Sau khi thuận lợi rời khỏi Đông cung, Nguyễn Linh Huyên không khỏi quay đầu nhìn lại, người thông minh như Tiêu Văn Cảnh lý nào không nhìn ra nàng giận dỗi nên mới rời đi sao?
Hắn sẽ không thật sự gặp mặt các cô nương khác trong đó chứ?
Nếu thế thì sau này nàng sẽ không bao giờ quan tâm đến hắn nữa!
Bởi vì tâm trạng không tốt nên Nguyễn Linh Huyên không về phủ ngay mà cưỡi Tiểu Thạch Đầu đi trên đường Chu Tước giải sầu, vốn định đi mua ít kẹo bông tuyết nhưng hôm nay là ngày đại hôn của nhi tử chưởng quỹ nên cửa hàng đó đã đóng cửa.
Chuyện này khiến tâm trạng vốn không tốt của nàng lại càng hỏng bét.
“Nguyễn Linh Huyên.”
Một chiếc xe ngựa đang đi bỗng dừng lại bên cạnh nàng, Tiêu Tông Vĩ đã lâu không gặp đang ngồi bên trong.
Từ sau khi mấy vị Hoàng tử phân phủ ra ở riêng, dù Nguyễn Linh Huyên vào cung hay đến Đông cung cũng rất ít khi gặp bọn họ, ngoại trừ mấy buổi yến hội hoàng gia hoặc chuyện gì lớn.
Lần gần nhất vẫn là ba tháng trước, vào những ngày quốc tang của Hiền Đức Hoàng Thái hậu, khi đó tất cả mọi người còn đắm chìm trong bi thương nên chẳng ai để ý đến ai.
Kể ra thì, mặc dù từ nhỏ bọn họ đã ở trong tình thế mũi nhọn đấu dao sắc, lần nào gặp mặt cũng giương cung bạt kiếm, nhưng từ sau khi sắc phong Thái tử thì lâu rồi chưa nói chuyện nghiêm túc một lần nào.
“Ngài gọi ta à?”
Tiêu Tông Vĩ nhếch môi, giễu cợt: “Lâu rồi không gặp, ngươi cũng đổi tên rồi nên không còn là Nguyễn Linh Huyên nữa à?”
Tâm trạng Nguyễn Linh Huyên vốn đã không tốt, chạm mặt hắn ta lại càng là họa vô đơn chí, nàng hung dữ hỏi: “Có việc gì vậy ạ?”
“Đến quán trà bên cạnh uống ngụm trà.” Tiêu Tông Vĩ không trả lời, hắn ta chỉ vào quán trà Xuân Phong trang trí thanh nhã bên đường, nói.
Nguyễn Linh Huyên tò mò không biết hắn ta có ý đồ gì, chắc là lại nghĩ ra âm mưu hại người nào đó đây, thế là cũng ngoan ngoãn đi theo hòng tìm hiểu cho rõ ràng.
Hai người ngồi đối mặt trong một căn phòng trang nhã, dưới cửa sổ là dân chúng đi đi lại lại, nếu nàng nhảy xuống thì cũng có thể trốn thoát được.
Nghĩ xong đường lui, Nguyễn Linh Huyên mới quay đầu nhìn Tiêu Tông Vĩ trước mặt.
Tướng mạo của Tiêu Tông Vĩ giống Tiêu Văn Cảnh đến mấy phần, nhưng gương mặt hắn ánh lên sự sắc bén trông không mấy thân thiện.
“Hôn sự của Nguyễn Linh Chủy…”
Hắn ta vừa mở miệng Nguyễn Linh Huyên đã cảm thấy có một hòn đá nặng rơi vào lòng, quả nhiên!
Hắn ta không đến vì Tiêu Văn Cảnh mà là Nguyễn Linh Chủy!
Nguyễn Linh Huyên lập tức bày tỏ lập trường kiên định.
“Không làm phiền Tấn vương bận tâm đến hôn sự của Đại tỷ ta.”
Tiêu Tông Vĩ thong thả nhấp ngụm trà: “Ngươi không cần lo lắng, nếu ta muốn làm gì thì hôn sự của nàng ấy cũng không kéo dài đến hôm nay.”
Vẻ mặt Nguyễn Linh Huyên vô cùng nghiêm túc.
Mặc dù Tiêu Tông Vĩ ăn nói đường hoàng, thái độ cuồng vọng nhưng nàng ngẫm nghĩ một lát cũng cảm thấy có lý.
Tiêu Tông Vĩ có năng lực khuấy động triều đình đến mức rối tung rối mù, một mối hôn sự chẳng phải chuyện gì khó với hắn ta.
