Sở Đường nhìn đôi mắt này của Sở Từ ma xui quỷ
khiến mà gật đầu, mà khi cậu phản ứng lại đã bị cậu cả Sở nhìn thấy. Cho dù cậu muốn đổi ý cũng đã trễ.
“Giỏi lắm, mày thà rằng đi theo
một đứa con gái hoang sống ngày tháng khổ sở cũng không nhận người ba
như tao đúng không? Tao thật hối hận lúc trước không ném mày chung với
đứa con hoang này!” Sở Thắng Lợi nổi giận, ông quả thật không thể tin
được Sở Đường lại thật sự đồng ý với lời Sở Từ nói.
Thật ra mà
nói, nếu Sở Đường năm nay chỉ 10 tuổi thì đứa nhỏ này đi thì thôi, dù
sao cũng không phải con ruột của ông. Nhưng vấn đề là nó đã 17, hơn nữa
làm người chịu khó. Cho dù xuống ruộng làm việc cũng được. Nếu thật sự
để cho nó đi rồi vậy không phải không công mất một sức lao động sao?
Nhưng lúc trước lời kêu Sở Đường đi theo Sở Từ chính là ông nói ra, muốn thu
lại khẳng định không có khả năng. Nếu Sở Đường ở lại biện pháp duy nhất
chính là đồng ý cho nó đi học. Nhưng học phí một kỳ cũng không ít, vô
luận như thế nào ông cũng không bỏ ra số tiền kia.
“Cậu cả, kêu
nó đưa ra quyết định chính là cậu. Bây giờ nó nguyện ý đi theo cháu thì
cậu lại chỉ vào mũi mắng nó, nói tới nói lui không phải là muốn ép buộc
nó làm việc cho nhà họ Sở các người sao?” Sở Từ cười mỉa một tiếng.
Loại người như thế nàng đã thấy nhiều. Lúc nàng còn ở triều Đại Hạ thì một
năm phụ mẫu lần lượt qua đời kia thân thích lợi dụng các loại danh nghĩa muốn vào chủ Sở gia. Quả nhiên là một dáng vẻ tình nghĩa, có thể tưởng
tượng cũng là quan hệ đến lợi ích. Đến cuối cùng, tất cả mọi người bị
nàng đánh ra cửa nhà. Nàng dựa vào thực lực của mình thay đổi cuộc sống
hai chị em nhiều năm không có việc gì. Nếu khi đó nàng giống như cô gái
bình thường để lộ ra một chút yếu ớt thì chỉ sợ cũng đã bị nuốt ngay cả
xương cũng không còn, làm sao có thể làm đến Đại tướng quân sau này chứ?
Sở Thắng Lợi bị Sở Từ nói hết suy nghĩ trong lòng cảm thấy đã đánh mất mặt mũi ở trước mặt tiểu bối.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại: Sở Từ là một con gái hoang, mỗi ngày dựa vào ăn rau
dại nuôi sống bản thân. Tại sao có thể lo cho Sở Đường đi học được? Chờ
Sở Đường ở chỗ Sở Từ trải qua ngày tháng vất vả tự nhiên sẽ ngoan ngoãn
trở về.
Sở Thắng Lợi nghĩ đến đây tức giận cũng tan, nhìn Sở
Đường nói: “Nếu mày đã muốn chạy vậy thì ba cũng không ngăn cản mày.
Nhưng sau này nếu như mày hối hận, không cần mặt mũi quỳ trước mặt mọi
người xin lỗi tao thì tao cũng không có khả năng giữ mày lại!”
Cả người Sở Đường cứng đờ. Nếu cậu đi rồi, cho dù đói chết cũng không có
khả năng trở về. Mấy năm nay cậu ở nhà họ Sở không hề có tôn nghiêm, tất cả việc dơ bẩn mệt mỏi trong nhà đều do cậu làm. Cậu nhớ rõ năm cậu bắt đầu 10 tuổi, một mình giặt quần áo dơ cả nhà hơn mười nhân khẩu. Mùa
đông rất lạnh, nhưng cậu tan học về lại phải chịu đựng cái rét lạnh giặt quần áo ở bờ sông. Nước sông kia đông lạnh đến ngón tay cậu cũng không
thể co duỗi được, nước mũi đóng thành băng vẫn phải làm việc. Giặt quần
áo và nấu cơm, mỗi ngày cậu đều phải làm. Tình huống trong nhà không
tốt, bởi vì là người nhà cho nên mệt một chút cũng không sao. Nhưng toàn bộ nhà họ Sở này dường như không có ai xem cậu là người thân.
Đáng sợ nhất chính là ông Sở đồng ý cho cậu đi học cũng giống như thượng đế
bố thí cơ hội cho cậu. Nếu mỗi tháng cậu không có cố gắng kiếm chút tiền lẻ trợ cấp trong nhà thì người đầu tiên sẽ cho cậu nghỉ học chính là
ông Sở.
Sở Đường nghĩ đến đây hèn mọn lưng chậm rãi đứng thẳng,
buông đồ trong tay: “Cho dù cậu cả ở trước mặt mọi người xin lỗi cháu
thì cháu cũng sẽ không trở về, điểm này ngài cứ yên tâm đi!” Sở Đường
nói năng có khí phách.
Cậu thốt ra lời này ngược lại Sở Từ hơi
kinh ngạc. Nàng còn tưởng rằng Sở Đường gật đầu chỉ vì nàng thêm chút
lửa kia, lại không nghĩ rằng chính cậu có cốt khí như vậy.
Sở Từ
mặc dù có ký ức về Sở Đường. Nhưng dù sao không phải Sở Đường, tự nhiên
không thể hiểu rõ mấy năm nay cậu trải qua ngày tháng gì.