Sở Thích Của Sùng Ninh - Lãng Nam Hoa

Chương 12: Kỳ thi



Edit: Kim Hằng
Beta: Đậu Xanh
– —
Đường Sùng Ninh giải thích: “Là do đã lâu rồi tớ không đi, vừa lúc bạn của cậu ta khai trương nên tớ mới đi chơi một chút.”
Thẩm Hòe An gõ nhẹ ngòi bút lên trên giấy, “Tuần sau lại sắp phải thi rồi, tớ sợ cậu không có thời gian ôn tập.”
Đường Sùng Ninh không nói chuyện nữa.
Thành thật mà nói, cô không có quá nhiều tự tin trong kỳ thi này. Tuy rằng gần đây nhờ giúp đỡ của Thẩm Hòe An, cô đã có thể làm các bài tập cơ bản, nhưng chỉ với hai ba ngày sao có thể lấp đầy lỗ hổng của quá khứ chứ.
Nói đến kỳ thi, hứng thú của cô lập tức đi xuống, uể oải không phấn chấn mà nằm sấp xuống bàn, “Tớ sẽ cố gắng ôn tập.”
Thẩm Hòe An nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, sâu ngủ Đường Sùng Ninh lại bò vào trong đầu, đang lúc cô sắp ngủ thì Thẩm Hòe An đột nhiên hỏi cô: “Tối hôm qua các cậu đi mấy người?”
Đường Sùng Ninh dùng lý trí cuối cùng của mình trả lời, âm thanh như ruồi muỗi: “Vài người.”
Thẩm Hòe An không nói nữa, Đường Sùng Ninh híp mắt, loáng thoáng nhìn thấy khóe miệng của anh cong lên.
Nhưng cô đã cận kề với giấc ngủ say, bước một chân vào, thì không có cách nào miệt mài nhibf tiếp.
*
Đường Sùng Ninh đã đồng ý với Thẩm Hòe An sẽ cố gắng ôn tập, cho nên đã nghiêm túc thực hiện, cô đi tìm Thẩm Hòe An ôn tập trong trạng thái nước tới chân mới nhảy, mỗi ngày vào tiết tự học buổi tối đều ôm tài liệu chậm rãi gặm nhấm.
Gặp đề bài khó thì không cần nói ra miệng, chỉ cần liếc anh một cái là Thẩm Hòe An ở bên cạnh sẽ lên tiếng: “Có vấn đề gì sao?”
“Có.”
Thẩm Hòe An dạy học rất kiên nhẫn, các bước cũng rất rõ ràng, ngay cả loại trình độ gà mờ như cô cũng có thể nghe hiểu gần hết.
Sau khi lấy một nghị lực cực lớn để tiếp thu các tri thức, trong lòng cô lại tràn đầy sự ngưỡng mộ và thưởng thức đối với anh.
Cô luôn ý thức được một chuyện —
Chuyện theo đuổi anh, không nên chậm trễ.
Theo đuổi được anh, mỗi ngày luôn có thể động chạm và nói chuyện với gương mặt tuấn tú này của anh, cũng có thể nhận được sự chỉ dạy tận tình để dốc lòng học tập.
Cứ như vậy ôn tập mấy ngày, đêm trước kỳ thi, cô còn vài kiến thức chưa ôn tập xong nên đã mang sách trở về nhà.
Nhưng lại nhận được tin nhắn của Lương Chí Hoằng, cậu ta hỏi cô gần đây có rảnh hay không, tại sao không liên lạc với cậu ta.
Đường Sùng Ninh trả lời một cách gọn gàng dứt khoát: [Chuẩn bị cho kỳ thi.]
[Mẹ nó, cậu thật sự đổi tính rồi sao?]
Không rảnh để nói chuyện phiếm với cậu ta, cô chỉ trả lời: [Để tôi yên tĩnh ôn tập, có chuyện gì thì chờ thi xong rồi nói.]
[Bây giờ là mấy giờ rồi? Sáng mai cậu dậy đi thi được không?] Lương Chí Hoằng hỏi cô: [Nếu không thì để sáng mai tôi đi đón cậu, cậu không cần phải ngồi xe buýt.]