Kiếp trước, hắn đã sắp thành công rồi nhưng cuối cùng không biết tại sao lại thu tay.
“Điện hạ có bản lĩnh lớn như vậy, muốn biết chuyện gì chỉ cần đi điều tra là được mà, sao còn phải hỏi ta?” Nguyễn Linh Huyên vẫn còn tức giận nên hung hăng dồn hết cơn tức lên đầu hắn ta.
Tiêu Tông Vĩ có nhúng tay vào hôn sự của Nguyễn Linh Chủy hay không thì chuyện này đã đủ khó khăn trắc trở rồi, lúc mới quyết định Nguyễn Đại gia đã bắt bẻ, sau đó vì thế lực của Đại Hoàng tử ở Thịnh Kinh quá lớn nên mới tính toán tỉ mỉ, chọn được Bùi gia có danh vọng cao ở Hà Đông. Về sau Bùi công tử thăng tiến, phải đợi sau khoa khảo mới cưới vợ, sau khi trúng cử lại gặp quốc tang, may mà Nguyễn Linh Chủy không phải thân tộc nên không phải giữ hiếu hai mươi bốn tháng.
Bọn họ tính toán ngày lành tháng tốt, cuối cùng quyết định hôn sự vào cuối thu, đầu đông.
Tiêu Tông Vĩ đặt chén trà xuống, nhìn dáng vẻ ngây ngô của Nguyễn Linh Huyên một lát rồi uống hết chén trà, không cãi cọ với nàng ngay tại đây.
Có một thị vệ ôm hộp gỗ lim tiến vào, Tiêu Tông Vĩ ra hiệu cho thị vệ đặt xuống mặt bàn.
Chiều rộng, chiều cao và chiều dài của cái hộp khoảng một thước rưỡi, chiếm gần nửa cái bàn, Nguyễn Linh Huyên dịch chén trà của nàng đi, cảnh giác nói: “Đây là cái gì?”
Tiêu Tông Vĩ hất cằm về phía nàng, ra hiệu cho nàng tự xem.
Nguyễn Linh Huyên do dự một lát rồi mở ra một cái khe, sau đó nàng bị đồ vật bên trong dọa cho trợn trừng mắt, không nhịn được gằn giọng cả giận hỏi: “Ngài điên rồi à? Đưa cái này cho Đại tỷ ta làm gì?”
“Muốn hay không tùy nàng ấy, dù sao ta cũng nói được làm được.” Tiêu Tông Vĩ đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh giống như đang nói một chuyện không hề quan trọng, thản nhiên nói: “Nếu nàng ấy không thích thì cứ vứt đi.”
“Đại tỷ ta sắp nên gia thất đến nơi rồi mà ngài còn đưa mũ phượng cho tỷ đấy, nếu bị người khác biết chẳng phải là…” Nguyễn Linh Huyên càng đè thấp giọng, chỉ sợ tai vách mạch rừng.
“Người khác ta không yên tâm, nhưng ta biết người chắc chắn sẽ không tiết lộ ra ngoài.” Tiêu Tông Vĩ vẫn có chút yên tâm đó với nàng.
“Ta không đưa.”
Nguyễn Linh Huyên không chịu nhận củ khoai lang nóng bỏng ta này, đã hiểu rõ lại còn để bọn họ liên lụy đến nhau là chuyện không đúng.
Tiêu Tông Vĩ mặc kệ lời từ chối của nàng: “Một lần cuối cùng, ngươi chỉ cần đưa vào phủ là được, ném hay giữ đều theo ý nàng ấy.”
“Một lần cuối cùng?” Nguyễn Linh Huyên chợt nhớ lại vừa rồi hắn ta nói muốn rời kinh: “Ngài muốn đến đất phong?”
Tiêu Tông Vĩ nhếch môi, đột nhiên chế nhạo nàng: “Sao vậy? Tiêu Văn Cảnh nói chút tin tức nào với ngươi à?”
“Nói với ta cái gì cơ?” Nguyễn Linh Huyên suýt nữa nhảy dựng lên như mèo bị giẫm đuôi.
Tiêu Tông Vĩ rũ mắt, ngón tay khẽ vuốt lên hộp gỗ có vẻ lưu luyến không rời.
Nguyễn Linh Huyên ngạc nhiên nhìn vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy trên gương mặt kiêu ngạo không ai bì nổi kia, chợt nhớ đến lần trước nghe được cuộc nói chuyện của hắn ta và Nguyễn Linh Chủy ngoài ngõ nhỏ.
