Có Xuyên Tử và đám bạn nhỏ thổi phồng. Sáng sớm hôm sau, Sở Từ còn chưa
tới mà trước cửa thôn đã có không ít người, trong đó cũng có không ít
người lớn.
Bọn họ vốn dĩ cũng không muốn đến, nhưng không lay
chuyển được đứa nhỏ trong nhà vừa khóc vừa nháo đòi mua đồ chơi. Lúc này mới đồng ý cho tiền. Nhưng sau đó nghe đứa nhỏ nói người bán chính là
Sở Từ lập tức chuông cảnh báo vang lên, lo lắng đứa nhỏ bị Sở Từ lừa,
lại hơi tò mò Sở Từ rốt cuộc đang làm gì. Cho nên đều chạy đi xem.
Nhiều người đều đi về phía ngã tư cửa thôn như vậy khó tránh khỏi sẽ gây chú
ý. Một số người chuẩn bị đi lên chợ thị trấn cũng đều dừng lại, tụm xem
náo nhiệt.
Khi Sở Từ đến thì cũng bị hoảng sợ. Nhưng sau khi ngạc nhiên ngắn ngủi thì chỉ còn lại có vui mừng, nhếch lên khóe miệng không giấu được ý mừng cùng Sở Đường vội vàng bày ra kệ gỗ tự chế để treo tất cả đồ chơi lên.
Trong hai ngày qua, hai người cũng đan khoảng
300 cái. Nhưng ngày đầu tiên bán chỉ mang theo 5-60 cái mà thôi. Nhưng
bên trong cũng có rất ít loại giống nhau.
Chỉ cần ghi nhớ kỹ
thuật đan thì căn bản không cố chấp đan mấy động vật nhỏ. Sở Từ có tiểu
hòa thượng dạy, Sở Đường vốn là khéo tay. Bởi vậy hai người ngượi lại
không có hứng thú đan châu chấu thông thường, phần lớn đan chế một ít đồ kỳ lại, tràn ngập cảm giác mới mẻ.
Sở Từ vừa bày đồ ra trong chớp mắt đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Đơn giản một chút có đủ loại: bươm bướm, chuồn chuồn, bọ ngựa linh tinh.
Phức tạp một chút có: rắn, con rết, con kiến, cá chép, gà trống linh
tinh.
Con gà trống này màu sắc sặc sỡ, mào gà phía trên dùng
chính là hoa mào gà màu đỏ. Hoa này mỗi nhà đều trồng một ít ở cửa, hỏng rồi có thể dễ dàng thay cái mới. Mặc dù đồ vật không tính lớn, nhưng
mọi người đều có thể nhìn ra những đồ chơi này tại sao làm cho bọn nhỏ
thích như vậy.
“Sở Từ à, đây… đây là hai chị em cháu đan ra đó hả?” Mẹ Xuyên Tử cũng choáng váng mở miệng hỏi.
Hôm nay không ít hàng xóm nói Xuyên Tử nhà bà giựt giây bọn nhỏ mua đồ
chơi. Bà lo lắng con trai bị Sở Từ lừa cho nên đặc biệt đến xem thử,
không nghĩ tới lại thấy được một màn này.
Trước đó con trai vẫn
luôn khích lệ Sở Từ lợi hại ngay trước mặt bà. Bà còn cảm thấy con trai
nói chơi thôi. Bây giờ xem ra đôi tay của Sở Từ rất khó lường. Nếu như
trước kia cũng chăm chỉ như vậy, căn bản sẽ không thường xuyên đói bụng!
Mẹ Xuyên Tử nhìn qua hơi khôn khéo một chút, cặp mắt láo liên của Xuyên Tử chính là di truyền từ bà. Nhưng cũng là quen thuộc, chỉ là có vẻ nhiều
chuyện mà thôi không tính là vấn đề gì lớn. Hơn nữa phụ nữ trong thôn
này phần lớn cũng đều như vậy.
“Đúng vậy, sau này cháu và A Đường sống chung. Nó cũng phải đi học, cũng không thể tiếp tục chơi bời lêu
lổng giống như trước đây nữa. Cho nên suy nghĩ làm ra một số đồ chơi
nhỏ. Từ hôm nay trở đi hy vọng các chú thím quan tâm việc buôn bán của
cháu hơn. Đúng rồi, hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, mấy vị ở đây
ai muốn mua thì cháu sẽ tặng thêm một con châu chấu.” Sở Từ cười nói.
Cơ thể tròn vo bị mọi người vây quanh. Nếu như trước kia sớm sẽ không có
sắc mặt hoà nhã. Nhưng hiện tại lại cười tủm tỉm lộ ra một loại hòa khí, còn có một loại tự tin làm cho mọi người có loại cảm giác nhận nhầm
người.
Đây vẫn là Sở mập kia sao?
Các bà nhớ rõ ràng Sở
mập bình thường ăn ngon lười biếng. Khi còn nhỏ còn được thông qua, sau
đó ngày càng mập, cũng ngày càng lười vận động. Cả ngày ăn rau dại, rau
dại kia có độc mới làm cho thân hình và khuôn mặt cô ngày càng kém.
Trước kia trong vòng 3m đều có thể ngửi được mùi hương làm cho người khác
không được thoải mái trên người cô. Nhưng hiện tại dường như đã không
có, hơn nữa quần áo mặt dù cũ nát như trước, nhưng rất sạch sẽ mát mẻ,
không có gì khác với mấy cô bé khác trong thôn.