Tác giả: Lũy Niên
Tân gia qua đi, ngày hôm sau Trần Ninh Hoài cùng Dương An sắp xếp lên huyện thành một chuyến. Thứ nhất là tìm cửa hàng để mở rộng tiệm vải hiện tại. Thứ hai, Trần Ninh Hoài muốn tìm một trại mô giới để mua một số người.
Nhà của hai người hiện tại rất rộng, cả hai người có giỏi đến đâu cũng không thể để ý hết được. Hơn nữa, sang năm hắn làm sinh ý, Dương An mở rộng cửa tiệm cũng phải bồi dưỡng những người đáng tin cậy cho bản thân mình. Nên việc mua người càng phải nhanh chóng nếu không sẽ không kịp bồi dưỡng.
Ngày tân gia, Trần Ninh Hoài đã hỏi Đặng Phong về luật buôn bán người ở nơi này. Cũng không khác mấy so với những nội dung trước đây hắn đã từng đọc. Chỉ cần trả đủ tiền muốn mua bao nhiêu người cũng được.
Trưa cùng ngày, Trần Ninh Hoài mời Dương phụ cùng Dương mẫu sang biệt viện giúp bọn họ trông nhà mấy ngày. Toàn bộ những nơi trong khuôn viên biệt viện, đều được khóa cửa kỹ càng, hơn nữa mỗi bức tường xung quanh biệt viện đều được xây rất cao, bên trên còn được xây xây thành những mũi tên nhọn, đứng bên dưới sẽ không thể nào nhìn thấy những cây kim nhỏ được cắm thành hình lục giác bên trong mỗi mũi tên.
Trần Ninh Hoài cố ý thiết kế lên những bức tường này để bảo vệ những thứ trong biệt viện khỏi những tên trộm vặt và đề phòng những con người không biết liêm sỉ như Trần gia.
…
Buổi chiều hai người lập tức đánh xe ngựa đi lên huyện thành. Đường đi lên huyện thành xa hơn lên trấn rất nhiều. Lúc hai người đến nơi, trời đã tối sầm. Thế nhưng, dù vậy đường đi của huyện thành cũng không hề bớt náo nhiệt đi phần nào. Những ánh đèn đủ loại màu sắc thắp sáng chiếu rọi khung cảnh phồn thị của huyện Nam Phương.
Mặc dù thôn Đông là chỉ một thôn nhỏ bé nằm ở xa xôi kinh thành ít người biết đến, nhưng huyện Nam Phương thì lại không phải. Ví trí địa lý của huyện nằm tiếp giáp mặt biển, quanh năm luôn có những đoàn thuyền tấp nập tứ phương đến đây. Cũng có những thương buôn từ nước ngoài đến này rồi mới đi đến kinh thành để buôn bán.
Bởi vì vậy ở cảnh tượng phồn hoa của huyện Nam Phương không kém xa kinh thành nơi thiên tử ở là bao. Ở nơi này hội tụ để vào mặt hàng từ các miền đổ về, hơn nữa bởi vì dân từ khắp nơi đổ về như vậy nên người ở huyện Nam Phương rất hỗn tạp.
…
Trần Ninh Hoài dừng xe ngựa tại một tửu lầu ở trên đường, người làm trong lầu thấy xe ngựa dừng lại lập tức chạy đi bên cạnh cung kính hỏi: “Xin hỏi, khách nhân muốn dùng cơm hay ở lại ạ?”
Trần Ninh Hoài nhảy xuống xe, nhàn nhạt đáp: “Ở lại.”
Tiểu nhị nhìn thấy quần áo hắn mặc trên người tuy rằng không phải loại thượng hạng thì cũng là loại tốt nhất, hơn nữa người trước mắt vô cùng ánh tuấn, khi chất bất phàm. Tiểu nhị còn tính nói thêm, lại thấy một thiếu niên như hoa như ngọc bước ra từ trong xe. Trên người thiếu niên mặc một kiện trang phục màu xanh ngọc làm nổi bật lên nước da trắng sáng của y. Đôi mắt to tròn linh động, khiến người khác vừa nhìn đã nảy sinh suy nghĩ yêu thích.
