Tô Đào lạnh lùng nhìn hắn, lại quất một roi lên người hắn, “Ma Quân U Lục, lá gan thật to!”
“Dám trộm Minh Vương ấn, ngươi có Minh Vương ấn thì như thế nào, không mở ra được nó, đối với ngươi mà nói chỉ là một phương ấn bình thường, ngươi công lực cao chỉ có ý nhất thời, tâm đ*o chưa tu, tất nhiên sẽ bại.”
U Lục kêu lên một tiếng đau đớn, đạo roi kia thấm vào thần lực, đánh vào trên người da bóc thịt bong.
Ngữ khí như vậy, khuôn mặt này, cô đã trở lại, U Lệ nhìn cô không nói gì, bởi vì giờ khắc này hắn biết, tất cả những gì mình làm đều trở thành trò cười.
Vốn tưởng rằng lấy được Minh Vương ấn là có thể đạt được thần lực chí cao vô thượng, lại không nghĩ tới chung quy là một hồi trống rỗng.
“Ngươi nghĩ thế nào?” U Lục buông tha chống cự, cô có thần lực trong tay, hắn dù cho dùng hết công lực cũng chỉ có phần bị chèn ép thành cặn bã.
Tô Đào vận chuyển thần lực trong Minh Vương ấn, lấy Minh Vương Ấn làm chuyển thừa, thông lên tinh thần lực, đánh vào trên người hắn, phế tu vi của hắn, thân thể cuộn tròn đau đớn trong khoảnh khắc u ám kịch liệt run rẩy, bất quá vài giây liền sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Vạn năm công lực hóa thành một mảnh hư vô.
Ma Quân U Lục không ác không làm triệt để trở thành phàm nhân.
Tô Đào rốt cuộc giữ lại hắn một mạng, đây là tình cảm đối với Cố Từ tích góp được, dù sao cha mẹ Cố Từ vô tội, hắn nhất định phải thực hiện trách nhiệm làm con của kiếp này.
Những người khác sau 100 năm đều có kết luận riêng.
Lúc cô hóa ra một phương tâm ấn, Tô Đào liền nhớ tới quá khứ, nhớ tới cô là Minh Vương hết thảy ký ức, khôi phục minh vương chân thân, U Lục đã ngất đi.
Cô có một chút nghĩ không ra, công lực của Trầm Ngô ở trên U Lục xa xa, làm sao có thể chỉ còn lại ba thành, còn có cái kia cấm thuật là cái gì, anh làm sao biến thành Lâm Cảnh.
Quan trọng nhất là anh đem công lực còn sót lại đều độ cho cô, không cần mạng sao, Tô Đào tức giận hít sâu vài hơi mới miễn cưỡng nhịn xuống không có nổi giận.
Tô Đào nửa hư mắt rũ khóe mắt nhìn anh, thấy ánh mắt Lâm Cảnh né tránh, trong đó nhất định có việc, chỉ là ảo cảnh đang biến mất, cô không tiện hỏi vào lúc này.
Ảo cảnh toàn bộ thối lui một khắc, Tô Đào cùng Lâm Cảnh đều khôi phục bộ dáng bọn họ ở nhân gian.
Tô Đào đi qua đỡ anh đứng lên đi ra lối ra sân thượng, không nói một lời, Lâm Cảnh nhìn bộ dáng của cô liền biết nàng tức giận.
Không còn lời nào để nói, “Cẩm nhi, nàng…”
Tô Đào: “Câm miệng lại.”
Được rồi, Trầm Ngô thượng thần ngậm miệng lại.
Đỡ anh vừa đi tới lối ra sân thượng, liền vọt tới một người, Tô Đào thiếu chút nữa bị đụng phải, cũng may cô tránh nhanh.
“Ma Quân U Lục nhanh chóng phục tội! Yo, người đâu rồi?” Đông Li giơ lên một khối đồ vật nhìn không rõ bộ dáng gì, xông lên, trong miệng còn có chút khí thế hô to, hô đến cuối cùng nghi hoặc nhìn sân thượng trống rỗng nghi hoặc sững sờ.
Tô Đào lườm hắn một cái.
“Lão đại, hình như có người nằm sấp.” Một thanh âm quen thuộc vang lên, tầm mắt Tô Đào dừng ở trên vai Đông Li, lúc này mới nhìn thấy phía trên có một con hắc hồ ly ngồi xổm, nghe thanh âm liền biết là Hồ Đại Tráng.
Hai người này đi cùng nhau khi nào?
Đông Li đi qua lật qua, phát hiện là Ma Quân U Lục, ngạc nhiên vuốt v e cằm phát ra cảm thán, “Tiểu tử Trầm Ngô này chỉ có ba thành công lực, ngay cả ta cũng đánh không lại, dĩ nhiên phế U Lục, quái lạ, chẳng lẽ uy danh ma quân là do hắn thổi ra?”
Tiểu hồ ly cùng hắn liếc mắt nhìn hắn một cái, run rẩy rẩy hai bên râu, “Sao có thể, tất nhiên là thần tượng ta Trầm Ngô thượng thần toàn phương vị nghiền ép.”
Sau đó, đều thấy trong mắt đối phương tràn đầy ghét bỏ. Đông Li hung hăng đá U Lục một cước, xoay người muốn đi, lại sau khi xoay người cùng Tô Đào đứng ở cửa ra sân thượng u u nhìn hắn một cái nhìn nhau.
“Tô tiểu thư!”
Đông Li trong nháy mắt tiến vào trạng thái nhân vật trầm ổn đoan trang, đây là hắn thiết lập cho người của mình.
Nhưng giờ khắc này ở trong lòng Tô Đào hắn tựa như một người thiểu năng trí tuệ. (🌷: t cừ chết, tưởng nam thần lạnh lùng, ai dè nam thần kinh)
“Ngươi không ngại tới trễ một chút.” Nói xong liền đỡ Lâm Cảnh xuống lầu. Đông Li đầu tiên là: “Ừm,” một tiếng, phản ứng một giây sau, lại “Ừ?” Một tiếng.
Cô vừa nói gì?