Lời mở dầu:
Trần Ninh Hoài ở hiện đại giả bộ làm một vị thiếu gia ăn chơi sa đọa để chờ ngày cướp lại gia sản mà bố để lại khỏi tay bà mẹ kế độc ác.
Thế nhưng khi chỉ còn cần hưởng thụ cả đời thì Trần Ninh Hoài chết vì tai nạn giao thông.
Sau khi linh hồn lang thang, hắn gặp được Diêm Vương.
Hắn hỏi lão: “Tại sao tôi lại chết?”
Lão Diêm Vương vuốt bộ râu đen nhánh trên cằm của mình thờ ơ đáp lại: “Gạch lộn.”
….
Chết cũng chết rồi đi đầu thai cho nhanh. Biết đâu kiếp sau sẽ hạnh phúc hơn thì sao?
Diêm Vương: Muốn đi đầu thai? Đã xin phép ta đã đồng ý chưa mà đi?
Và thế là Trần Hoài Ninh sống lại rồi.
Sống lại và tiếp tục con đường làm giàu nuôi phu lang nhỏ của mình.
Tóm lại: Chết vì Diêm Vương gạch lộn, sống lại vì Diêm Vương không cho đi đầu thai. Thôi thì mang theo bàn tay kim cương ta đi khắp nơi làm giàu nuôi vợ nhỏ đáng yêu.
……………………………………………………
Chương 1
Tác giả: Lũy Niên
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Nhưng rất tiếc, hy vọng gia đình nén đau buồn.”
“Không, Mạnh ơi, thằng bé không thể chết… Thằng bé đã hứa ngày hôm nay sẽ về ăn cơm với chị…không! Bác sĩ làm ơn, làm ơn hãy cứu lấy em tôi! Nó không thể chết…Bác sĩ tôi cầu xin anh, cầu xin anh….”
“Chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức, nhưng vết thương của bệnh nhân thật sự quá nặng, nó chọc thẳng vào phổi. Chúng tôi không thể cứu được. Mong chị bớt đau buồn.”
Tiếng khóc xé lòng của người phụ nữ cùng những tiếng an ủi của bác sĩ vang vọng khắp hành lang của bệnh viện. Bên trong phòng cấp cứu ấy có một linh hồn đã lìa xa thể xác, vô thức bay lở lửng khắp nơi. Linh hồn ấy bay đến gần người phụ nữ, hắn muốn ôm lấy cô thế nhưng làm cách nào cũng không thể chạm vào được.
Nhìn người phụ nữ nức nở, đôi mắt đỏ ngầu mệt mỏi. Có lẽ từ khi hắn được đẩy vào bệnh viện cô ấy đã không ngủ mà lo lắng trầu trực ở nơi này.
Bản thân hắn đã sống 25 năm, từ khi mẹ mất chỉ còn người phụ nữ ấy là niềm tin, là chỗ dựa duy nhất của cuộc đời hắn. 25 năm năm chớp mắt đã trôi qua, ngày mà vui vẻ nhất lại cũng là ngày đau buồn nhất. Khi hắn giành được tài sản kế thừa đáng lẽ nên thuộc về hai người thì cũng là lúc hai người bọn họ âm dương cách biệt.
“Nên đi thôi.” – Bên cạnh hắn bỗng nhiên xuất hiện một kẻ lạ mặt. Hắn ta mặc một áo choàng đen che hết toàn bộ người, bên tay trái còn cầm một cái lưỡi hái. Ồ? Đây chắc là thần chết trong dân gian hay đồn nhỉ?
“Chờ thêm một lát nữa.” – Giọng của hắn khàn đặc, đến lỗi nghe cũng không còn giống giọng của hắn nữa.
Tử Thần tay cầm lưỡi hái hứng thú nhìn hắn. Lần đầu tiên có kẻ chết nhìn thấy hắn ta mà không sợ hãi kìa? Thú vị đấy nhưng đáng tiếc kẻ đã chết thì cũng chết rồi. Thôi thì cho hắn thêm thời gian nhìn người thân của mình thêm lần cuối.
Âm dương. Hai chữ tưởng như gần nhau, nhưng lại muôn trùng cách biệt.
….
“Đi thôi.” – Hắn quay lại nhìn Tử Thần, đôi mắt vẫn như bình thường. Khuôn mặt thờ ơ, lạnh nhạt như kiểu người chết không phải mình, mà người phụ nữ khóc như sắp tắc thở lúc nãy không phải người thân của mình vậy.
Nếu người khác thấy sẽ nghĩ hắn máu lạnh, ừm Tử Thần cũng nghĩ thế đấy. Nhưng nếu như hắn ta không thấy kẻ chết kia ngồi trước mặt người phụ nữ nhẹ giọng dặn dò cô từ A đến Z, còn đi theo khi xác của mình được đẩy ra. Nhưng lại nhìn cũng không thèm nhìn mà chỉ chăm chằm vào bóng lưng người phụ nữ. Lải nhải gần tiếng đồng hồ mặc cho người phụ nữ kia không nhìn thấy hắn, kẻ chết kia mi cũng lắm điều ghê.
