“Ngươi phải đi á?”
Nguyễn Linh Huyên vừa mới nhếch miệng lên cười lại chợt xụ xuống, mặt đầy vẻ khiếp sợ.
Ngụy Khiếu Vũ cười tươi rói để lộ hai hàm răng trắng đến nỗi tỏa sáng.
“Đúng vậy, ta phải về với cha và ca ca ta rồi.”
Nguyễn Linh Huyên bối rối vô cùng, chẳng còn nghĩ được gì nữa, chỉ biết ngẩn người ra đấy ngơ ngác nhìn chằm chằm Ngụy Khiếu Vũ.
“Vừa biết được tin tốt này là ta tới nói ngay cho muội luôn đấy.” Ngụy Khiếu Vũ cười vỗ lên vai nàng một cái: “Bằng hữu chí cốt của ta!”
Đây mà cũng được gọi là tin tốt à?
Trong cái đầu trống trơn của Nguyễn Linh Huyên chỉ còn lại một câu hỏi: “Bệ hạ không tứ hôn cho ngươi hả?”
Ngụy Khiếu Vũ sững sờ mất một lúc rồi mới cong môi cười đáp: “Không vội, ta mới mười sáu tuổi thôi mà, chờ mấy năm nữa cũng không muộn.”
“Nhưng mà…” Nguyễn Linh Huyên không ngờ hai người sẽ phải chia xa nhanh như vậy. Nàng còn chưa kịp chuẩn bị gì hết mà.
Nhưng mà sau từ “Nhưng mà” thì nên nói cái gì bây giờ? Nàng nghĩ mãi chưa ra.
Nguyễn Linh Huyên chỉ biết là nếu Ngụy Khiếu Vũ cứ vậy mà đi xa thì ngày sau hai người bọn họ sẽ xa cách hai nơi, không còn cơ hội bên nhau nữa.
Thế là nàng lấy hết can đảm lên tiếng: “Ta…”
Hình như Ngụy Khiếu Vũ đã biết trước nàng sắp nói gì thì phải. Nàng vừa mở miệng hắn ta đã cướp lời trước, ngay câu đầu tiên đã chặn đứng những lời nàng chuẩn bị thốt lên: “Linh Huyên muội muội, thật ra thì muội không thích ta đâu.”
Nguyễn Linh Huyên không những không thể nói những lời mình muốn ra khỏi miệng mà còn bị Ngụy Khiếu Vũ đánh úp lại một câu. Nàng trợn tròn mắt cứ như vừa nhìn thấy một con cá có chân nhảy múa trên mặt đất vậy, không thể tin nổi.
“Không phải vậy!” Nguyễn Linh Huyên vội vàng lên tiếng muốn giải thích.
“Linh Huyên muội muội, muội không cần phải áp lực làm gì, ta đều hiểu hết. Thuở thiếu thời ai cũng sẽ có những nỗi sợ hãi khó hình dung, sẽ cảm thấy hứng thú với một số chuyện hoặc một số người.” Ngụy Khiếu Vũ xấu hổ gãi đầu: “Mấy chuyện này ta cũng từng trải qua rồi. Hồi sáu bảy tuổi ta còn tưởng mình thích chèo thuyền rồng nên lúc nào cũng la hét thét gào đòi đi làm người chèo thuyền rồng cơ. Sau khi cha ta ném ta vào trong quân doanh, ta mới thật sự biết mình thích gì và muốn gì. Ta muốn rong ruổi trên chiến trường giống như cha ta.”
Mắt Nguyễn Linh Huyên ướt nhẹp. Nàng cảm thấy hơi uất ức nhưng vẫn không nói gì.
Ngụy Khiếu Vũ nhìn nàng rồi tiếp tục: “Thật ra thì trong lòng muội vẫn luôn biết rõ mình thích ai. Miệng có thể lừa gạt chứ phản ứng cơ thể thì bao giờ cũng chân thật.”
Nguyễn Linh Huyên lập tức đáp trả ngay: “Không thể nào!”
Cứ như để chứng minh cho câu nói của Ngụy Khiếu Vũ rằng miệng mình không nói dối vậy.
Ngụy Khiếu Vũ không nhịn được cười. Sau khi cười xong hắn ta lại hơi buồn.
Nếu nói là hoàn toàn không hề đau lòng thì đó là giả. Dù sao Nguyễn Linh Huyên cũng là một cô nương rất tốt, tiếc rằng hắn ta không thể lừa gạt mình, lại càng không thể lừa gạt nàng.
