Triệu Duyệt vừa nói xong thì Sở Thanh Châu và Ngô Phỉ lần lượt nhìn về phía bà ta, ngay cả người cùng phe là Trịnh Diêu cũng không thể không nhìn bà ta một cái.
Ngu! Gian lận kiểu này có phải quá trắng trợn không!
Vẻ mặt của Sở Thanh Châu rõ ràng là không đồng ý.
Ngô Phỉ cũng rất kinh ngạc, nghi ngờ phẩm vị của bà ta có phải có vấn đề gì không!
Triệu Duyệt không hề nhận ra việc mình làm có bao nhiêu trắng trợn, dáng vẻ vui mừng không có gì khác thường, “Giọng hát quá hay, gương mặt cũng rất đẹp, từ vũ đạo có thể thấy bạn đã tốn rất nhiều tâm huyết vào bài trình diễn này, đáng tiếc là bạn đã ký hợp đồng với công ty khác rồi, nếu không tôi chắc chắn sẽ ký với bạn, như vậy kiểu gì cũng sẽ nổi tiếng”, nói xong còn bày ra vẻ mặt tiếc nuối.
Các giám khảo: “…”
Giả tạo quá.
Trương Ngọc Phù dùng vẻ mặt kiêu ngạo nhất nói những lời khiêm tốn nhất, “Triệu lão sư, cô quá khen rồi, em có thể đứng trên sân khấu này biểu diễn đã là rất mãn nguyện rồi”
Trịnh Diêu: Giả tạo!
Hàn Thần: Điêu!
Tô Đào: Biết ngay là có ẩn tình mà!
Đồng thời lúc này ở phòng phát sóng trực tiếp.
[Phẩm vị của Triệu lão sư đúng là không tầm thường nha!]
[Cược 1000 cái chân gà, Trương Ngôn Phù này chắc chắn có hậu trường]
[Mắt của Triệu lão sư nếu không cần thì có thể quyên góp cho những người cần]
[Woa! Sao lại là cái bà già độc mồm này cơ chứ]
[Trương Ngôn Phù hát tệ như vậy, Triệu lão sư không nhìn rõ sao]
[Xin mọi người tha thứ cho người già cả ốm yếu]
* * *
Lưu Niên đọc xong phải phì cười.
Mấy người phía sau cũng có không ít tài năng, đặc biệt là phần biểu diễn của Ninh Mạn Ni, dáng vẻ thanh lãnh, biểu cảm gương mặt mờ nhạt, Tô Đào cho rằng cô ấy sẽ đi theo con đường nhẹ nhàng cơ.
Nhưng mà lúc cô ấy đứng trên sân khấu, ánh mắt liền trở nên sắc sảo và có phần gợi cảm, hiện trường liền nổi lên ầm ầm, vừa đẹp vừa soái, ngay cả những thí sinh cùng tham gia cũng cổ vũ cho cô ấy hết mình.
Tô Đào lần đầu tiên cảm thấy con gái cũng có thể dùng chữ ‘soái’ để hình dung.
Điểm của Ninh Mạn Ni về cơ bản cũng giống với Tô Đào, kỳ quái là Triệu Duyệt cũng không cho cô ấy điểm cao.
Cuối cùng thì chương trình phát sóng cũng kết thúc, lúc này Tô Đào đã đói đến mức ngực dán vào lưng rồi, cô liền kéo Lưu Niên đến một quán thịt nướng gần đó.
Sở Thanh Châu vốn dĩ muốn tìm Tô Đào để hỏi xem cô có muốn gia nhập công ty của mình không, ai ngờ vừa mới tẩy trang xong đã không thấy người đâu nữa rồi.
Trong quán thịt nướng.
Tô Đào vừa vào cửa đã tìm chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, phục vụ thấy có khách vào liền tiến đến chào hỏi và giới thiệu thực đơn.
Tô Đào nhìn lên.
Người phục vụ này là một nữ sinh, lúc vừa nhìn thấy Tô Đào liền nhìn chằm chằm mấy giây, sau đó kêu lên một tiếng.
“Xin hỏi cô là Tô Đào sao?”
Nhân viên phục vụ không hề nghĩ rằng giây trước vừa xem xong chương trình trực tiếp, giây sau đã được gặp người thật ở ngoài luôn.
