Tô Mộ nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bàn, ông chủ thấy vậy hiểu ý, cầm đi đóng gói cho anh.
Quán trà này đóng gói quà rất đẹp nên đương nhiên cũng mất chút ít thời gian.
Tô Mộ để Tô Đào ngồi xuống, “Nhu Nhu, sao lại đi một mình vậy, đồng bọn của em đâu?”
“Em chỉ đi mua hộp quà thôi, đi một lát rồi về liền”, lúc cô đi có chút vội vàng, cũng không định đi dạo lâu cho nên mới không rủ Nhan Thanh Thanh đi cùng.
Còn về đại thiếu gia Cố Từ, gần đây cậu ấy đang bận vẽ tranh nên không có thời gian nói chuyện với cô.
Nhắc mới nhớ, hơn một tháng nay cô không gặp hai người họ rồi, gần đây cô cũng bận quá gần như không có thời gian rảnh.
Nhưng gần đây cô không có việc gì, hơn nữa cũng sắp khai giảng rồi, cô có thể hẹn hai người bọn họ đi chơi, sau đó đi mua đồ chuẩn bị nhập học.
Trong lớp cũng có mấy người quen biết với cô, hơn nữa còn có Nhan Thanh Thanh, bọn họ đều học chung một trường.
Cô cũng không lo lắng lắm với việc hòa đồng cùng các bạn trong lớp.
Cô thì không có vấn đề gì, chỉ sợ các bạn mới không dám đến gần cô thôi.
“Mua hộp gì vậy?”, Tô Mộ nhìn hai tay trống không của cô, chắc chắn là chưa mua được rồi.
“Nhìn thì bình thường nhưng không thể quá bình thường, là loại có thể nhét vừa một con heo đất nhỏ ấy”
Quá đẹp sẽ thể hiện cô rất coi trọng nó, nhưng cũng không thể quá bình thường như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy cô không đủ chân thành.
Lát sau chủ quán cầm theo chén trà đã được gói cẩn thận mang ra.
“Để anh đi cùng em”, Tô Mộ cầm lấy chén trà từ tay ông chủ, “Đi thôi”.
Anh cả muốn đi cùng cô?
Tô Mộ đi được mấy bước, phát hiện cô vẫn đang đứng một chỗ, cười nói, “Đừng ngốc ở đó làm gì vậy”
“Không có gì, đi thôi đi thôi”, Tô Đào đẩy đẩy anh.
Để anh cả đi cùng cũng tốt, anh ấy phẩm vị khá tốt lại còn là con trai, có thể chọn đồ giúp cô.
Tô Đào và Tô Mộ đi đến cửa hàng quà tặng lớn nhất ở tầng 5.
“Muốn tặng quà cho người khác sao?”, Tô Mộ đứng ở ngoài cửa nhìn lên tên cửa hàng, sau đó quay sang nhìn cô.
“Coi như vậy đí”, Tô Đào nói rắm, mua hộp quà không cũng phải tiêu tiền mà đúng không nhỉ?
Cùng anh cả đi dạo vào cửa hàng, có một nhân viên bán hàng vô cùng nhiệt tình đến hỏi xem nhu cầu của họ như thế nào, Tô Đào nói xong yêu cầu của mình thì được dẫn đến một kệ hàng, trên đó là các loại hộp quà mẫu mã đa dạng.
Nhân viên hướng dẫn vô cùng tri kỷ không đứng trước mặt họ, mà tìm một vị trí không gây ảnh hưởng đến khách nhưng có thể để khách tìm được nếu có vấn đề muốn hỏi.
Trước khi đi cô ấy còn nhìn trộm Tô Đào một cái, cứ có cảm giác quen quen nhưng đối phương che kín mặt, giọng nói cũng rất nhỏ không nghe rõ.
Tô Đào nhìn một cái mà hoa hết mắt.
Cái này cũng nhiều quá đi mất, kiểu dáng gì cũng có.
Tô Đào nhìn thấy một cái khá được liền cầm lên xem, nhưng lúc cầm lên thì lại bỏ xuống vì thấy nó cũng không đẹp lắm.
Thở dài, sao mà chọn hộp thôi cũng khó vậy.
Nếu là Thời Hàn thì cô có thể đựng luôn trong cái túi bình thường rồi mang qua.
“Cái này thì sao?”
Tô Mộ lấy một cái từ tầng trên, cái này giống với miêu tả của cô, nhìn thì bình thường nhưng cũng không quá bình thường, có thể đặt vừa một con heo đất nhỏ.
Tô Đào nhận lấy, hợp thì hợp nhưng mà màu của nó..
Cô tưởng tượng Lâm Cảnh- một người đàn ông cao hơn m8 cầm hộp quà màu hồng phấn, cành tượng này có chút cay mắt.
“Anh cả, cái này có chút nữ tính, không lấy màu này được đâu”
Tô Đào vừa mắt một chiếc hộp gỗ cổ điển, ở bên trái cô một chút, muốn lấy thì phải nhón chân lên.
Cố gắng với tay lên.
Lúc gần chạm vào được thì nghe anh cả chậm rãi nói từng chữ: “Là con trai sao”
Tô Đào dừng tay, mẹ ơi, quả không hổ là giáo viên.
Anh cố ý à.
“Dạ”, Tô Đào giả vờ bình tĩnh.
Tô Mộ giúp cô lấy cái hộp ở trên cao, “Là bạn học à?”
Tô Đào nhận lấy hộp, “Không phải đâu, là tiền bối của em”.
“Tiền bối gì?”
Tô Đào đột nhiên cảm thấy áp lực như núi, sao lại đá sang vấn đề này vậy trời, “Thì là tiền bối từng đóng phim với em thôi”.
“Anh cả, sao anh không hỏi em hôm qua vì sao lại uống say vậy?”, Tô Đào nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
“Bạn học của em nói với anh rồi, là uống nhầm thôi”, hôm qua lúc anh đến đón cô thì Thời Hàn đã giải thích mọi chuyện cho anh.
Nhu Nhu trước giờ vẫn luôn biết cách tự bảo vệ bản thân, chuyện hôm qua cũng chỉ là hiểu nhầm cho nên anh không định hỏi nhiều.
Chỉ là sau khi tỉnh rượu liền đi mua quà tặng, chuyện này khiến anh thấy có chút không bình thường.
“.. Ha ha”, chuyển chủ đề thất bại rồi, Tô Đào chỉ có thể cường gượng hai tiếng.
Anh cả thật là.. hừ!
Không thể chịu được ánh mắt của anh cả truyền đến, Tô Đào chỉ có thể kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, chỉ là cô không kể chuyện mình ôm đùi Lâm Cảnh, lại còn xàm sỡ người ta cho anh nghe, hình tượng của cô trong lòng anh cả chính là một người vô cùng điềm đạm, cho nên hãy để hình tượng đó được bảo vệ đi.
Tô Mộ nghe xong thì nhìn cô một cái, thấy sắc mặt cô như thường thì đã tin 7 8 phần, chỉ là trong lòng vẫn còn chút nghi ngờ, tại sao lại cầm nhầm của Lâm Cảnh.
Không phải Thời Hàn cũng nhận được giải thưởng sao.
“Anh cả, anh xem cái này có được không?”
Tô Mộ gật đầu, “Cũng được đó, rất đúng ý của em”
Cuối cùng Tô Đào cũng lấy chiếc hộp gỗ đó, nhân viên muốn gói giúp cô bằng giấy hoa nhưng cô từ chối, trực tiếp cho vào túi rồi mang về.