Nguyễn Linh Huyên che miệng mình, mặt mày như đưa đám.
Ngụy Khiếu Vũ nhún vai rồi làm như không có chuyện gì xảy ra nói: “Quả nhiên lời nói hồi chúng ta mới gặp nhau lần đầu đã thành sự thật. Nếu muội bằng lòng thì sau này muội làm muội muội ta đi!”
Ngụy Tiểu Tướng quân tự nhiên rời đi, để lại Nguyễn Linh Huyên rưng rưng nước mắt đứng trước lều.
Vân Phiến không ngờ được rằng một cuộc gặp gỡ vui vẻ cuối cùng lại kết thúc trong buồn bã và nước mắt như vậy. Nàng ấy đi tới bên cạnh Nguyễn Linh Huyên nhưng không dám nói gì, cứ sợ mình vừa lên tiếng một cái nước mắt của Nguyễn Linh Huyên sẽ rớt ngay xuống.
Sau khi trở lại lều, lòng dạ Nguyễn Linh Huyên vẫn ngổn ngang suy nghĩ. Nàng nằm bò ra bàn như không có xương sống vậy, cả người mềm nhũn.
Nguyễn Linh Chủy vừa để ý đến trạng thái của Nguyễn Linh Huyên vừa nói chuyện với Tiểu Điệp. Mấy nữ sử có thể đi ra ngoài lấy đồ ăn nên cũng thám thính được nhiều tin tức hơn.
Tiểu Điệp bèn nói cho nàng ấy nghe mình nghe được, từ chuyện bệ hạ phát lệnh nghiêm trị nội gian đã bị bắt đến chuyện Đại Hoàng tử bị thương nặng, cuối cùng là chuyện lần này ảnh hưởng đến hoàng quyền Đại Chu nên chúng thần dâng tấu khuyên bệ hạ sớm lập Thái tử.
*
Trong lều của Đại Hoàng tử, vết thương của Tiêu Tông Vĩ khôi phục rất nhanh. Từ dáng vẻ Lưu Viện sứ lảo đảo đi ra cũng có thể thấy được chuyện có điều kỳ lạ.
Mấy lần Tứ Hoàng tứ cứ muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng với vẻ trách móc: “Hoàng huynh, vì cứu cái tên họ Bùi kia mà huynh thành ra như này, thế mà Nguyễn Đại cô nương ngay cả sang thăm huynh một lần cũng không sang. Huynh cần gì phải làm vậy chứ!”
Hắn ta đi qua đi lại trước mặt huynh trưởng mấy lần rồi lắc đầu nói: “Không đúng không đúng, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Phụ hoàng muốn lập Thái tử mới là chuyện quan trọng nhất. Hoàng huynh, huynh bị thương mà phụ hoàng không tự mình đến thăm lần nào, trái lại Tiêu Văn Cảnh chỉ bị thương ở chân mà phụ hoàng đã qua thăm hai lần rồi.”
Tứ Hoàng tử quay đầu lại nhìn vết thương trên đầu Tiêu Tông Vĩ.
Đó là vết thương sáng nay Tiêu Tông Vĩ bị Thẩm Hoàng hậu nổi trận lôi đình ném chun trà qua đập trúng trán. Bây giờ nhìn lại, Tứ Hoàng tứ mới ngạc nhiên phát hiện ra vết thương vốn là hình trăng khuyết kia nay đã chỉ còn lại một dấu vết nhạt màu. Với tốc độ khôi phục cỡ này thì có khi qua ngày mai ngay cả dấu vết cũng chẳng còn nữa cũng nên.
Tứ Hoàng tử nuốt nước miếng cái ức.
Chuyện Đại Hoàng tử bị thương không biết đau, bị bỏng không biết nóng đã truyền ra ngoài. Ai cũng bảo hắn ta bị tà ma quấn thân, trúng lời nguyền của Miêu Tiệp dư.
“Đi ra ngoài đi.”
Tiêu Tông Vĩ không muốn nghe hắn ta lải nhải bên tai nữa.
“Được rồi, vậy lát nữa ta lại tới.” Tứ Hoàng tử thở hắt ra một hơi dài, cảm thấy cả người chẳng còn chút sức nào. Hắn ta biết rõ không còn khả năng cứu vãn cán cân đã nghiêng về một bên này nữa rồi.