Đường Sùng Ninh cảm thấy cũng được, [Vậy sáng mai tôi sẽ dậy trễ một chút, nếu cậu mà không đến thì cậu chắc chắn sẽ chết đó.]
Lương Chí Hoằng: [Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!]
Cô tắt di động, xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, nhìn mấy công thức trên giấy còn chưa học thuộc, khẽ cắn môi rồi tiếp tục học thuộc hết.
Ngày hôm sau, Lương Chí Hoằng tới đúng hẹn, cậu ta đứng tầng dưới nhà cô, lại nhìn dáng vẻ cau mày chưa ngủ đủ của cô, lời nói trêu chọc đến bên miệng rồi lại nuốt xuống. Cậu ta thật sự sợ lúc này chọc phải đại tiểu thư phản nghịch này, mới rời giường nên cô sẽ dễ dàng tức giận, sau đó đánh cậu ta một trận.
Đường Sùng Ninh không nói một lời mà ngồi vào ghế sau của cậu ta, nắm lấy chỗ vịn phía sau xe, “Đi thôi.”
Lương Chí Hoằng cười nói: “Mẹ nó, vẫn là làm học sinh hư tương đối nhẹ nhàng.”
Đường Sùng Ninh hừ nhẹ không để ý tới cậu ta.
Lương Chí Hoằng lái xe cũng không nhanh.
Đường Sùng Ninh thuận tiện nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau, cho rằng cậu ta sẽ dừng ở hẻm nhỏ phía cửa sau trường học, sau đó hai người lại cùng nhau đi vào, nhưng tên Lương Chí Hoằng này không biết có phải là do đầu óc bị hỏng hay không, trực tiếp dừng xe ở đối diện cổng lớn trường học.
Cậu ta dùng khuỷu tay chọc chọc Đường Sùng Ninh: “Đại tiểu thư, xuống xe đi.”
Cô mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là cổng lớn đang rộng mở của trường học, giáo viên và bảo vệ đứng ở cửa, đón lấy ánh mặt trời, nhíu mày nhìn chằm chằm bọn họ.
Đối với loại cảnh tượng này, cô đã nhìn thấy nhiều rồi nên cũng không kinh ngạc, trong lòng không hề gợn sóng. Cô lưu loát xuống xe, tháo mũ bảo hiểm xuống đưa cho Lương Chí Hoằng, khi xoay người chuẩn bị tiến vào cửa lớn thì thấy Bồ Tát của cô đang đứng ở bên cạnh cửa lớn, cũng đón lấy ánh mặt trời đứng chung hàng với giáo viên.
Bên cạnh anh còn có vài học sinh khác, đều là trò cưng của các giáo viên, cũng đang nhíu mày nhìn cô.
Loại cảm xúc nhẹ nhàng bình đạm vừa rồi đột nhiên biến mất, cô có thể nghe thấy âm thanh kinh hoàng trong trái tim mình.
Bùm bùm, đinh tai nhức óc.
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn chằm chằm cô.
Tóc mái trên trán của anh bị gió thổi bay lên, đôi mắt sâu thẳm kia càng thêm rõ ràng, anh cúi đầu, xoay người nói chuyện với giáo viên.
Không biết tại sao, Đường Sùng Ninh đột nhiên cảm thấy hoảng loạn khi bị anh “bắn gian trên giường”, nhưng cô cũng không có ngoại tình mà!
Không đúng… Cô và Thẩm Hòe An còn chưa đi đến loại quan hệ này!
Cô đứng ở dưới khu dạy học hai phút, đã có người lần lượt tiến vào phòng thi: “Có thể đi vào rồi.”
Vốn dĩ muốn nói với anh mấy câu, lại phát hiện Thẩm Hoè An giống như không muốn rời khỏi vị trí hiện tại, cô cũng không dám hùng hổ chạy đến trước mặt giáo viên, cho nên chỉ có thể ngượng ngùng chuẩn bị tiến vào phòng thi.
Trước khi đi, cô còn ai oán liếc mắt nhìn anh.
