Trước kia dô một hai tháng không ăn cũng sẽ không cảm giác được đói, thần tiên mà cũng đã nhịn ăn rồi, không ăn cái gì cũng không sao cả, nhưng cũng không phải vẫn không ăn, mạn mạn thần sinh mấy chục vạn năm có lẽ còn không chỉ, ăn pháo hoa nhân gian cũng là vì tiêu khiển thời gian.
Bây giờ cô là người thường, khát nước muốn uống, đói bụng muốn ăn cơm, ăn uống không tránh khỏi, đành phải trần hai chân chạy đến trước tủ lạnh, mở cửa nhìn một cái bánh ngọt nhỏ có thể lấp đầy bụng.
Tô Đào cắn một miếng liền buông xuống, bên miệng dính chút kem, “Không ngọt.”
Kỳ thật cũng không phải không ngọt, chỉ là so với những chiếc bánh ngọt khác không ngọt như vậy, nhìn vào bao bì mới biết là bánh ngọt đường thấp xylitol, nhất định là Bùi Tiểu Niệm vì sợ cô béo lên mới mua loại bánh ngọt này, thật sự là một tiểu trợ lý thân mật.
Chỉ là cô quên mất nghệ sĩ nhà mình là người ăn không tăng cân.
“Quên đi, gọi đồ ăn mang đi.” Tô Đào lẩm bẩm, định đi lấy điện thoại di động, đèn trong phòng không bật, cô mò mẫm xoay người, nhớ rõ điện thoại di động hình như là đặt ở trên bàn bếp phía sau.
Chỉ là vừa xoay người đã bị người ôm eo hơi nhấc lên, sau lưng đặt trên tường, sau đó trên môi rơi xuống một mảnh ấm áp,, “Rất ngọt ngào.”
Ánh trăng tiến vào ngoài cửa sổ phía sau, lau chóp tai rơi trên người hắn, ẩn nửa sáng nửa tối, Tô Đào ngửa đầu nhìn anh, chống lại đôi mắt sáng như sao của anh, trong đôi mắt tràn đầy thâm tình, sáng quắc nhìn cô.
“Em như thế nào cũng không nói chuyện.”
Tô Đào đỏ mặt hơn phân nửa, rõ ràng nhớ lại quá khứ, rõ ràng đều đã thành hôn, nhưng mỗi lần cô đều còn có thể tim đập loạn tiết tấu.
Ánh mắt hai người đối đầu, Tô Đào theo bản năng li3m khóe môi dưới.
Ánh mắt Lâm Cảnh tối sầm lại, một tay siết chặt eo cô, tay kia vòng ra sau đầu cô, cúi người hôn lên, có chút bá đạo, mang theo nỗi nhớ vô tận cùng tình ý thật sâu, triền miên khắc cốt, một khắc cũng không muốn chia lìa.
Tô Đào hai tay đặt lên vai anh, lui không thể lui.
Không biết qua bao lâu, hô hấp cũng có chút gian nan, cô nhịn không được nhéo xương quai xanh của anh, Lâm Cảnh khó khăn lắm mới rời khỏi môi cô, cánh môi khẽ động, “Phu nhân nếu không để ý tới ta, vi phu liền…”
Tô Đào vạch: “Anh liền thế nào?”
Lâm Cảnh cười khẽ một tiếng, cúi người nói bốn chữ bên tai cô.
Tô Đào nhất thời toàn bộ mặt đều đỏ bừng, đấm amh một cái, nào có anh như vậy.
“Sau này em không được làm như vậy nữa.” Vừa nghĩ đến anh sử dụng cấm thuật bất chấp hậu quả, hại pháp lực chỉ còn lại ba thành, cô liền sợ hãi, nhịn không được lại đấm anh một chút, rốt cuộc là đau lòng không dùng bao nhiêu khí lực, đánh vào trên người anh giống như kẹo dẻo, “Ai cũng không biết Thiên Đạo sẽ hạ xuống hình phạt gì, nếu cắn trả là… Tóm lại, anh phải hứa với em, bất cứ điều gì xảy ra, anh phải tự bảo vệ mình.”
Tô Đào đỏ hốc mắt, nghẹn ngào vài lần cũng nói không nên lời, nếu như cắn trả ngã xuống, hậu quả này cô không có cách nào thừa nhận, vừa nghĩ liền tâm như đao cắt, khó có thể chống đỡ.
“Anh đáp ứng em, nhưng điều kiện tiên quyết là em, nếu như không có điều kiện tiên quyết này, vi phu sẽ nuốt lời.”
Anh làm không được vô luận hai chữ này, phàm là chuyện liên quan đến cô, cho dù là một chút liên quan, anh cũng không thể bình tĩnh, cô giống như là phản ứng bản năng của anh.
Lâm Cảnh lau nước mắt khóe mắt cô, lại giống như lau không hết, “Không khóc, anh sẽ đau lòng.”
Tô Đào mang theo nức nở nhỏ giọng đáp một tiếng.
“Anh yêu em.” Dứt lời, Lâm Cảnh cúi đầu hôn lên.