Hắn đã nói muốn nhìn thấy Nguyễn Linh Chủy đội mũ phượng hắn tự tay làm trong ngày đại hôn, nhoáng cái đã mấy năm trôi qua, hắn lại thật sự mang một cái mũ phượng tới nhờ nàng đưa hộ.
Chẳng lẽ cũng vì câu nói năm đó?
Sau khi Tiêu Tông Vĩ rời đi, Nguyễn Linh Huyên nhìn cái hộp gỗ bị bỏ lại trên bàn, lòng rối như tơ vò, nàng ngồi xuống nhìn phong cảnh ngoài đường phố rồi uống ực một hớp trà lớn.
Trà ấm đắng chát, Nguyễn Linh Huyên vừa ngậm nước thì đã nhăn mặt như khỉ, nôn không được nuốt không xong, cảm giác như uống nước Hoàng Liên.
Không hiểu sao Tiêu Tông Vĩ có thể uống hết mà sắc mặt không hề thay đổi, cái này đúng là đắng đến tận tim luôn mà!
Suy nghĩ một lúc, Nguyễn Linh Huyên vẫn buộc cái hộp gỗ lên yên ngựa, mang về phủ.
Tiêu Tông Vĩ không đến thẳng Nguyễn phủ xem như đã suy xét đến thanh danh của Nguyễn Linh Chủy rồi, mà vứt hay giữ lại cái mũ phượng này quả thực không phải chuyện nàng có thể làm chủ.
Dù gì Tiêu Tông Vĩ cũng sắp đi rồi.
Ôm tâm lý này, Nguyễn Linh Huyên mang mũ phượng đến chỗ Nguyễn Linh Chủy, cũng nói lại những lời của Tiêu Tông Vĩ cho nàng ấy nghe để chính nàng ấy quyết định.
Nguyễn Linh Chủy lấy mũ phượng ra khỏi hộp, chiếc mũ phượng Cửu Long Cửu Phượng này thật sự rất lộng lẫy và xa hoa, chẳng những Nguyễn Linh Huyên nhìn đến ngẩn người mà một lúc lâu vẫn chưa thốt nên lời.
Một lúc sau Nguyễn Linh Chủy mới nhẹ nhàng thả lại hộp, khẽ nói: “Đã là chuyện từ lâu lắm rồi mà hắn vẫn còn nhớ.”
Mặc dù người nọ là Tiêu Tông Vĩ, là người khiến Nguyễn Linh Huyên cảm thấy vô cùng phiền chán những nghĩ đến khoảng cách hơn mười năm nàng lại hơi hâm mộ kiểu người chung tình như vậy.
Nguyễn Linh Huyên hơi khó chịu vì sự mềm lòng nhất thời của mình, nàng oán hận nói: “Không biết tại sao, mặc dù hắn ta đáng ghét như vậy nhưng lại có phần đáng thương.”
Nguyễn Linh Chủy duỗi ngón tay vuốt ve hộp gỗ, mỉm cười nói: “Đúng vậy, nhưng cơ hội đã bỏ qua rồi thì sẽ không trở lại, chúng ta đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, sẽ không có tương lai nữa.”
Nguyễn Linh Huyên không hiểu, nhưng thấy Nguyễn Linh Chủy khó xử như vậy nàng lại không đành lòng: “Đại tỷ tỷ, thật ra nếu tỷ muốn…”
“Miên Miên, có một số việc sai chính là sai, có những người bỏ qua chính là bỏ qua, không thể quay lại được nữa.” Nguyễn Linh Chủy nắm chặt tay nàng, ngăn cản: “Nếu tương lai không muốn hối hận, có những việc, những lời không thể che giấu, do do dự dự, lòng người sâu không đáy, không ai có thể đoán được suy nghĩ của người khác.”
*
Ánh trăng trong trẻo, gió thổi qua khiến ngọn cây đung đưa, bóng cây lốm đốm rơi vào trong phòng, rọi lên người thiếu nữ đang ngồi bên cửa sổ.
Nguyễn Linh Huyên không chải tóc được đành phải kéo thật mạnh, kéo đến mức da đầu đau nhức khiến nàng không khỏi nhíu mày, cuối cùng nàng bực mình đập mạnh cái lược ngọc lên bàn trang điểm.
Thiếu nữ ngồi ngẩn người nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Nghe Nguyễn Linh Chủy nói những lời đó, tâm trí nàng không thể tập trung được, đứng ngồi không yên.
Nàng đột nhiên đứng phắt dậy, tiện tay với cái dây buộc tóc, cắn bằng miệng rồi giơ tay cào cào mái tóc mấy cái, dùng dây buộc tóc cao lên rồi đi ra giá áo tiện tay lấy cái áo choàng tối màu choàng, đang định choàng lên người thì nghe thấy tiếng Vân Phiến.