Người phía dưới nhẹ nhàng đỡ thiếu niên kia xuống, còn chỉnh lại áo choàng bên ngoài cho thiếu niên sau đó nhẹ giọng nói: “Trời tối rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước.”
Tiểu nhị nhìn thấy thiếu niên kia ngoan ngoan gật đầu với người đàn ông anh tuấn kia một cái, ánh mắt y cong cong. Ý cười tràn ngập khóe mắt.
Tiểu nhị hâm mộ nhìn hai người, đến kia chạm phải ánh mắt của Trần Ninh Hoài mới nhớ ra nhiệm vụ, vội vàng nói: “Hai vị khách nhân, hiện tại chúng ta chỉ còn phòng thượng hạng. Hai vị có muốn…”
Trần Ninh Hoài nắm tay Dương An, không nghe tiểu nhị nói hết đã chặn lời: “Dẫn đường.”
Tiểu nhị nghe xong, nụ cười trên môi càng thêm sâu sai người dắt xe ngựa của hai người đi mới vui vẻ dắt người lên lầu.
Sau khi nhận phòng xong, Trần Ninh Hoài ném cho tiểu nhị một lượng bác rồi bảo tiểu nhị mang cho hai người hai thùng nước nóng. Tiểu nhị nhận tiền vui vẻ nhanh chóng chạy đi chuẩn bị, lúc đi còn không quên đóng cửa lại cho hai người.
Phòng của tửu lâu này không tồi, bên dưới còn có hệ thống sưởi ấm áp. Hai người vừa bước vào đã cảm thấy hơi nóng, Trần Ninh Hoài giúp Dương An cởi áo choàng ra đặt sang một bên.
“Có mệt không?”
Dương An lắc đầu, xuống quãng đường Trần Ninh Hoài đánh xe ngựa chậm. Không xốc nảy, nên y cũng không cảm thấy choáng váng hay mệt mỏi gì chỉ là cảm thấy hơi ê mông cùng đói bụng.
“Không có, ta đói bụng.” Dương An ngước mắt nhìn lên mặt của hắn, đôi mắt chớp chớp.
Lông mi của Dương An rất dài lại cong như lên như một chiếc lông vũ bé xinh, mỗi lần y chớp mắt xuống giống như cọ vào lòng Trần Ninh Hoài, khiến cho tâm hắn ngứa ngáy không thôi.
Hắn nâng tay vuốt v e khuôn mặt mềm mịm của Dương An, ba tháng qua hắn dưỡng Dương An rất tốt. Trên người cậu bây giờ đã có da có thịt, mềm mịm như em bé khiến cho hắn mỗi lần chạm vào đều không muốn buông tay.
“Ngoan, đợi một lát. Tắm rửa xong tôi dắt em đi ăn.”
…
Sau khi hai người ra khỏi phòng đã là đầu giờ Thìn, đại sảnh lúc này cũng không còn đông đúc như trước nữa. Trần Ninh Hoài dắt tay Dương An lại một bàn góc khuất cạnh cửa sổ ngồi xuống, kêu tiểu nhị đem lên ba món năm một món chay, hai chén cơm cùng một bình trà lên.
Dương An đảo mắt nhìn đường phố xung quanh, huyện thành so với trên trấn thì thật sự náo nhiệt hơn không ít. Hiện tại trên đường vẫn còn rất nhiều sạp đồ ăn đầy đủ thể loại, hình dáng khác nhau. Còn những sạp bán đồ trang sức cùng những đồ chơi thú vị. Trần Ninh Hoài nhìn theo ánh mắt của y, phát hiện y đang nhìn chằm chằm vào bóng hình hai lão nhân đang bán quạt ở phía đối diện.
“An An, thích sao?”
