Thẩm Phi nhìn thấy nhà tranh của Tô Đào mới biết còn thảm hơn trong miêu tả của cô.
Đạo diễn sao lại nỡ để cho một cô bé xinh đẹp như vậy ở trong túp lều tranh.
Ánh mắt nhìn về phía Tô Đào tràn đầy đồng tình.
“Ngôi nhà này cũng quá rách nát, nó có sụp đổ hay không vậy?”
“Ôi, vẫn là một bức tường bằng đất nung.”
“Tại sao cửa sổ này không có kính?”
Từng câu từng chữ đều nói lên nỗi lòng của Tô Đào.
Người quay phim còn theo lời Thẩm Phi đưa ra mấy cận cảnh khung cửa sổ còn lại.
Hắn vòng ra phía sau nhà, định xem túp lều tranh có rắn chắc hay không, ngoài ý muốn phát hiện nơi này còn có một cái vườn rau lớn.
“Đào Tử, chỗ này của cô còn có nhà kính a, cũng không cần tốn tiền mua đồ ăn, vẫn có thể bán.”
Thẩm Phi lộ ra ánh mắt hâm mộ, hắn cùng Tô Đào nghĩ đến một chỗ, có thể đem rau trong nhà kính đi bán.
Trước kia bọn họ kiếm tiền đều là bán nghệ thuật trên đường phố, có một lần trở về một vùng nông thôn đặc biệt hẻo lánh, bán nghệ không kiếm được tiền, hắn cùng mấy vị khách nam bưng gạch giúp nông thôn xây dựng.
Đây là máy đo biến dạng ngôi sao được ngụy trang.
“Ừm, anh có muốn hái chút thức ăn trở về ăn hay không?”
“Được không?” Nháy mắt hai mắt Thẩm Phi phát sáng.
Tô Đào: “…… Có thể.” Đừng kích động.
“Anh có thể giúp Tôn lão sư cũng hái một chút, hai người ở gần, tôi sẽ không một mình đưa qua.”
Các khách mời khác vẫn chưa đến.
“Cảm ơn Đào Tử, hôm nay tôi có bữa trưa rồi.” Thẩm Phi vui vẻ lấy ra một rổ rau nhỏ, Tô Đào cho hắn rất nhiều rau, bây giờ không chỉ có bữa trưa, còn có cả bữa tối.
Sau khi Thẩm Phi rời đi, Tô Đào mệt mỏi nửa ngày đã sớm đói ngực dán sau lưng, xuống ruộng đào hai củ khoai tây, một miếng rau diếp và một vài quả bí ngô chất đống trong ngôi nhà tranh.
Đem gia vị mua về cùng bát đũa đặt ở vị trí nên đặt, Tô Đào định xào khoai tây thái sợi, trộn một món ăn nguội, lại làm canh bí ngô ăn một bữa.
Chốc lát, cô sẽ dán cửa sổ.
Cho bí ngô đã cắt vào nồi, đổ nước vào và bắt đầu hầm, Tô Đào bắt đầu xử lý khoai tây và rau diếp, khi cô chuẩn bị cả hai món ăn, súp bí ngô cũng xong.
Sau khi nấu xong bữa cơm, cô lại phát hiện ra một sự thật bi thảm, chính là trong phòng ngay cả một cái bàn cũng không có, vậy cô phải ăn ở đâu.
Tô Đào bưng một mâm thức ăn, nhìn về phía thầy quay phim, cái rương bên chân hắn rất lớn, hẳn là có thể bỏ hai mâm thức ăn xuống, ánh mắt này rơi vào trong mắt thầy quay phim chính là trong căn nhà tranh rách nát, tiểu cô nương đáng thương bưng mâm, ngay cả chỗ ăn cơm cũng không có.
Ghi hình ba mùa, lần đầu tiên hắn cảm thấy khách mời đáng thương.
“Thầy quay phim, em có thể mượn cái rương bên cạnh anh không?”
Đương nhiên có thể, đây là rương cơm trưa của bọn họ, ngay từ đầu đã vô dụng rồi.
Trong tay camera còn cầm thiết bị, gật gật đầu, Tô Đào trên mặt vui vẻ, nói một tiếng cảm ơn, ôm liền trở về nhà tranh.
Giải quyết bữa trưa, Tô Đào dán tấm vải nhựa mua vào cửa sổ, cô còn mua một miếng vải, cắt đinh từ giữa vào tường làm rèm cửa sổ.
Buộc hai bên bằng dây và thả lỏng chúng vào ban đêm.
Nói là tường, nhưng thực chất là một tấm ván gỗ đóng đinh từ những lát tre, trát bùn, bên ngoài phủ cỏ khô.
Tô Đào đứng bên cửa sổ, đột nhiên nghĩ đến vì sao nhà tranh lại gọi là mười dặm gió xuân.
Ba gian túp lều tranh, mười dặm gió xuân, trong cửa sổ hoa lan, ngoài cửa sổ tu trúc.
Cô còn thiếu một chậu lan.
Tô Đào nghĩ rằng cô không thể ăn trên hộp các tông mỗi khi ăn, cô phải có một cái bàn.
Nhưng nếu đi mua thì cô không đủ tiền, đành đưa mắt nhìn đống khúc gỗ gãy chất đống ngoài sân, ngẫm nghĩ.
…
Chuẩn bị bão chưa đêm khuya cho mấy bạn 🖤