“Sao?” Thẩm Phi nghi hoặc lên tiếng, “Đã định rồi ư? Tôi nghe nói cuốn Mạn Châu đã sớm bán đi, hơn nữa sau khi bán đi liền gửi thông báo mời diễn viên cho rất nhiều diễn viên, vẫn không có khởi động là bởi vì nữ chính chậm chạp không hoàn thành, là tin tức của tôi quá kín sao?”
Trương Ngữ Phù: “Tôi cũng nghe nói chưa hoàn thành.”
“Vườn bưởi ở đây.” Lâm Cảnh không định tiếp tục đàm luận với bọn họ về đề tài này, vừa chuyển đề tài, liền chuyển đến vườn bưởi đã gần trước mắt.
Khu vực này trồng hơn chục cây bưởi, cây nào cũng trĩu trịt những trái bưởi nặng trĩu, có cành cong queo nhưng những cây bưởi này đều được kéo lên cao đến mức chỉ nhón chân cũng không thể chạm tới.
Chỉ có một quả bưởi cực lớn treo trên cành cây gầy guộc gần như bị dập nát, được Trương Ngữ Phù hái xuống.
Ngay khi Tô Đào đang suy nghĩ có nên trèo cây hay không, Tôn Thạch không biết từ đâu mang tới một cái thang, đặt xuống dưới gốc cây, rất ổn định.
Còn chưa từng trải nghiệm hái bưởi, Tô Đào xắn tay áo lên trên nóng lòng muốn thử, cô muốn thử một lần.
“Đi đi, anh đỡ em lên.” Lâm Cảnh nhìn biểu tình của cô liền biết cô đang suy nghĩ cái gì, muốn chơi thì chơi đi, dù sao cũng có anh ở phía dưới che chở.
Tô Đào từ khi nghe nói muốn đi hái bưởi nụ cười trên mặt vẫn chưa ngừng, lần này có thể tự mình ra trận khẳng định phải hái một trái lớn nhất, Lâm Cảnh một tay vịn một bên thang, một tay nâng nửa cánh tay cô, Tô Đào một chân vừa đặt lên liền nghe Trương Ngữ Phù nói.
“Đào Tử, để tôi đến, cô đừng làm hỏng.” Trương Ngữ Phù hư tình giả ý quan tâm, Tô Đào biết cô ta lại bắt đầu, nếu như mình đi xuống để cô ta lên, cư dân mạng lại nói sợ mình ngã sẽ không sợ cô ta ngã.
Nếu như là người khác nói lời này cô cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng đối phương là Trương Ngữ Phù, điều này không cho phép cô không nghĩ nhiều.
Nhìn mặt đất, mặt đất mềm, cho dù đứng trên thang thật sự ngã xuống độ cao hơn một thước này chỉ sợ khó khăn.
“Có anh ở đây, em không ngã được.”, Lâm Cảnh còn duy trì động tác vừa rồi, cổ vũ nhìn Tô Đào.
Sắc mặt Trương Ngữ Phù khó coi đến cực điểm, thật sự là hảo tâm trở thành gan lừa phổi, rốt cuộc cô rót cho Lâm Cảnh bùa mê gì đó để anh che chở cô như vậy, nhìn khuôn mặt hồ mị của cô liền biết thông đồng với người khác.
Lạnh lùng một tiếng cũng không đủ, còn nhớ Lâm Cảnh.
Trương Ngữ Phù ngoài mặt quan tâm cười cười, trong lòng lại khinh bỉ không chịu nổi, liên tiếp ở chỗ cô thất bại, trên mặt cô ta đã sắp không nhịn được nữa.
Cô ta càng nghĩ càng tức giận, không cam lòng.
“Hái trái kia, đúng, chính là trái kia ở trên đầu cô.”
Tô Đào đã đứng trên bậc thang cao nhất, Thẩm Phi ở phía dưới chỉ huy cô hái trái lớn nhất trên đỉnh đầu, Tô Đào một tay đã chạm tới đáy bưởi, lập tức nâng đáy bưởi xoay vài cái liền xuống, còn thiếu chút nữa không bắt được.
Đưa bưởi cho Thẩm Phi đang chờ bên cạnh, Tô Đào tiếp tục hái một quả, phía trên bên phải cô còn có một trái lớn, Tôn Thạch cùng Vương Linh không cùng trộn lẫn với đám nhỏ, cùng chủ của vườn bưởi ở cách đó không xa nói chuyện phiếm.
Trương Ngữ Phù ở phía dưới nhảy nhót, ý đồ có thể hái được quả bưởi gần cô ta nhất.
Trong mấy giây, Tô Đào đã hái quả bưởi xuống, muốn đưa cho Thẩm Phi, lại thấy hắn đang ngồi xổm trên mặt đất lột vỏ bưởi.
“……”
Tô Đào đành phải đưa bưởi cho Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh nhận lấy bưởi muốn đặt trên mặt đất, tay kia còn vịn lên thang, Tô Đào muốn xuống đổi Thẩm Phi lên, bởi vì cô không thể tiếp cận được nữa, đầu đi xuống thăm dò, thăm dò duỗi một chân xuống tầng thang tiếp theo.
Bỗng nhiên, kèm theo tiếng kêu sợ hãi chiếc thang bị ai đó lắc mạnh và sắp đổ về phía trước.
3