Đây là phúc lợi trời ban gì chứ!
“Là tôi, chào bạn!”
Người phục vụ nhận được đáp án khẳng định, khuôn mặt khích động đỏ hết cả lên, nhỏ giọng hỏi cô có thể ký tên cho mình không.
Tô Đào sảng khoái đáp ứng ký tên cho cô ấy.
Sau khi người phục vụ đó rời đi, Lưu Niên cười hì hì hỏi cô, “Làm người nổi tiếng có cảm giác gì thế? Có phải là rất tuyệt không?”
“Không có cảm giác gì cả”, lúc trước khi học cấp 3, cô thường hay được các bạn xin ký tên ở trên hành lang, thực tế thì cô cũng quen với cảm giác đó.
“Cậu cảm thấy Trương Ngôn Phù đó thực lực như thế nào? Có thể đi đến vòng cuối cùng không?”
Tô Đào nghe xong thì liếc cậu một cái, cầm điện thoại lên gõ gõ vài chữ.
Điện thoại của Lưu Niên nhận được tin nhắn từ wechat.
Mở ra
[Cô ta chắc chắn có thể]
Lưu Niên cảnh giác nhìn xung quanh một chút thấy không có ai chú ý đến bọn họ, cũng may Tô Đào thông minh, người đại diện như anh thật đúng là không đủ tiêu chuẩn mà.
Liền trả lời [Tại sao? ]
[Triệu Duyệt]
Nghĩ nghĩ một chút rồi viết thêm một cái tên.
[Trịnh Diêu]
Đoán đúng vãi, Lưu Niên không khỏi thán phục.
[Sao cậu đoán được vậy]
[Đơn giản thôi! Mắt của con người sẽ không nói dối]
Nhìn thấy tin nhắn này, Lưu Niên không nhịn được phun một ngụm khiến cho người phục vụ phải liếc anh đến mấy lần.
[Vậy cậu nói xem ai là người có thực lực nhất trong số họ]
[Ninh Mạn Ni, Thư Nhã]
Năng lực biểu diễn của hai người này đều rất thành thục cho nên Tô Đào đối với bọn họ có ấn tượng nhất.
Tô Đào gọi rất nhiều xiên thịt nướng, béo ngậy hấp dẫn, trên mặt còn được quết một lớp dầu bóng loáng, vừa mới nướng xong thì được mang qua luôn.
Tô Đào cầm một xiên thịt lên, thổi thổi một chút rồi bắt đầu sự nghiệp chiến đấu với thịt nướng.
Cô thật đúng là không ăn ít đi được, cái chữ ‘sợ’ này thật là không biết viết thế nào.
Sau khi ăn no, Tô Đào về nhà luôn, Lục Lục ở nhà một mình làm cô không yên tâm.
Không biết có chịu ngoan ngoãn ăn cơm hay không.
Căn hộ mà Tô Lê mua cho cô nằm trong tiểu khu cao cấp của thành phố Bắc Kinh, tính an toàn và bảo mật đều rất cao, rất nhiều minh tinh cũng mua nhà ở đây.
Tô Lê cũng ở đây nhưng mà ở trên cô một tầng.
Mặc dù ở gần như vậy nhưng mà phải đến 2 tháng rồi cô vẫn chưa gặp được anh, anh ấy bận đến mức chân không chạm đất luôn.
Căn nhà này rộng khoảng 200m2, chỉ có cô với một con mèo sống ở đây nên có chút lớn.
Cửa vừa mở ra, Lục Lục nghe thấy âm thanh mở cửa liền chạy qua cọ cọ chân của Tô Đào, kêu meo meo.
Lúc nó làm nũng toàn làm như vậy, Tô Đào vừa cười vừa nhẹ nhàng bế nó lên đi đến chỗ để thức ăn cho mèo xem thế nào, thấy vơi bớt một nửa rồi mới yên tâm.
“Lục Lục ngoan quá đi”, Tô Đào gãi gãi cằm của nó.
Lục Lục thoải mái kêu một tiếng, đầu cọ cọ vào tay của cô.
Tô Đào ôm nó ngồi trên sô pha, trêu chọc nó.
