Sở Từ giận dữ, ngực cũng hơi nghẹn, thân thịt dày nặng ép tới bản thân
nàng đều khó chịu. Sau khi thở hổn hển vài cái cũng bị dáng vẻ này của
mình ngốc tới. Bất đắc dĩ trừng mắt nhìn tiểu hòa thượng một cái, nắm
một nhúm cỏ tranh lên tiếp tục làm việc.
Lông mày của tiểu hòa
thượng giật một cái, nhìn động tác trong tay nàng không ngừng lại không
đúng quy tắc chút nào, nhịn không được nói: “Phải xuyên qua từ nơi này,
không cần siết thật chặt như vậy đâu thí chủ đại nhân…”
“Cậu làm được thì cậu tới đi?” Sở Từ hừ một tiếng.
“Tiểu tăng là hư thể, không làm được, thí chủ thả lỏng, cố gắng, đúng, cứ như vậy…” Tiểu hòa thượng ở bên cạnh bay tới bay lui, một khuôn mặt đều
nhíu lại với nhau, chỉ vào đồ trong tay Sở Từ không ngừng nói.
Sở Từ vốn dĩ hơi tức giận, nhưng nghe lời này của cậu giống như đang dạy
nàng sinh con nên lập tức vui vẻ, cười nói: “Tiểu hòa thượng, xưng hô
như thế nào?”
“Tiểu tăng… Ngộ Trần.” Giọng điệu này thì biết là tiểu hòa thượng vừa mới nghĩ ra được.
Ngộ Trần? Sở Từ có thâm ý khác cười cười, tiểu hòa thượng này càng như là
nhớ trần tục: “Được rồi, tiểu sư phụ Ngộ Trần, tôi nghĩ cậu cũng không
thích thấy tôi nhịn không được tức giận phải không? Không bằng tiếp tục
dạy tôi đan như thế nào đi.”
Trước kia nàng quen quát mắng thuộc hạ, trong chốc lát vẫn chưa thay đổi được, có thể khách khí như thế đã là rất khó được.
Tiểu hòa thượng cũng đủ đơn thuần, còn chưa có nghĩ kỹ đã vội vàng lại tiếp
tục chỉ vào cỏ tranh trong tay Sở Từ không ngừng bắt đầu dạy dỗ. Sở Từ
cũng cảm thấy hiếm lạ. Mặc dù tiểu hòa thượng này là một tồn tại thần
kỳ. Nhưng dù nhìn thế nào tâm trí và biểu cảm này cũng không có gì khác
biệt với đứa bé 5-6 tuổi bình thường, nhưng lại thông tuệ đến cực điểm.
Sách Phúc Duyên kia cậu xem một lần đã hiểu, lúc dạy dỗ cũng ra hình ra
dạng, luôn tốt hơn một mình nàng mò mẫm lung tung.
Có Ngộ Trần hỗ trợ, động tác trong tay Sở Từ đã nhanh không ít, cũng càng thêm ra hình ra dạng. Chờ đến buổi tối, cái rổ thành phẩm thứ nhất đã hoàn thành.
Đương nhiên, bên cạnh còn có không ít giày rơm không lên được mặt bàn. Cho dù cầm đi trạm thu mua cũng không ai muốn.
Có một thì có hai, mấy ngày sau tốc độ của Sở Từ cũng càng lúc càng nhanh. Ngoài rổ, còn có một ít sọt cỏ lớn. Mặc dù không có nhiều loại nhưng
cũng may rắn chắc dùng tốt. Những thứ này đều xem như vật nhỏ, lăn lộn
đến cuối cùng thời gian một ngày Sở Từ có thể đan ra không ít cái rổ.
Nhưng tốc độ đan sọt thì chậm chút.
Chờ khi số lượng tích lũy cũng đủ Sở Từ chuẩn bị mang theo đồ vật đi đến trạm thu mua.
Thôn Thiên Trì mặc dù hẻo lánh, nhưng cũng có mấy trăm hộ gia đình. Hơn nữa
thôn Thiên Trì dựa núi gần sông, có không ít dược liệu hoang dại và thổ
sản vùng núi. Trạm thu mua tồn tại một phương diện tiện cho thôn dân,
hơn nữa cũng có thể kiếm lấy một ít giá chênh lệch.
Nhiều rổ và
sọt cỏ như vậy, dùng một lần là không có khả năng mang qua toàn bộ. Hơn
nữa Sở Từ cũng muốn tìm hiểu giá cả trước. Cho nên lượt đầu tiên chỉ
mang theo mấy cái sọt lớn mà thôi, bên trong sọt cỏ thả rổ hơi nhỏ, đồ
vật không tính nặng nhưng gánh ở sau người cũng cồng kềnh.
Phải nói thế giới này mặc dù cũng nghèo khổ, nhưng có vài nơi lại mạnh hơn triều Đại Hạ không ít.
Cứ ví dụ như: phương diện đi ra ngoài này là từ nước ngoài truyền vào một
loại đồ vật gọi là xe đạp. Hai cái bánh xe lại chạy nhanh hơn người.
Nghe nói trong huyện thành còn có xe hơi bốn bánh, tốc độ càng nhanh.
Nhưng một chiếc xe đạp giá cả gần 200 đồng, còn cần phiếu mới có thể
mua. Mà người giống như chị Hoàng vậy, tiền lương một tháng đại khái
cũng chỉ khoảng 4-50 đồng, hơn nữa nhà mẹ đẻ chị Hoàng này có mạng lưới
tìm cho chị một công việc ổn định. Người khác trong thôn cũng không có
vận khí như vậy, phần lớn chỉ dựa vào trồng trọt và vườn rau duy trì thu nhập mà thôi.