Nếu so với cậu cả nhà họ Sở thì ông Sở này càng thông minh hơn vài phần.
Bởi vì xuất thân nên từ nhỏ Sở Đường đã hiểu chuyện hơn người khác, ở trên
việc học càng bỏ nhiều công sức hơn người khác mấy lần. Những việc này
ông Sở đều xem ở trong mắt. Bằng không nhiều năm như vậy cũng sẽ không
cho Sở Đường đi học, mà ông muốn chính là một ngày kia Sở Đường thi lên
đại học. Đến lúc đó mặc dù cần phải đóng học phí, nhưng sinh viên có trợ cấp. Mỗi tháng không chừng còn có thể dư chút tiền. Tương lai nếu tốt
nghiệp đi tìm việc làm thì tiền lương càng không phải ít. Nhà họ Sở bọn
họ chiếm tên tuổi giúp đỡ cậu đi học, cho dù Sở Đường không muốn báo ân
cũng không thể nào nói nổi.
“Ba, Sở Đường cũng không phải cháu
nội ruột của ba, có tiền cho nó đi học còn không bằng tiết kiệm cho mấy
đứa nhỏ Thiên Dũng đi! Thiên Dũng chính là cháu trưởng phòng lớn nhà
chúng ta. Bây giờ đã 15, lại qua mấy năm nữa không cần tìm vợ cho nó
sao? Đến lúc đó không cần sính lễ à? Còn có Thiên Kiệt và Thiên Hoa, hai đứa nó đều thông minh hiểu chuyện. Con cũng không tin đi học không giỏi hơn Sở Đường!” Trong lòng Sở Thắng Lợi không cam lòng nói.
Ông
chán ghét chính là Sở Đường chăm chỉ học tập, loại dáng vẻ nghiêm túc
đọc sách hoặc là làm việc. Có đôi khi ngay cả nó nhìn trưởng bối cũng
thấy trong lòng lạnh lẽo. Đứa nhỏ kia lúc 7 tuổi và lúc 17 tuổi đều là
một dạng, không giống như bé trai bình thường trong thôn này.
Nói nó không biết giận cũng không đúng, ai khi dễ nó thì nó trừng mắt nhìn
chằm chằm họ, dáng vẻ oán hận kia thật sự đáng sợ. Nhưng nếu nói nó hung hăng lại càng không phải. Bởi vì qua nhiều năm như vậy cũng không có ai nhìn thấy Sở Đường phản kháng ai hoặc là đánh ai. Cho dù bị người mắng
là con hoang nó cũng chỉ sẽ chịu đựng không lên tiếng.
Nhưng
thường là người đều có lúc xúc động thất tình lục dục, làm gì có ai như
nó chứ? Cũng bởi vậy ông thật sự không thể thích nổi Sở Đường.
Nhưng ông căn bản đã quên tính cách này của Sở Đường là ai tạo thành.
“Đừng cho là tao không biết trong lòng mày nghĩ như thế nào. Mày còn không
phải là cảm thấy nó cướp sự nổi bật của bọn Thiên Dũng à? Mày xem lại
mày đi, nếu mày đã cảm thấy nó không tốt thì năm đó tại sao còn muốn
nhận nó làm con? Bây giờ người bị mày bức ra cửa, về sau người ngoài nói mày thế nào? Thằng cả à, mày động não ngẫm lại đi, đứa nhỏ kia là người đơn giản hả? Cho dù trên người nó có luồng cứng cỏi thì không chắc khi
nào sẽ sử dụng sức lực lớn đó lăn lộn trở nên nổi bật. Đến lúc đó mày
cam tâm nhìn mình nuôi ra thằng nhãi con chỉ xem mày là thân thích
nghèo?” Ông Sở tiện tay cầm cái tẩu trong tay ước gì có thể gõ tỉnh đứa
con ngu này.
“Nó dám! Nó là do con nuôi ra. Tương lai cho dù nó
thật sự trở nên nổi bật thì kiếm tiền cũng nên có một phần của con!” Sở
Thắng Lợi lập tức nói.
“Có một phần của mày? Phi, năm đó mày muốn nhận nó làm con chặn miệng người khác nhưng cố tình lại ghét bỏ nó
chiếm thân phận con cả của mày, ngay cả hộ khẩu cũng không thích sửa.
Mặc dù mày nuôi nó, nhưng mấy năm nay mày để cho nó sống thế nào. Bởi vì chuyện đi học này mày làm ầm ĩ với nó bao nhiêu lần? Trước mắt trong
thôn ai không nói mày bên nặng bên nhẹ ngược đãi Sở Đường? Cho dù tương
lai nó không thích phụng dưỡng mày thì mày cũng không có lời gì để nói!” Ông Sở bị tức giận đến muốn đánh người.
Ông ngược lại không phải thật sự kêu oan cho Sở Đường. Dù sao Sở Đường cũng không phải cháu nội, cháu ngoại và cháu nội mặc dù nhìn như không khác mấy nhưng kỳ thật
khác biệt rất lớn!
Nhớ năm đó ông dẫn Sở Đường về chỉ nghĩ bé
trai này lớn lên có thể thêm gạch thêm ngói cho trong nhà. Nhưng chính
là không nghĩ tới tính tình đứa con cả này thật không chịu nổi, ngay cả
ân cũng không ban cho.
Người khác nói Sở Thắng Lợi có lẽ sẽ không nghe. Nhưng lời nói của ba ruột nhà mình nói ông cũng có thể đi vào
trong lòng. Sau khi trái lo phải nghĩ vẫn là hỏi: “Vậy bây giờ phải làm
sao đây? Hiện tại người đã đi rồi, hàng xóm cũng đều nhìn thấy.”