“Xong rồi? Còn muốn nhìn thêm không? Sau này sẽ không được gặp lại đâu đấy.” – Tử Thần đáp lại hắn, Tử Thần tự cảm thấy mình là một thần chết tốt nhất, dễ tính nhất trong tất cả các kẻ gặt hái linh hồn.
“Lắm lời, đi nhanh lên.”
Ây da, thật là một kẻ hung dữ. Thôi thì kẻ chết mà sao cũng được!
Phải nhanh đưa hắn đi rồi còn về tìm oan hồn nào đó đấm bóp cho cái lưng già này mới được. Ôi, cái lưng ta sao mà đau thế nhở? Hay tại qua vận động mạnh quá ta?
Tử Thần dưới cái nhìn của hắn vung mạnh lưỡi hái lên, giữa hành lang xuất hiện một vòng xoáy to hai màu tím đen đan xen nhau.
Tử Thần quay lại nhìn hắn: “Đi theo ta.” Dứt lời nhấc chân đi thẳng vào trong.
Trần Ninh Hoài bước theo sau hắn ta.
Một bước thôi nhưng lại mãi mãi không thể quay lại kiếp này.
Âm và dương chung quy lại chỉ cách nhau có một bước chân.
….
Bên kia vòng xoáy là một nơi âm u, tăm tối không có mặt trời. Nơi đây được bao bọc bởi những lớp sương khói mơ ảo. Xa xa có thể nhìn thấy được một dòng sông, xung quanh có ánh đỏ của hoa Bỉ Ngạn.
Bỉ Ngạn thấy hoa không thấy lá.
Quả đúng như vậy.
Giữa dòng sông một cây cầu, nơi đó có những linh hồn đi bắc qua bên kia. Muôn kiểu người, vạn hình dạng. Tùy vào lúc chết mà bộ dạng đi đầu thai như thế nào. Kẻ nát đầu, kẻ nát thân. Kẻ nguyên vẹn xinh đẹp, kẻ thì xấu xí đến ma chê quỷ hờn.
“Sợ không?” – Tử Thần nhìn hắn không có biểu cảm gì là biết rồi, nhưng cứ hỏi thích hỏi cho có lệ đấy. Làm sao? Có mất miếng thịt nào đâu mà. Ủa mà Tử Thần có thịt không? Chả ai biết dưới lớp áo đó có hay không, chỉ có mình Tử Thần biết thôi. Tử Thần tỏ vẻ đây là bí mật của ta, người phàm mắt thịt không biết được đâu.
“Không phải dân gian hay có câu: Không gì đáng sợ bằng cái chết sao? Nên phải sợ.” – Miệng thì nói sợ nhưng Trần Ninh Hoài vẫn thản nhiên mà đáp lại.
“Ta thấy ngươi không giống như những lời ngươi nói, vẫn còn thản nhiên lắm. Ta nói so với những kẻ chết mà ta gặp thì ngươi thật sự quá thản nhiên. Thấy sự không còn gì để hối tiếc sao? ”
Trần Ninh Hoài im lặng, không đáp. Hối tiếc? Có kẻ nào chết trẻ mà không có hối tiếc? Hắn đương nhiên cũng vậy. Hắn chỉ mới dành được gia sản về cho chị, còn chưa được nhìn thấy chị mình an ổn hưởng thụ cuộc sống. Kể từ khi bố của hắn đi thêm bước nữa, không có ngày nào bản thân cùng chị gái được bình yên. Hiện tại, khi mọi thứ ổn thỏa hắn lại là kẻ đi trước. Không biết, chị hắn liệu có vực dậy được hay không?
Suy nghĩ lan man cũng đã đến nơi cần đến.
“Vào đi, ta chỉ có trách nhiệm đưa ngươi đến đây thôi. Còn lại phải xem số người đầu thai hay xuống địa ngục.” – Tử Thần dừng chân trước cánh cổng sắt đen to đùng, quay đầu nói với hắn.
Trần Ninh Hoài gật đầu: “Cảm ơn.”
Tử Thần nghe hắn cảm ơn mà ngẩn người, hắn ta làm nghề này đã vạn năm thật lâu rồi mới nghe được tiếng cảm ơn từ kẻ chết. Khi phản ứng lại, Trần Ninh Hoài đã biến mất sau cánh cửa. Tử Thần nhìn một lát rồi quay đầu rời đi. Hy vọng kiếp sau ngươi có thể sống lâu hơn.
….
“Kẻ nào đến, báo tên đi.”
“Trần Ninh Hoài.” – Hăn nhìn về nơi phát ra tiếng nói, lần này là một người mặc áo trắng. Trên mặt được tô điểm thêm cái gì màu đỏ, môi thâm tím nhìn vô cùng kỳ lạ.
Trần Ninh Hoài đảo mắt nhìn xung quanh, nơi này vừa âm u vừa lạnh lẽo. Tông màu chỉ có đen và trắng. Đen của đồ vật, và trắng của lính quỷ cùng những linh hồn được đưa đến đây.
