Tô Đào dùng hai chân nhỏ “bạch bạch” chạy về phía tấm gương, những năm 90 vẫn chưa lưu hành những tấm gương dài đơn, chủ yếu là loại gương khảm trên tủ quần áo.
Trong gương, tiểu nha đầu khuôn mặt tròn tròn có chút thịt, ngũ quan vô cùng tinh xảo, một đôi mắt vừa to vừa sáng, cái mũi tương đối thẳng, lúc cười còn có hai lúm đồng tiền nhỏ xuất hiện.
Xem ra giống Tô Lê đến năm phần.
Là một tiểu nha đầu xinh đẹp, tỉ mỉ nhìn vậy mà còn giống cô ở đời trước mấy phần. Chỉ là lúc nhỏ cô nhi viên điều kiện không tốt, không giữ được nhiều ảnh lúc nhỏ, chỉ lúc mới được nhận vào cô nhi viện thì mẹ viện trưởng mới chụp cho họ một bức, sau này cũng không biết mất tiêu ở đâu rồi.
Cô đối với dung mạo bản thân lúc nhỏ cũng không nhớ rõ nữa, nghĩ lại cũng không kém hiện tại đi!
Ông nội Tô và bà nội Tô thấy tiểu tôn nữ nhìn chằm chằm vào gương, vừa niết khuôn mặt nhỏ nhắn vừa bĩu môi, cuối cùng lại nâng hai má giống như đàn thưởng thức gương mặt của chính mình, đều không nhịn cười được.
Nhu Nhu nhà bọn họ đúng thật là tiểu nha đầu dễ thương nhất thế giới!
Ăn cơm xong, Tô Đào cùng bà Tô ngủ một lát, tỉnh dậy thì chơi ở trong nhà một lúc, nhìn mặt trời bên ngoài không quá gay gắt liền được dắt ra ngồi dưới cái cây đại thụ nghe một nhóm các ông bà nhàn rỗi nói chuyện lảm nhảm.
Tô Đào mặc bộ quần áo mới bà Tô làm, là một cái sườn xám nhỏ (kỳ bào) hồng phấn mềm mại, chạm vào thì thấy chắc là nguyên liệu cotton nguyên chất, mặc lên cũng rất thoải mái, bà nội Tô lúc chải đầu còn cài cho cô hai nụ hoa nhỏ đáng yêu là lấy từ nguyên liệu làm kỳ bào tạo thành bông hoa nhỏ bằng hai ngón tay ghim lên tóc cho cô.
“Ay du, là tiểu nha đầu nhà ai vậy, thật xinh đẹp nha!” Một vị lão thái thái đang ngồi ở dưới gốc cây vừa vẫy tay với đứa bé vừa cùng những người khác nói chuyện, thấy bà nội Tô dắt Tô Đào ra cửa, mắt liền thấy tiểu nha đầu xinh đẹp này, không nhịn được liền khen một câu.
“Cháu chào bà” Tô Đào hướng về phía bà ấy cười ngọt ngào, lần đầu tiên được khen xinh đẹp cô cũng rất xúc động, chỉ là về sau nghe nhiều rồi liền không còn cảm giác gì nữa.
Lão thái thái thấy Tô Đào lễ phép như vậy, lại lần nữa khen ngợi, khen đến nỗi bà nội Tô nhịn không được lôi kéo sang chuyện khác một chút, “Tiểu nha đầu nhà tôi đương nhiên xinh đẹp rồi, bà đó, hâm mộ cũng vô dụng thôi”.
“Thật là”, lão thái thái Văn Ngôn liền hướng ánh mắt về bà nội Tô mang theo mấy phần hâm mộ
“Bà đó nếu như thích tiểu tôn nữ thì kêu con dâu bà lại sinh một đứa, nhà bà bây giờ chỉ có một đứa cháu trai, tương lai cũng không phải cô đơn” một lão đầu tử ở bên cạnh nói.
“Con trai con dâu tôi có hai đứa nhóc đã mệt lắm rồi, công ty của chúng nó vừa mới thành lập, cũng không có thời gian, lại nói muốn hay không muốn sinh chúng đều nói chỉ sinh hai đứa thôi, tôi liền không quan tâm nữa”
“Ây, bà nói như vậy không đúng rồi”, lão đầu tử kia liền trợn mắt nói, “Bà là mẹ chồng của cô ta, lời của bà cô ta chắc chắn phải nghe theo, tôi trở về cũng phải bảo con trai sinh thêm mấy đứa giúp Trương gia chúng tôi khai chi tán diệp”
Lão thái thái liền lắc lắc tay.
Trong lòng Tô Đào cảm khái vạn phần, sinh con đâu phải nói sinh liền sinh, sinh rồi còn phải tự mình nuôi dưỡng, khi thế hệ của bọn cô lớn lên, giá nhà cao, giá vật tư cao, thứ gì cũng phải dựa theo chữ đắt để người thân cũng được hưởng theo, nhất là đối với những kẻ đáng thương bọn cô mà nói, thoát nghèo đã là điều khó nói, đến làm giàu cũng chỉ dám nghĩ đến ở trong mơ. Sinh một đứa đã căn bản là phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, chưa biết chừng đến thắt lưng còn không có, nếu mà sinh hai đứa.. Tô Đào hít một ngụm khí, cô đến nghĩ cũng không dám.
