Sau khi ăn xong chính là thời gian Sở Từ dạy Sở Đường đan mây tre lá.
Ở trong lòng Sở Từ, nàng đã xem Sở Đường là đồng loại. Dù sao Sở Đường là con trai, ở phương diện thủ công khẳng định cũng luống cuống tay chân
giống như nàng. Nhớ ngày đó lúc nàng đan ra thành phẩm đầu tiên thì cảm
giác thành tựu kia giống như năm đó đánh thắng trận đầu tiên; mà hiện
tại giao kỹ năng của bản thân cho Sở Đường cũng như lần đầu tiên mang
binh xung phong liều chết, bên ngoài trấn định nhưng trong lòng rất kích động.
“Lần đầu tiên em đan cho nên kiên nhẫn là điều quan trọng
nhất. Lúc đan thành giầy rơm phải chú ý một chút kỹ xảo. Trong giày phải trơn láng, nếu không mang vào chân sẽ cộm. Mặt ngoài giày cũng phải gọn gàng, bằng không bán không được giá cao…” Sở Từ nói cũng ra hình ra
dạng.
Kỳ thật thứ này rốt cuộc phải đan như thế nào nàng căn bản
không nói nên lời. Lúc nàng làm việc thì tiểu hòa thượng Ngộ Trần phải ở bên cạnh chỉ điểm. Nàng là người thích cậy mạnh, loại kỹ xảo này rất
phức tạp nàng không hiểu, tốc độ đan có thể như bây giờ hoàn toàn chính
là dưới cưỡng chế luyện ra xúc cảm mà thôi.
Sở Đường ngồi bên
cạnh cái hiểu cái không gật đầu, dựa theo ánh trăng sáng bên ngoài sau
khi vừa nhìn động tác đan của cô vài lần cũng bắt đầu thử đan.
Nhưng thử một lần lại làm cho Sở Từ đỏ mắt: cậu nhóc này quả thật chính là
trời sinh khéo tay. Cỏ tranh kia trên tay cậu giống như sống. Mặc dù lần đầu đan ra hơi xấu nhưng rắn chắc có thể sử dụng. Quả thật là người so
với người tức chết người.
“Đáng tiếc, thật đáng tiếc….” Sở Từ lẩm bẩm, xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Trước kia nàng đều bội phục những cô gái biết thêu hoa, một cây kim đều có
thể chơi ra hình dạng. Theo nàng những cô gái này nếu mang tâm tư dùng
lên “chính đạo” không chừng một đám đều có thể trở thành cao thủ ám khí.
“Đáng tiếc cái gì?” Sở Đường cười một cái, cậu đột nhiên phát giác Sở Từ đang lẩm bẩm thần còn rất có ý.
“Đáng tiếc em là em trai của chị, A Đường khéo tay như vậy tương lai nếu cưới vợ nhất định sẽ cần kiệm trông nom nhà cửa, sắp xếp trên dưới trong nhà đều thỏa đáng.” Sở Từ thở dài một tiếng nói.
Cơ mặt Sở Đường
giật giật, còn tưởng rằng mình nghe lầm. Cần kiệm trông coi nhà cửa? Xác định không phải đang nói đến con gái mà là đang nói cậu chứ?
“Nhưng may mắn em còn nhỏ, con trai trong thôn chúng ta mặc dù mới 16-17 tuổi
đã kết hôn. Nhưng nếu em muốn đi học lên thì không thể giống bọn họ. Cho nên tính lên thì em còn có thể ở bên chị mấy năm nữa, về sau em tan học về thì phải theo chị học đàng hoàng. Chị sẽ mang tất cả bản lĩnh của
mình đều dạy cho em.” Không chờ Sở Đường nói chuyện thì Sở Từ lại lẩm
bẩm nói.
“Chị…” Đôi mắt Sở Đường trừng lớn: “Có phải mấy ngày
trước chị cãi nhau với chị Hoàng bị kích thích hay không, cho nên nói
chuyện lộn xộn? Tương lai em phải làm đàn ông đỉnh thiên lập địa, sao có thể cả ngày nghĩ chuyện trong nhà chứ? Hiện tại chúng ta nghèo, tình
huống khác. Nhưng tương lai sẽ không đều trải qua ngày tháng như vậy.”
Quan trọng nhất chính là lúc Sở Từ xào rau ngay cả muối cũng không bỏ, bản
lĩnh từ đâu ra? Nói mạnh miệng như vậy còn giỏi hơn mấy đứa em họ nhà
cậu cả nữa.
Trong miệng Sở Từ hơi nghẹn, nghĩ đến mình hiện tại
không giống với trước kia, trong lòng lộ ra một loại uất ức. Đặc biệt là nghĩ đến thời đại này cũng trọng nam khinh nữ, cũng không có ai cho
nàng cơ hội đi làm Đại tướng quân, càng cảm thấy cả người lạnh lẽo khó
chịu.
Sở Đường thấy Sở Từ không nói lại sợ đầu óc cô thật sự xảy
ra vấn đề. Cậu suy nghĩ, động tác trong tay bắt đầu cố ý thả chậm một
chút, giả ngốc một chút, hỏi vài câu xin cô chỉ dạy, nhìn cô mặc dù hơi
im lặng nhưng sắc mặt không thành vấn đề mới yên tâm vài phần.