y xuất hiện, vẫn thâm tàng bất lộ giống như lúc trước.
“Điện hạ sợ người bị Quận chúa kia làm tổn thương, nên bảo ta đến trông chừng. Mà ta thấy có vẻ như chưa đợi đến lúc người lên tỷ thí thì đã dùng dây cung của chính mình treo cổ ở đây luôn ấy nhỉ?”
Tiêu Yến Thư đỏ mặt: “Ngươi, ngươi đừng có nói bậy, ta là Công chúa cao quý, sao có thể chịu khuất phục, chưa chiến đấu đã e sợ như vậy được!”
“À.” Thận Hành liếc mắt một cái là đã có thể nhìn thấu nàng ấy đang cậy mạnh.
Mới vừa rồi còn lén lút ngồi đây rơi nước mắt, vậy mà bây giờ lại nhớ ra mình là Công chúa, phải mạnh mẽ lên rồi?
“Ta chỉ sợ là mình sẽ làm mất mặt phụ hoàng và Đại Chu thôi…” Tiêu Yến Thư tựa mặt vào cây cung, thở dài nói: “Nếu như sớm biết trước thế này, ta đã cùng học cưỡi ngựa và bắn cung cho thật giỏi giống như Linh Huyên rồi.”
“Khi Nguyễn Linh Huyên đọc không ra bài thơ cũng chẳng khóc thút thít giống người. Người không giỏi bắn cung thì khóc làm gì chứ?”
“Chuyện đó khác…”
“Có cái gì khác nhau đâu!” Thận Hành khoanh tay, không thèm quan tâm, nhưng mà trông thấy nước mắt của Tiêu Yến Thư lại sắp sửa rơi xuống, y cau mày nói: “Có sao đâu mà, cùng lắm thì ta sẽ giúp người từ phía sau!”
Tiêu Yến Thư khẽ bật cười, lau đi nước mắt: “Cảm ơn ngươi, Thận Hành.”
Thận Hành liếc nhìn nàng ấy một lần rồi lại quay đầu đi mất.
“Ta là Công chúa nên ta phải quang minh chính đại.”
Cho dù là có thua thì cũng phải là thua một cách quang minh chính đại.
Sau khi dần bình tĩnh lại, Tiêu Yến Thư mang theo cây cung trên lưng rồi tiến đến địa điểm thi đấu.
Bên kia, những tiếng reo hò đã vang lên không ngớt, sôi nổi và náo nhiệt.
Là các thiếu nam thiếu nữ đến từ Bắc Lỗ đang cổ vũ hoan hô cho Bảo Gia Quận chúa.
Về phần Đại Chu, có thể nói là bọn họ đều chán nản và ủ rũ, không hề có tinh thần chiến đấu.
“Thất Công chúa đến rồi sao?” Bảo Gia Quận chúa nhìn sang, cười một tiếng rồi đột nhiên dời phương hướng, giương cung chĩa về phía Tiêu Yến Thư, nàng ta vừa buông tay thì một mũi tên lập tức phóng ra.
Hẳn là vị Quận chúa này khá tự tin với tài bắn cung của mình, nhưng mà Tiêu Yến Thư lại không hề biết được điều đó. Hai mắt của nàng ấy chợt mở lớn, một tiếng thét kinh hãi vẫn còn đang mắc kẹt nơi cuống họng thì mũi tên đã lao tới trong nháy mắt. Thận Hành duỗi một tay ra, mũi tên được bắn ra lập tức dừng lại ở bên phải của Tiêu Yến Thư, chỉ còn lại mấy sợi lông trên đuôi mũi tên là vẫn còn dao động.
“Ngươi thật là vô lễ! Vậy mà lại dám tấn công Công chúa!” Lập tức có người hét lên trách móc.
Đây vẫn là nơi nằm trên đất đai của Đại Chu, đám người Bắc Lỗ này quá kiêu ngạo rồi!
“Chỉ là đùa giỡn một chút thôi, đừng lo lắng thế, tài bắn cung của ta không thể nào làm tổn thương Công chúa được đâu!” Bảo Gia Quận chúa nói năng hùng hồn: “Chẳng lẽ đường đường là một Công chúa mà lại không có được chút dũng khí này sao?”
Tiêu Yến Thư thoáng nhìn qua mũi tên bị Thận Hành bắt được, đôi chân suýt chút nữa đã mềm nhũn. Nhưng mà, Bảo Gia Quận chúa nói rất đúng, nàng ấy nhất định phải có dũng khí, không thể để bọn người Bắc Lỗ trông thấy Công chúa Đại Chu bị dọa sợ sấp mặt được.
Nàng ấy hít vào một hơi thật sâu, siết chặt cây cung trong tay mình: “Quận chúa bắn cung thật giỏi, chỉ có điều mũi tên không nên nhắm vào trên thân thể người khác.”
“Ở đây thì không nên làm như vậy, nhưng khi đã ở trên chiến trường thì nhất định phải bắn vào thân người chứ.” Bảo Gia Quận chúa cầm chéo cây cung trong tay, nói một lời đầy hàm ý.