Nhưng thế nào mà Đại Hoàng tử vẫn còn chưa gượng dậy nổi vì một nữ tử.
Lúc này chỉ còn một mình Tứ Hoàng tử hắn ta là có thể nghĩ cách thôi!
Chạng vạng tối, Tứ Hoàng tử trở lại với hai người xa lạ.
Tiêu Tông Vĩ nghiêm túc phân biệt rồi nheo mắt lại: “Người Bắc Lỗ à?”
“Hoàng huynh, bọn chúng cứ khăng khăng muốn gặp huynh.” Tứ Hoàng tử mở miệng giải thích.
Mặc dù hắn ta dẫn người vào nhưng chuyện này cũng không phải chủ đích của hắn ta.
“Người Bắc Lộ đã bị đưa ra khỏi ngục giam rồi, hai người các ngươi ở lại đây là vì chủ nhân có mệnh lệnh gì à?” Tiêu Tông Vĩ không phải đồ ngu. Nhìn dáng vẻ lén lút kia là hắn ta biết rõ chắc chắn bọn chúng có việc phải làm rồi.
Mặc dù hai tên Bắc Lộ này mặc quần áo binh lính Đại Chu nhưng ánh mắt tàn bạo kia hoàn toàn không thể che giấu được thân phận thật của bọn chúng.
Một người trong đó tiến lên phía trước nói: “Vâng, bọn ta là người của Trác Nhĩ Thân Vương. Mặc dù Thân Vương đã rời đi nhưng cũng biết nỗi khó xử của Đại điện hạ nên đã đặc biệt cử bọn ta tới đây đầu hàng điện hạ. Nếu Đại điện hạ có lòng muốn hợp tác với Thân Vương bọn ta thì Lục điện hạ sẽ không còn là trở ngại nữa. Điện hạ cũng sẽ có được tất cả những gì mình muốn có…”
Cuối cùng gã còn giơ tay lên ngang ngực lượn một cái vòng nom rất tao nhã rồi vắt tay ra sau lưng. Đây là cách tỏ vẻ lễ phép kính trọng của người Bắc Lỗ, ý muốn bày tỏ là bọn họ rất chân thành muốn hợp tác.
“Đại Hoàng huynh!” Mặc dù Tứ Hoàng tử không nói thẳng nhưng vẻ mặt kích động kia đã nói rõ rằng hắn ta rất để ý đến cơ hội này.
Bây giờ thế lực của bọn họ không bì kịp Lục Hoàng tử, cũng không được phụ hoàng cưng chiều bằng Lục Hoàng tử. Nếu không mượn sức từ bên ngoài thì e là bọn họ rất khó trở mình. Vừa lúc tên Trác Nhĩ Thân Vương này cũng đang cần trợ lực. Bọn họ hỗ trợ lẫn nhau hai bên cùng có lợi thì tội gì không làm?
Tiêu Tông Vĩ đứng dậy, đôi mắt quét qua quét lại giữa hai người Bắc Lỗ kia.
“Xưa có một câu nói đó là uống máu ăn thề. Thân Vương các ngươi chân thành đưa ra yêu cầu hợp tác nhưng bản thân hắn ta lại không có mặt ở đây. Ta thấy các ngươi cũng chỉ chân thành được đến vậy mà thôi.”
Người Bắc Lỗ phản ứng cực nhanh, lập tức rút con dao nhỏ trên chân mình ra nói: “Điện hạ yên tâm, tiểu nhân có thể đại diện cho Thân Vương đưa ra quyết định. Còn điện hạ muốn uống máu ăn thề thì tiểu nhân bằng lòng lấy ngón tay này ra thay thế.”
Gã vừa nói vừa giơ con dao lên chuẩn bị chém đứt ngón út của mình.
Người Bắc Lỗ rất dũng mãnh, ngay cả một phần cơ thể mình mà cũng có thể nói chém là chém luôn.
Tứ Hoàng tử sợ hết hồn nhưng Tiêu Tông Vĩ ra tay còn nhanh hơn. Hắn ta túm lấy con dao kia rồi lắc lắc qua lại trên ngón tay mình chơi đùa.