Chưa kể cưới về là con dâu của ông, lại không phải là công cụ sinh đẻ, sinh hay không sinh cũng không phải tự ông nói là được, 谈得拢就内部解决, 谈不拢就一拍两散各找各妈, Tô Đào rất khinh thường những người đem con dâu của mình trở thành công cụ sinh đẻ, nhà ông cũng không phải hoàng thân quốc thích, làm gì có ngai vàng để thừa kế.
“Ông đừng có nói xằng bậy để Mỹ Phương nghe thấy xem nó có đến tận nhà tìm ông không”, bà Tô không tán thành nói, Tô Đào đoán cái người tên Mỹ Phương này chính là con dâu của lão thái thái kia. “Việc sinh hay không sinh, sinh mấy đứa đều là chuyện của bọn nhỏ, ông đó lớn tuổi như vậy rồi thì đừng quản nhiều nữa, bây giờ không phải vẫn lưu hành độc đinh sao, theo tôi, bọn nhỏ hài lòng là được rồi.”
Tô Đào thật không ngờ tới bà Tô lại “hiện đại” như vậy.
Lão đầu tử hừ một tiếng, “Bà nói thế mà không chột dạ à, bà có ba đứa con trai, lão đại sinh cho bà hai đứa cháu trai, lão nhị cũng sinh cho bà hai đứa cháu trai, lão tam thì được một nam một nữ hợp lại được một chữ tốt, bà đó cháu trai không thiếu cháu gái cũng có rồi, trên nha đầu này có năm đứa anh trai, bà đương nhiên có thể nói như vậy rồi”
Lão thái gia nói xong liền xách ghế đi không thèm quay đầu lại.
Bà Tô sững sờ “Ấy cái ông già này..”
Tô Đào lại ngạc nhiên, từ khi cô sống lại trên cơ thể của đứa bé này đã bất ngờ một lần, cô cho rằng cô chỉ có một anh trai, không ngờ bây giờ lại xuất hiện thêm bốn người anh trai!
Tô Đào cô lại có thể có năm người anh trai! Thật đúng là chuyện không tưởng nha!
“Mẹ! Mẹ ở đây sao, dì cũng ở đây ạ” đang suy nghĩ miên man thì Tô Đào nghe thấy âm thanh thanh lệ của nữ tử vang lên, lúc này Tô Đào mới phát hiện một phụ nhân dắt theo một đứa trẻ đã đứng ở trước mặt.
“Dì đang cùng mẹ con nói chuyện phiếm, con đó sao lại gầy như vậy, dù bận việc cũng phải chú ý thân thể chứ” bà Tô biết hai vợ chồng nhà họ Cố mới mở một công ti, đã nhiều ngày không gặp con bé vậy mà đã gầy mất một vòng.
“Vâng vâng, để dì lo lắng rồi”
Tô Đào không có chú ý đến phụ nhân trước mắt mà nhìn về phía tiểu đậu đinh cô ấy dắt theo, tiểu đậu đinh này xem ra cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, nhìn qua cô đoán chắc cũng chỉ lớn hơn một hai tuổi. Từ trong lời nói của dì Mỹ Phương, Tô Đào biết thằng bé tên Cố Từ, mẹ nó phải đi công tác, ba phải tổ chức hội nghị cho nên đứa trẻ lớn lên không tồi này được gửi đến nhà bà nội trong giúp.
Mẹ Cố Từ vội vàng ngồi xe lửa rời đi, hai vị lão nhân gia liền để cho hai đứa bé chơi với nhau.
Hai bạn nhỏ mỗi người ngồi trên cái bệ, hai tay nâng quai hàm ngây người.
“Tiểu thí hài~mấy tuổi rồi?” Tô Đào cầm một nhánh cây tùy tiện vẽ lên mặt đất.
Cố Từ quay qua nhìn cô, thằng nhóc vừa nói vừa nhìn cô nghiêm túc, “Anh tên Cố Từ”.
“Vậy nhóc mấy tuổi rồi?”, Tô Đào không hết hi vọng hỏi lại một lần nữa, không biết có phải sống ở cô nhi viện lâu quá hay không mà mỗi khi có một nhóm mới đến cô đều thích hỏi tuổi của người ta.
“Anh sáu tuổi rồi”, Cố Từ nói xong còn hướng Tô Đào ở bên cạnh sáp lại gần, giống như muốn chứng minh cái gì lôi kéo Tô Đào lại gần để Tô Đào tự mình xác thực mình lùn hơn cậu. Tiểu đại nhân nghiêm túc ngắt ngắt nụ hoa trên đầu của Tô Đào nói, “Em phải gọi anh là anh”.
Tô Đào nghẹn khuất, đứa bé này sao lại như vậy chứ, hứ! Đợi đến lúc mười một mười hai tuổi, còn không biết ai lùn hơn đâu?