Đạo diễn không biết từ đâu mời một đạo sĩ, vừa đi vừa nheo mắt, người ta hỏi chuyện thì không trả lời, hoặc là nói lung tung, chính xác là một tên lừa đảo, viết tắt là thần côn.
Tô Đào có thể nhìn ra cũng không có nghĩa là người khác có thể nhìn ra được, ví dụ như đạo diễn, ông cảm thấy đại sư chân chính là như vậy.
Đại sư bày một cái hương án ở chính sảnh phủ tướng quân, híp mắt lẩm bẩm cái gì trong miệng, đọc cái gì một chữ Tô Đào cũng nghe không rõ, cô trực giác là hắn đang lẩm bẩm lung tung.
Đại sư bỗng nhiên hét lớn một tiếng, cầm một chén rượu đổ vào trong miệng rồi lại phun ra, ngọn nến trên bàn hương đồng thời cháy lê , nhất thời có tiếng khen ngợi.
Đại sư kia nửa mở to hai mắt, cầm đào mộc kiếm trong tay vây quanh đại sảnh rất nhanh đi một vòng, ở giữa thi triển một loạt động tác lộn xộn.
Phô trương.
“Cái này có đáng tin không?”
Mấy diễn viên chính bị cưỡng chế kéo tới xem đứng cùng một chỗ, Trần Diệp đứng ở giữa Tô Đào và Kỳ Viễn, khoanh tay đụng vào người hai bên.
“Còn nước còn tát.”, Kỳ Viễn cảm thấy có tốt hơn là không có.
“Còn cô thì sao?” Tô Đào không nói gì, Trần Diệp lại đụng vào cô một cái.
Tô Đào đang ở trong lòng oán thầm “đại sư” này đi ra lừa gạt cũng không tăng cường nghiệp vụ một chút, bất thình lút bị đụng một chút, đột nhiên hoàn hồn, “Anh nói cái gì?”
“Tôi nói, cô cảm thấy thứ này đáng tin sao?” Trần Diệp nghiêng người một nửa, hắn thật sự chướng mắt đại sư nhảy lên nhảy xuống giống như hầu tử.
Tô Đào trong lòng nghĩ đến kiếp trước bắt được một vụ án đại sư nhảy múa, lừa gạt tiền tiết kiệm của một nhóm người già, nhịn không được thốt lên, “Mẹ kiếp… chết tiệt!”
Trần Diệp mở to hai mắt, chỉ vào cô nói: “Cô mắng người”.
Tô Đào nhất thời nói sai, lừa gạt nói: “Anh nghe lầm, tôi chỉ là thở một chút, không có đoạn câu nha”.
Trần Diệp: Có phải vậy không?
Đại sư sau một phen làm việc, thu kiếm gỗ đào, nhìn đạo diễn trông mong, “Đã trừ tà xong.”
Đại sư nói chuyện thật đúng là nói ngắn gọn a, nói không nhiều lắm, lúc lấy tiền một phần cũng không ít.
Đạo diễn đưa cho hắn một bao lì xì lớn, Tô Đào nhìn độ dày, chắc phải có bốn con số.
“Kiếm tiền dễ dàng, so với làm diễn viên còn nhanh hơn nhiều, còn có thể kiếm nhanh như vậy làm gì a?” Trong giọng nói hâm mộ của Trần Diệp còn mang theo một tia chua xót.
Mặc dù hắn kiếm được rất nhiều, nhưng hầu hết số tiền đó đều rơi vào túi của người môi giới và công ty.
Tô Đào sâu kín nói: “Xem pháp luật hình sự, không lầm lối, chú cảnh sát đang vẫy tay với anh”
Trong lòng Trần Diệp một đao một đao kề sát nhau.
Tiễn đại sư đi, đạo diễn tâm tình rất tốt, quay đến tối còn đặt đồ ăn khuya cho mọi người.
Quay phim đêm xong, Tô Đào tẩy trang xong đi toilet một chuyến, lúc trở về mọi người đều không còn.
Có lẽ là chuyện phát sinh mấy ngày nay quá mức không thể tưởng tượng nổi, mặc dù sau khi đại sư làm xong mọi người trong lòng cũng cảm thấy quỷ đến hoảng hốt, ngay cả người trực đêm cũng không có.
Cũng may bọn họ không tắt đèn, trong phủ tướng quân to lớn như vậy đèn đuốc sáng trưng, nhà cách vách còn đang quay phim, thỉnh thoảng truyền đến một chút tiếng động, Tô Đào đang muốn đi ra ngoài, một bóng dáng màu đỏ thoáng cái chạy tới.
Mơ hồ còn có mùi hôi thối, giống như mùi vị trên người đạo diễn ban ngày.
Tô Đào làm bộ không nhìn thấy, tiếp theo đi ra ngoài cửa, sau đó trốn ở phía sau cửa nhìn trộm.
Thì ra là tiểu hồ ly thành tinh.
Tiểu hồ ly không chú ý tới Tô Đào đang nhìn trộm nó, chuyên tâm phá hư, chỉ thấy nó phóng khoáng nhảy lên bàn, đuôi đảo qua, hoa quả trên bàn rơi khắp nơi.