Thấy hắn ta làm vậy, hai người Bắc Lộ còn tưởng lời mình nói có tác dụng, thế là cả hai đều mỉm cười: “Thân Vương bọn ta nói rằng chỉ cần điện hạ tin tưởng thì Thân Vương sẽ không để điện hạ phải thất…”
Chữ “vọng” cuối cùng còn chưa kịp nói hết, cổ gã đã chợt bị một thứ lạnh như băng vạch qua, da thịt rách toạc, sau đó máu nóng phun ra như suối.
“A!!!”
Tên Bắc Lộ còn lại hoảng hốt đến nỗi mắt trợn tròn như sắp rơi cả con ngươi ra ngoài, tay chỉ chỉ Tiêu Tông Vĩ nhưng miệng thì chỉ phát ra được mấy tiếng a a a.
Máu từ động mạch cổ phun đầy lên lều vải. Tứ Hoàng tử hoàn toàn không hiểu biến cố này xảy ra như thế nào. Sao đang cắt máu ăn thề lại đột nhiên biến thành cảnh Tiêu Tông Vĩ cắt cổ người Bắc Lộ rồi vậy?
“Đại Hoàng huynh?”
“Ta… Ta…” Lúc này kẻ bị cắt động mạch chủ kia mới muộn màng nhận ra. Mặt gã đầy kinh hoàng, sau đó tay ôm lấy cổ ngã thẳng xuống đất, lại giật giật thêm mấy cái rồi chẳng còn động tĩnh gì nữa.
Tên Bắc Lộ còn lại đã bị doạ sợ choáng váng, hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống, miệng há hốc thở hồng hộc.
Tiêu Tông Vĩ tiện tay vứt con dao dính máu sang một bên rồi nhếch mép cười với kẻ còn lại: “Yên tâm, ta không giết ngươi đâu, phải giữ ngươi lại để về báo tin cho chủ nhân nhà ngươi nữa chứ. Tiêu Tông Vĩ ta và Tiêu Văn Cảnh đấu đá như thế nào, dù thắng hay thua cũng là chuyện của Đại Chu bọn ta, Bắc Lộ các ngươi là cái thá gì mà đòi nhúng tay vào?!”
Nghe nói mình sẽ được thả đi, tên Bắc Lộ kia không dám ở lâu hơn nữa. Gã vội vàng bò dậy rồi vọt thẳng ra ngoài lều, ngay cả liếc nhìn thi thể người đi cùng mình một cái cũng không dám.
Một hồi lâu sau Tứ Hoàng tứ mới hoàn hồn. Nhìn thi thể dưới đất, hắn ta vẫn không nhịn được mà rùng mình một cái.
Động tác giết người của Tiêu Tông Vĩ vừa rồi quá nhanh, cứ như tất cả mọi người trong lều này đều nằm trong lòng bàn tay hắn ta vậy, sinh tử là do hắn ta quyết định.
“Vậy, vậy xử lý tên này thế nào đây?”
Mặc dù đây là người Bắc Lộ, muốn giết thì giết nhưng cũng không nên đặt một cỗ thi thể bự chảng như vậy ở chỗ này, dù sao cũng phải tìm một chỗ mà xử lý chứ.
Tiêu Tông Vĩ cụp mắt lạnh lùng nói: “Chặt đầu gã rồi gửi qua cho Khắc Hãn Bắc Lỗ. Còn cơ thể thì cứ vứt bừa chỗ nào đó đi.”
Tứ Hoàng tử không dám cãi lời, vừa nghe xong đã ra ngoài tìm người làm ngay.
*
Nguyễn Linh Huyên buồn bã ngồi trong lều suốt hai ngày nhưng không hề rơi giọt nước mắt nào. Vân Phiến cứ lo lắng nàng kìm nén quá sẽ sinh bệnh. Đúng lúc này thì lệnh cấm trong doanh trại được gỡ bỏ.
“Cô nương, người ra ngoài cưỡi ngựa đi. Đã rất lâu rồi Tiểu Thạch Đầu không được đi dạo đấy. Con ngựa khùng đó sẽ khùng thật đấy…” Nàng ấy cố gắng khuyên nhủ Nguyễn Linh Huyên ra ngoài chơi.
Nhưng Nguyễn Linh Huyên dắt Tiểu Thạch Đầu ra rồi lại không có tâm trạng cưỡi nó chạy như bay.
Thấy nàng, Chương Nguyên Côn và mấy người thường xuyên cưỡi ngựa bắn cung với hắn ta còn mời nàng tới tỷ thí tiếp nữa nhưng nàng không có hứng thú lắm nên từ chối hết.