Anh không nhìn cô, chỉ cúi đầu nói chuyện với các bạn học xung quanh.
Cuối cùng, Đường Sùng Ninh nhìn thoáng qua sườn mặt tuấn tú của anh rồi tiến vào phòng thi.
*
Hai ngày sau, Đường Sùng Ninh luôn không thể nào nhìn thấy Thẩm Hoè An.
Gửi tin nhắn cho anh thì anh lại trả lời rất bình thường, cô giả vờ hỏi anh một số kiến thức, anh cũng giống như trước đây, kiên nhẫn trả lời.
Chỉ là khi cô hỏi anh buổi tối có thể gặp mặt ở lớp để dạy bài cho cô hay không thì anh nói: “Buổi tối tớ có việc cần phải về nhà.”
Đường Sùng Ninh cũng hiểu nên về nhà tự mình ôn tập một buổi tối.
Ngày hôm sau, tinh thần phấn chấn đi thi.
Buổi tối vào ngày thi xong, Trần Nhất Chu hỏi cô thi thế nào.
Cô đắn đo không chắc lắm, chỉ nói: “Thì cũng như vậy thôi.”
“Ngồi cùng bàn với lớp trưởng lâu như vậy, hẳn là cũng phải tiến bộ vượt bật đúng chứ?” Trần Nhất Chu thử thăm dò, hỏi.
“Đừng phiền tớ nữa, lúc công bố thành tích thì sẽ biết thôi.” Đường Sùng Ninh bị cậu ấy hỏi như vậy thì càng cảm thấy bực bội.
Thật ra thi xong cô đã so sánh đáp án, tình hình… Không khả quan lắm.
Buổi sáng hôm sau, cô vừa tỉnh dậy đã lập tức nhấp vào trang web để tra thành tích.
Từ trước đến nay cô chưa từng mở trang web này ra, cô phải mất một lúc lâu mới nhìn thấy thành tích của mình.
Ừm…
Hình như cô thật sự không thích hợp học tập.
Không học tập chăm chỉ sẽ làm hỏng danh tiếng của cô.
Nhưng học tập chăm chỉ sẽ làm lòng tự tin của cô chịu đả kích lớn.
Thành tích của cô cũng tốt hơn lúc trước một chút, nhưng vẫn thấp hơn chờ mong của cô.
Vào lúc này Trần Nhất Chu lại xuất hiện, cậu ấy đã gửi tin nhắn hỏi cô thi được bao nhiêu điểm.
Cô bất chấp tất cả mà trực tiếp gửi thành tích của mình cho Trần Nhất Chu.
Cậu ấy kêu rên: “Tớ cũng muốn ngồi cùng lớp trưởng!”
Thấy cậu ấy ghen tị, nỗi buồn bực trong lòng Đường Sùng Ninh đã tan đi một ít, cô hỏi: “Thế mà cũng tốt hả?”
“Tốt hơn tớ, cũng đã có tiến bộ rồi.”
“Vậy là được rồi.”
Cô nghĩ, Thẩm Hoè An hẳn là cũng sẽ cảm thấy cô có tiến bộ.
Khi cô gặp lại anh, anh vẫn còn ngồi ở bên cạnh cô, nhưng trái tim đã cách rất xa…
Anh không chủ động hỏi thành tích của cô, khi cô đưa phiếu điểm cho anh xem, anh mới đáp lại, anh nói: “Có tiến bộ.”
Nhưng Đường Sùng Ninh rõ ràng cảm nhận được anh đối xử với cô không giống lúc trước.
Nói cụ thể chính là…
Anh không còn nhiệt tình với cô, không còn xem cô là đặc biệt, cô không còn là nữ sinh anh thân nhất.
Anh sẽ không chủ động chỉ bài cho cô nữa.
Khi cô nhìn lén anh, luôn nhìn thấy vẻ mặt của anh rất đứng đắn nghiêm túc, ý cười như có như không thường treo bên khoé miệng của anh đã biến mất.
Đường Sùng Ninh cảm thấy sự dịu dàng, ân cần mà anh dành cho cô nay đã không còn.
Bởi vì cô thi không tốt.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.