Ăn uống no đủ xong, cô có chút buồn ngủ. Lần tới phát sóng trực tiếp là 7 ngày sau nội dung khảo hạch là vũ đạo, cô đã nghĩ kỹ xem biểu diễn cái gì rồi cho nên hiện giờ không vội lắm, quan trọng nhất vẫn là đi ngủ.
Ngủ đủ rồi mới có sức lăn qua lăn lại chứ!
Tô Đào ôm Lục Lục nằm xuống, nó cuộn người ngoãn ngoãn nằm bên cạnh cô. Cũng may sô pha của cô đủ lớn, một người một mèo nằm cũng không chật, lại còn thừa một khoảng nữa.
Hôm đó cô nằm mơ, mơ thấy một nữ tử áo đỏ nhìn không rõ mặt, người đó đứng ở trên cao nhảy xuống phía dưới.
P/s: Đoạn này làm mình nghĩ đến Thời Nghi, thương kiếp trước của nàng ấy
Giấc mơ này lại xuất hiện.
Tô Đào từ từ mở mắt, nghĩ lại cảnh tượng trong giấc mơ vừa rồi. Kiếp trước cô cũng từng mơ thấy nó, chỉ thấy một lần nhưng cảnh tượng lại vô cùng chân thật, cô thậm chí còn cảm nhận được cảm xúc bi thương, phẫn nộ của người đó.
Cô vẫn luôn nhớ rõ cảnh tượng trong mơ ấy, cho dù đã nhiều năm trôi qua nhưng cảm giác ấy vẫn cứ in sâu vào trong đầu.
Lục Lục cảm nhận được cô đã dậy nên kêu meo meo hai tiếng, vô cùng dính người.
Tô Đào ôm lấy nó đi chân trần vào bếp, mở tủ lạnh lấy ra một hộp sữa chua uống, một tay vừa ôm Lục Lục vừa mở weibo lên xem.
Lướt lướt hai cái, Tô Đào phát hiện bản thân mình đang được tìm kiếm rất hot.
Tiêu đề là, Sở Thanh Châu nhận xét về Tô Đào.
Cô đặt Lục Lục xuống rồi nhanh chóng ấn vào tiêu đề đó, là một cái video cắt ra từ buổi phát sóng trực tiếp trưa hôm qua, trọng điểm được biên tập là câu nói có thể viết được bài hát « One in a million » không quá 5 người của Sở Thanh Châu.
Sở Thanh Châu là ai cơ chứ!
Nhân vật làm nên tên tuổi của không biết bao nhiêu thiên vương thiên hậu, những bài hát mà ông ấy viết ra trước giờ đều vô cùng khó cầu.
Có rất nhiều người có chuyên môn đánh giá cao về bài hát này dưới bình luận.
Cũng có nhiều người nghi ngờ có phải cô nhờ người viết hộ hay không.
[Đùa gì vậy! Người mới hiện nay đều trâu bò như vậy cái gì cũng dám phát ngôn lung tung sao]
[Cô ta mới bao nhiêu tuổi chứ, sao có thể viết ra được bài hát hay như vậy, chắc chắn là nhờ người viết hộ rồi]
[Mua chứ gì, thế mà cũng dám nói]
Fan của Tô Đào cũng không hề từ bỏ.
[Có những người không ăn được nho thì chê nho xanh]
[Không thể nói bậy, đem chứng cứ ra đây mình nói chuyện]
[Chúng tôi ít tuổi thì sao chứ, não thông minh hơn bạn là được rồi]
[Chua quá~]
Wechat có một thông báo mới, là Lưu Niên nhắn tin.
“Nhìn thấy tiêu đề hôm nay chưa? Chúng ta có cần phải đăng thông báo thanh minh không?”
“Không cần đâu”
“Thật sự không cần sao? Mình sợ sẽ có chuyện xảy ra á!”
Cô ấy mới vừa xuất hiện trước mắt công chúng vậy mà đã xảy ra chuyện rồi.
Sao anh lại có cảm giác có người đứng đằng sau điều khiển việc này.
“Không cần, họ tự bị vả mặt thôi”
Tô Đào không hề lo lắng chút nào, cô vô tội lắm nha!
“…”
Lưu Niên không biết Tô Đào là người sáng tác nhạc nổi tiếng trên weibo nhưng anh biết cô sẽ không tìm người viết hộ bài hát đâu.