Edit: Yann.
Beta: Kim Hằng/Đậu Xanh
– —
Cô hồi phục tinh thần, cũng tỉnh táo hơn, vứt ý tưởng ‘Anh là Bồ Tát’ ra khỏi đầu.
Thẩm Hòe An đi về phía trước một bước, buông lỏng tay, cửa sau lưng dần dần đóng lại.
Đường Sùng Ninh biết chắc chắn dáng vẻ bây giờ của mình rất chật vật.
Vẻ mặt kinh hoảng thất thố, chân mềm đến mức ngã ngồi trên bậc thang bụi bẩn.
Cô cũng muốn uy phong lẫm liệt đứng lên, đối mặt với anh, ngữ khí kiêu căng ngạo mạn hỏi anh: “Có chuyện gì?”
Nhưng mắt cá chân thật sự rất đau, ngay cả ý muốn đứng dậy cũng không nổi chứ đừng nói đến việc giả bộ tư thái nhẹ nhàng lạnh như băng nói chuyện với anh.
Nhìn lướt qua vẻ mặt hoảng loạn lo lắng của anh, cô xoay người không nhìn anh nữa, muốn dùng dáng vẻ này nói cho anh biết, cô không muốn nói chuyện với anh.
Nhưng anh lại làm như không hiểu, hoặc là đã hiểu nhưng lại giả bộ không biết —
Anh bước tới gần cô, đi xuống hai bậc thang.
Đường Sùng Ninh cúi đầu, tầm mắt dừng trên mũi giày thể thao của anh, sau đó biến thành đầu gối.
Anh từ từ ngồi xổm xuống.
Anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt có hồn nóng rực dán thẳng lên người cô.
Đường Sùng Ninh không nhịn được giương mắt nhìn anh.
Bỗng nhiên cô cảm thấy làm như vậy thật ấu trĩ, anh đã ngồi xổm trước mặt cô, có thể xem như không thấy sao?
Cô như con thú nhỏ dùng ánh mắt hung ác trừng anh.
Nhưng Thẩm Hòe An chỉ thấy hốc mắt và chóp mũi cô hơi đỏ ửng.
Trong ngực quay cuồng rất nhiều cảm xúc, đau lòng, bực bội, hối hận, bất an…
Còn có loại khao khát không thể kiềm nén.
Ánh mắt anh dịu dàng hơn, chỉ muốn cho Đường Sùng Ninh cảm giác anh không có ác ý với cô.
Anh không muốn.
Không muốn cô nhìn anh như vậy.
Hai người nhìn nhau vài giây, yên lặng không nói gì.
Đường Sùng Ninh không chịu tiếp nhận cảm xúc của mình đang dần dao động, cô không khách khí mở miệng trước: “Có chuyện gì?” Giọng nói không lớn, nhưng ẩn chứa đầy địch ý.
Thẩm Hòe An hỏi: “Cậu có sao không?”
Vẫn là ngữ khí dịu dàng như cũ, ôn hoà đến mức Đường Sùng Ninh có một loại ảo giác rằng cô đang vô cớ gây rối.
Rõ ràng là hai người đang chiến tranh lạnh, cô không để ý tới anh, cũng đã lâu anh chưa nói chuyện nghiêm túc với cô.
Cô vẫn lạnh lùng, nói: “Không sao.”
Cô khẽ nghiêng mặt, không muốn đối diện với anh, tầm mắt liếc đến chỗ ngoặt cầu thang, lại lo lắng con chuột sẽ quay lại, đôi mắt không nhịn được run rẩy.
Vừa rồi Thẩm Hòe An đứng trước cửa nghe thấy tiếng hét lớn, cho nên không tin tưởng lời của cô.
Bây giờ cô chĩa gai nhọn ra ngoài, không chút chịu thua nào, nhưng anh rất lo lắng cho cô.
Anh im lặng, tầm mắt chuyển qua chân cô đang đặt trên cầu thang, chỗ mắt cá chân rõ ràng đã sưng lên, làn da trắng nõn lộ ra vết ửng đỏ.
“Đau không?” Anh hỏi.
Anh nhìn về phía mắt cá chân của cô, Đường Sùng Ninh muốn di chuyển chân mình đi chỗ khác nhưng lại không có sức lực, đau đớn dọc theo thần kinh nhanh chóng chạy lên, nhịn xuống cảm xúc muốn nhe răng nhếch miệng, cô thở một hơi, không chịu nói chuyện.
Thẩm Hòe An đối với dáng vẻ dầu muối không ăn này của cô hoàn toàn bó tay không có biện pháp.
Im lặng trong một lúc, thần kinh trong đầu bỗng nảy lên, anh cũng di chuyển —
Trực tiếp đưa tay ra chạm vào chỗ sưng to kia.
Đừng nói Đường Sùng Ninh, ngay cả Thẩm Hòe An cũng không nghĩ tới bản thân sẽ làm như vậy.
Lực đạo không lớn, cô kinh ngạc hét một tiếng, hốc mắt đỏ ửng nhanh chóng chứa đầy nước mắt.
Sau khi Thẩm Hòe An phản ứng lại thì vội vàng xin lỗi, xoay người lấy khăn giấy từ trong ba lô đưa cho cô.
Cô trừng anh, “Cậu muốn hại tớ à?”
Thẩm Hòe An không dám mang trên lưng tội danh này, anh lắc đầu, lại đưa khăn giấy cho cô, “Nước mắt…”
Đường Sùng Ninh cảm thấy xấu hổ, mạnh miệng nói: “Không khóc, không lau.”
Thẩm Hòe An không vạch trần lời phủ nhận sứt sẹo của cô, chỉ cúi đầu nhìn mắt cá chân sưng đỏ, anh hỏi: “Đau không?”
Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ thuận nước đẩy thuyền khóc thút thít với Thẩm Hòe An, làm cho anh lo lắng dỗ dành cô, nhưng bây giờ cô không muốn yếu thế.
Nhiều ngày chiến tranh lạnh không thể tùy tiện kết thúc như vậy được, cô không muốn cho anh sắc mặt tốt nhanh như thế.
Đường Sùng Ninh nhíu mày, “Không đau, bây giờ tớ chỉ muốn ở một…” Chưa nói xong thì Thẩm Hòe An đã hành động.
Anh lấy một chai nước mát và chiếc cốc đính đá từ trong túi ra, sau khi tẩm ướt khăn giấy bằng nước mát thì cẩn thận nghiêm túc dán khăn giấy kia lên vết sưng đỏ.
Đường Sùng Ninh nhìn dáng vẻ chú tâm cúi đầu của anh, vô tình đối với tâm lý ám chỉ lúc trước đổ sập ầm ầm.
Không có cách nào làm mặt xấu với anh.
Anh dịu dàng như vậy, cô luyến tiếc.
Thẩm Hòe An không ngẩng đầu đã nghe thấy Đường Sùng Ninh nói: “Lớp trưởng, cậu… Có phải cảm thấy tớ rất ngốc đúng không?” Không còn gai nhọn như trước, giọng nói cô thậm chí có chút mất mát, tủi thân.
Thẩm Hòe An cảm thấy anh thật đáng chết.
Vậy mà anh lại khiến cô có ảo giác như vậy.
6 chương 1 ngày rồi, mọi người muốn đăng thêm nữa không!!!