“Là ngươi à?” – Trên phía cao cao kia, một người đàn ông nếu ở hiện đại chắc cũng chỉ là một ông chú 40. Khuôn mặt người đàn ông đó đen xì, không nhìn rõ ra cái gì. Trên đầu còn đội một chiếc mũ giống như của Bao Thanh Thiên thời xưa. Khoác trên người một chiếc áo màu xanh, giống như của các quan lại thời xưa trên tivi hay chiếu.
Trần Ninh Hoài ngước đầu nhìn lên phía người đàn ông kia ngồi. Liệu có phải ông ta là Diêm Vương trong truyền thuyết?
“Tôi có thể hỏi một câu được không?”
Diêm Vương đầy hứng thú nhìn hắn, đã bao nhiêu năm rồi mới có một kẻ gan dạ dám nhìn thẳng mặt lão và hỏi với một vẻ mặt không sợ hãi như vậy đây?
“Nói đi.”
“Tại sao tôi lại phải chết?”
“Gạch lộn.” – Diêm Vương không nhanh không chậm đáp lai: “Đáng lẽ người bị gạch khỏi sổ sinh tử là chị gái của ngươi – Trần Ninh Tuyết Nhi. Thế nhưng, vì có chút nhầm lẫn mà gạch nhầm thành ngươi. Vậy nên tuổi thọ của ngươi và chị gái của ngươi đã được hoán đổi. Nếu không, người đứng ở đây bên giờ là chị gái ngươi và người đứng thẫn thờ trên trần gian là ngươi.”
Lúc đầu, khi nghe Diêm Vương nói hai chữ gạch lộn, Trần Ninh Hoài thật sự rất muốn lao đến đấm thẳng vào mặt lão Diêm Vương. Thế nhưng, sau khi nghe lão nói người chết đáng lẽ chị hắn. Thân thể của hắn không tự chủ mà run rẩy, hai tay giống trong vạt áo nắm chặt. Cứ mỗi câu của lão, tay hắn lại nắm chặt hơn. Hắn không dám nghĩ nếu như người chết là chị hắn không phải hắn, hắn cho dù có chết cũng không muốn để chị mình phải lìa xa nhân thế khi còn quá trẻ.
Suy cho cùng nỗi buồn khi mất người thân cũng không lớn bằng cái chết.
Nỗi buồn có thể phai, nhưng chết rồi liệu có thể quay lại không đây?
Cải tử hồi sinh nó cũng chỉ có trong truyện mà thôi.
Lão Diêm Vương nhìn hắn luôn im lặng, mở miệng nói tiếp: “Một mạng đổi một mạng.”
Lấy mạng của hắn đổi cho chị, cho dù Lão Diêm Vương có hiện lên hỏi hắn ngay khi bản thân còn sống, hắn cũng sẽ lựa chọn để mình chết đi. Chỉ cần chị có thể sống lâu hơn, cho dù đổi mạng hắn cũng đổi.
“Số mệnh của ngươi chưa tàn, ngươi hiện tại không thể đi đầu thai được. Đây thuộc về lỗi của ta, vậy nên ta cho ngươi một cơ hội để sống lại thay cho lời xin lỗi.” – Lão Diêm Vương nhìn vào quyển sổ trước mặt, bên trên viết hai cái tên và hai ngày tháng năm sinh.
Trần Hoài Ninh – 13/11/1997 – Thọ 25 tuổi
Trần Hoài Ninh – 13/11/997- Thọ 25 tuổi [ Đã gạch ]
Giống tên, giống ngày tháng sinh, giống tuổi tác. Chỉ là khác thời đại.
Nghe bản thân mình có thể sống lại, Trần Ninh Hoài ngẩng đầu nhìn thẳng Lão Diêm Vương. Thật sự hắn có thể sống lại?
“Chị tôi sẽ chết?” Nhưng hắn không quan tâm. Thứ hắn cần biết là nếu hắn sống lại, chị sẽ chết thì hắn nguyện không bao giờ đầu thai.
“Không chết, chị của ngươi vẫn sẽ sống thọ đến năm 90 tuổi. Đó cũng chính số tuổi thọ dùng mạng ngươi để đổi. Ta cho ngươi cơ hội sống lại, chỉ là muốn chuộc lại sai lầm của ta khi đã nhầm lẫn trong công việc.”
“Ngươi ở đây cũng chẳng thể đầu thai. Sống lại còn hơn làm một oan hồn vất vưởng. Cơ hội này không phải kẻ chết nào cũng có thể có được. Nhưng lại là thứ mà bất kỳ kẻ chết nào cũng muốn có.”
Không đợi hắn đáp lời, lão Diêm Vương đã phất tay. Một cơn gió lớn nổi lên, kéo thẳng linh hồn hắn bay đi.
“Đi đi! Bắt đầu lại và hạnh phúc như ngày còn sống ngươi mong muốn.”