Nguyễn Linh Huyên cứ chạy mấy vòng quanh sân như vậy.
Lúc này, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trong cái đầu đang trống rỗng của nàng. Đó là Tiêu Văn Cảnh.
Nàng lập tức khua khua tay trước mặt mình như đang xua tan sương mù vậy, nhanh chóng xóa hết bóng dáng kia đi. Bỗng nhiên nàng cảm thấy rất bối rối, cứ như người khác có thể đọc được suy nghĩ của mình vậy.
Nhưng nàng khua đủ kiểu mà cứ chẳng bao lâu sau hắn sẽ lại xuất hiện. Mãi đến khi từ lúng túng biến thành phiền não, nàng mới quyết định cưỡi Tiểu Thạch Đầu tới trước cửa lều của Tiêu Văn Cảnh.
Cẩn Ngôn và Thận Hành vẫn còn đang canh ngoài lều. Mỗi người ngồi xổm một bên gặm bánh. Thấy nàng tới gần, bốn con mắt đồng loạt ngước lên nhìn thẳng vào nàng, có điều chẳng ai đứng dậy cản đường cả, cứ như nàng đến đây là chuyện quá bình thường vậy. Thậm chí Thận Hành còn lộ ra vẻ mặt “giờ mới tới hả” nữa.
Nguyễn Linh Huyên kiềm chế cảm xúc rồi vén rèm lên đi vào.
Tiêu Văn Cảnh đang dưỡng thương, không được nhúc nhích cử động nhiều nên hắn bèn ngồi trên giường La Hán đọc sách, bên cạnh là một cái bếp lò nhỏ đang hâm rượu thơm phức, dáng vẻ trông thoải mái hài lòng lắm.
Bây giờ đã là giữa mùa thu rồi nên nhiệt độ cũng giảm xuống không ít. Rượu nóng này có thể giúp người bị lạnh xua tan khí lạnh trong người.
Tiêu Văn Cảnh đang hâm nóng rượu trong lều nên cả lều toàn mùi rượu.
Nguyễn Linh Huyên thở phì phò bưng rượu của hắn lên rồi ngồi xuống bên cạnh hắn: “Người có biết chuyện Ngụy Tiểu Tướng quân rời đi không?”
Tiêu Văn Cảnh liếc nàng một cái: “Biết.”
Nguyễn Linh Huyên tự rót mình một ly rượu nhưng còn chưa kịp uống nước mắt đã rơi lã chã rồi. Nàng thút thít mấy tiếng rồi nói: “Hắn còn nói ta không thích hắn nữa cơ.”
Tiêu Văn Cảnh vẫn im lặng cầm sách, không nhúc nhích chút nào.
Nguyễn Linh Huyên nốc cạn một ly rượu rồi lại khóc hăng hơn: “Rượu này cay quá đi mất. Tiêu Văn Cảnh, người bị điên à? Sao lại uống rượu mạnh như vậy chứ!”
“… Ta chỉ ngửi mùi chứ có uống đâu.” Tiêu Văn Cảnh hết cách nên đành giơ tay ra muốn cầm bình rượu đi. Ai ngờ Nguyễn Linh Huyên lại không cho, còn xoay người quay lưng về phía hắn rồi lại rót thêm cho mình một ly nữa.
Sau đó người nàng nghiêng một cái nằm luôn lên tay vịn giường La Hán, sụt sịt một hồi rồi buồn bã nói: “Có phải hắn muốn làm tướng quân không? Có phải hắn cảm thấy đánh giặc thú vị hơn mọi chuyện trên đời không?”
“Ừ.”
Nguyễn Linh Huyên quay đầu lặp lại lời Tiêu Văn Cảnh vừa nói: “Ừ?”
Sao người này lại không cho nàng chút hy vọng nào vậy chứ? Nguyễn Linh Huyên khóc hu hu.
Tiêu Văn Cảnh thở dài đặt sách xuống rồi nhẹ nhàng ôm Nguyễn Linh Huyên vừa ngã xuống giường lên.
“… Ý ta là hay là muội gả cho ta làm Thái tử phi nhé?”
Nguyễn Linh Huyên ợ ra một cái đầy hơi rượu rồi tự mình làm mình sặc khí, sau đó lại nghẹn ngào phát ra một tiếng đầy nghi ngờ: “Hả?”
“Bởi vì muội không thích hắn, muội thích ta.”