Sắc mặt của Tiêu Yến Thư có chút tái nhợt.
Biết hai người đang định tranh tài ở đây, Hoàng hậu và các phi tần của Hoàng đế, thậm chí là cả một số quan đại thần cũng đều rối rít đi ra từ trong lều bạt, dần dần tập trung tại sân bãi đã được chuẩn bị sẵn.
“Điện hạ, thuộc hạ thấy Công chúa sắp không thể nhịn được nữa rồi, Quận chúa này được nuông chiều tới nỗi quá mức hung ác rồi, làm sao mà Công chúa có thể là đối thủ của nàng ta được… Hơn nữa thuộc hạ còn sợ rằng…” Cẩn Ngôn lo lắng nhìn Thận Hành đang ở bên cạnh Thất Công chúa, sợ y không vui sẽ rút dao ra.
“Làm sao có thể như thế được, đây đâu phải là nơi mà bọn họ có thể láo xược như vậy!” Ngụy Khiếu Vũ cũng nổi giận, nếu không phải do đối phương là một cô nương nên hắn ta không thể ra tay thì e rằng bây giờ hắn ta đã thúc ngựa xông lên rồi.
“Không vội.” Tiêu Văn Cảnh ngăn cản hai người lại.
“Hoàng đế bệ hạ, đường muội của ta rất ngang bướng, nếu như có đắc tội, xin bệ hạ hãy khoan dung tha thứ cho muội ấy. Đợi đến khi trở về, ta nhất định sẽ dạy dỗ lại muội ấy.” Đúng lúc này, Trác Nhĩ Thân Vương lên tiếng, miệng nói là dạy dỗ nhưng hắn ta lại vẫn bổ sung thêm một câu “đợi đến khi trở về”, tức là hiện tại hắn ta sẽ không dạy dỗ nàng ta, mà còn công khai xin bệ hạ tha thứ cho hành vi vô lễ của nàng ta.
Thuận Thiên Đế hơi nhếch khóe môi: “Không thành vấn đề.”
Hiền Đức Hoàng Thái hậu lo lắng nhìn Tiêu Yến Thư, nhỏ giọng phân phó ma ma đứng bên cạnh: “Đi nói với Thư Nhi, bảo nó không cần phải liều lĩnh quá, đừng làm tổn thương chính mình.”
Từ xa xa, tiếng ầm ầm vang lên càng lúc càng gần, những đốm đen dần dần lớn ra, chính là một đàn ngựa đang phi nước đại chạy tới.
Mà một số người cưỡi ngựa nhảy ra khỏi đám đông và tiến về phía đội ngựa chiến.
“Là ai?” Bảo Gia Quận chúa ngồi trên ngựa, nhìn về phía xa.
Đột nhiên, nàng ta trông thấy một người một ngựa lao ra như sao băng vụt tới, hướng về phía đội kỵ mã. Vừa mới thấy rõ bóng dáng của người đang tiến tới thì một mũi tên đã xuyên qua không khí bắn về phía nàng ta, tiếng vút bay bén nhọn khiến mặt mày của Bảo Gia Quận chúa trắng bệch.
Trước khi nàng ta kịp phản ứng lại, mũi tên đã sượt qua cây cung trên tay nàng ta và bắn trúng mục tiêu trên bia ngắm sau lưng nàng ta.
Chỉ còn cách một chút nữa thôi là sẽ làm cánh tay của nàng ta bị thương.
Trác Nhĩ Thân Vương cau mày, tiến lên một bước rồi lo lắng kêu: “Bảo Gia!”
Đan Dương Quận chúa lập tức bước ra từ trong đám người, vội vàng xưng tội với Thuận Thiên Đế: “Bệ hạ, đều là do tiểu nữ xảo trá ngoan cố, không biết chừng mực, đợi tới khi lui xuống, ta sẽ trừng phạt thật nặng.”
Khóe môi của Thuận Thiên Đế chậm rãi nhếch lên, mỉm cười nói: “Không thành vấn đề.”
Trác Nhĩ Thân Vương liếc nhìn Hoàng đế, âm thầm nghiến răng.
Bảo Gia Quận chúa nghiêng đầu nhìn mũi tên đã cắm vào mục tiêu trên bia ngắm, tức giận quay đầu.
Một con ngựa đen mập mạp chở trên lưng một thiếu nữ mặc bộ y phục màu đỏ chói mắt, mang vẻ mặt hưng phấn cưỡi ngựa tới phía trước mọi người. Ở sau lưng nàng là những thiếu niên và thiếu nữ cũng lần lượt phi ngựa tiến lên, tất cả đều cưỡi những con ngựa cao to, cầm cung dài trong tay và mang theo giỏ đầy ắp mũi tên sau lưng, trông tràn đầy sức sống.
“Muốn tỷ thí với Công chúa Đại Chu thì trước hết phải vượt qua được ải này của ta!”