“Ma ma, tiểu thư đã đi ngủ rồi, yên tâm đi, ta sẽ trông chừng tiểu thư…”
Nguyễn Linh Huyên mặc áo choàng xong rồi rón rén đi đến bên cửa sổ, thầm xin lỗi Vân Phiến một tiếng rồi lưu loát trèo ra ngoài.
Nàng định đi tìm Tiêu Văn Cảnh hỏi cho rõ ràng.
Nhưng Nguyễn Linh Huyên vừa bò lên đầu tường, còn chưa nhảy xuống đã bị mấy người đang đứng trong ngõ để ý.
“Miên Miên?”
Nguyễn Linh Huyên sợ hãi run cả tay, tý nữa thì ngã từ đầu tường xuống, ba chân bốn cẳng ngồi ổn thì mới nhìn kỹ bên dưới.
Tiêu Văn Cảnh, Thận Hành và Cẩn Ngôn đang đứng trong ngõ.
“Tiêu Văn Cảnh… Sao người lại ở đây?” Mặc dù nàng định đi tìm Tiêu Văn Cảnh nhưng vẫn rất kinh ngạc khi đột nhiên nhìn thấy hắn trong ngõ nhỏ nhà mình.
Tiêu Văn Cảnh sai hai người kia ra khỏi ngõ nhỏ rồi đỡ Nguyễn Linh Huyên xuống: “Ta càng nghĩ càng cảm thấy chuyện ban ngày cần phải giải thích với muội một chút.”
Nguyễn Linh Huyên vuốt vuốt tóc: “… Trùng hợp thật, ta cũng muốn đi hỏi người.”
Tiêu Văn Cảnh nở nụ cười, lắc đầu bất đắc dĩ: “Ta biết ngay, nếu hôm nay không giải thích rõ ràng với muội kiểu gì cũng phải suy nghĩ rất lâu.”
“Hôm nay người nói chuyện với ta như thế rồi mà còn không cho người ta suy nghĩ lung tung?” Nói đến đây Nguyễn Linh Huyên lại nổi giận.
“Là ta không đúng.”
Tiêu Văn Cảnh nhận sai quá nhanh khiến Nguyễn Linh Huyên không có cớ mà nổi giận thêm nữa, đành cong môi nói: “Được rồi, ta cũng không phải người nhỏ nhen, thế người muốn nói gì với ta?”
Tiêu Văn Cảnh giơ tay chạm nhẹ vào viên ngọc thạch trên trán: “Muội còn nhớ chuyện lúc chúng ta mới trùng sinh không?”
“Ý người là lúc chúng ta rơi xuống nước?”
“Ừ, khi đó muội tỉnh lại sớm hơn ta, một khoảng thời gian dài ta vẫn không thể động đậy, lúc đó cảm giác đầu nặng trịch, có rất nhiều thứ không thuộc về ta.”
“Sau đó ta thường xuyên nằm mơ thấy một số việc sau khi chúng ta thành hôn, lúc đầu ta tưởng chỉ là… Tưởng tượng thôi.”
Nguyễn Linh Huyên mờ mịt, Tiêu Văn Cảnh mím môi, nói tiếp: “Mãi đến khi ta nhìn thấy vết thương trên mặt muội mới biết giống hệt trong giấc mơ của ta…”
Nguyễn Linh Huyên sờ lên gò má trái, sống lưng lạnh toát: “Cái gì? Ý người là nhìn thấy vết thương của ta trong mơ?”
Tiêu Văn Cảnh gật đầu, nói: “Thế nên ta đang nghĩ liệu có phải những gì ta mơ thấy chính là một phần mà kiếp trước chúng ta chưa trải qua không?”
“Chưa trải qua?”
“Ở kiếp trước, những chuyện xảy ra sau đại hôn của chúng ta.”
Chân trời chợt sáng lên, sấm chớp ẩn hiện sau tầng mây, thời tiết cuối xuân đầu hè luôn thay đổi thất thường.
Con ngươi đen láy của Nguyễn Linh Huyên vụt sáng lập lòe rồi lại trở về đen kịt.
“Kể ra thì ta cũng mơ thấy một chút… Ta tỉnh dậy, người đi từ bên ngoài vào, nói muốn cùng ta đi thỉnh an Thẩm quý phi…”
Những ngọn nến chập chờn trong đèn lồng phản chiếu lên mặt hai người, sáng tối giao thoa.
“Được rồi, đó không phải chuyện quan trọng.”” Nguyễn Linh Huyên lắc đầu, lại nhìn Tiêu Văn Cảnh: “Vậy còn người, người nhìn thấy gì?”