Dương An thu hồi ánh mắt nhìn về phía hắn, lắc đầu: “Không có, ta đang nghĩ sau này chúng ta về già liệu có giống như hai lão nhân kia không? Cùng nhau buôn bán, ở bên nhau cho đến lúc già.” Y vừa nói, vừa nhấc bình trà lên rót cho hắn một chén trà.
Đột nhiên, y cảm nhận được má của mình tiếp xúc với một thứ gì đó vừa mềm mại vừa ấm áp. Dương An sững người, quay đầu nhìn người bên cạnh mình. Vô thức đặt tay lên má hiện tại vì nụ hôn của hắn mà trở nên nóng ran. Y không ngờ Trần Ninh Hoài sẽ chủ động hôn mình ở những nơi đông người như thế này. Xong lại lo lắng đảo mắt nhìn xung quanh sợ có người nhìn thấy được.
Nhìn mọi người trong sảnh đều tập trung ăn uống, nói chuyện không để ý đến bên này y mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lại cảm thấy vui vẻ, đây là lần thứ hai phu quân hôn y. Lần đầu tiên là khi ở trên cây cầu trong biệt viện của hai bọn họ.
Thu hết những biểu cảm đáng yêu của phu lang vào mắt, khóe miệng Trần Ninh Hoài bất giác cong lên. Hắn nắm lấy tay Dương An đặt bên miệng hôn: “Chúng ta giống như vậy, tôi hứa đấy!”
Dương An xấu hổ rụt tay lại, hai tay giấu trong ống tay áo nhẹ nhàng xoa nơi hắn vùa hôn lên. Khuôn mặt đỏ bừng cúi thấp không dám nhìn lên, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười hạnh phúc, gật đầu nhỏ giọng: “Huynh phải nhớ lấy lời này của huynh.”
Trần Ninh Hoài nhẹ nhàng nâng cằm y lên, hôn một cái lên trán y rồi nhanh chóng rời đi: “Một đời này sẽ không quên.”
…
Sáng ngày hôm sau, Dương An tỉnh lại trong vòng tay của hắn. Y ngẩng đầu nhìn gương mặt lúc ngủ của Trần Ninh Hoài. Ngón tay nhẹ nhàng nghịch môi hắn.
Cho đến bây giờ y vẫn luôn thắc mắc tại sao phu quân chưa từng động vào người mình, liệu có phải phu quân chán ghét y hay không?
Thế nhưng, nếu như hắn thật sự chán ghét sẽ không lúc nào cũng quan tâm chăm sóc y như vậy. Cũng không hôn y…
Nhưng dù nghĩ thế nào cũng không ra kết quả gì.
Ngày hôm qua sau khi ăn cơm xong, hai người lập tức lên phòng nghỉ ngơi. Nằm trên giường, Trần Ninh Hoài nói với y ngày mai sẽ đi tiệm mô giới để xem quán trước sau đó sẽ đi mua thêm người. Hắn muốn đào tạo nhân lực cho bản thân mình, để sau này khi mọi thứ đã ổn định rồi thì chỉ cần bọn họ đi làm. Lúc đó hai người có thể đi du ngoạn, y muốn đi đâu hắn sẽ đi cùng y đến đó.
Dương An nghĩ lại lời ngày hôm qua hắn nói với y, khóe môi liền nở nụ cười hạnh phúc.
“Có chuyện gì mà vui vậy, An An?” Trần Ninh Hoài bị y nghịch đến ngứa ngáy cả tim gan. Không nhịn nổi nữa nở mắt ra, xuất hiện trước mắt hắn là nụ cười xinh đẹp của phu lang, hắn bất giác ngây người mấy giây.
Nụ cười của Dương An rất đẹp.
Khi đó, trong suy nghĩ của Trần Ninh Hoài lóe lên ý muốn bảo vệ nụ cười ấy mãi.
Hắn muốn nụ cười ấy luôn luôn như vậy, không thể có thứ khiến sự đẹp đẽ ấy thay đổi.
Dương An ôm chặt lấy eo của hắn, mềm mại nói: “Nghĩ đến huynh.”
Ánh mắt Trần Ninh Hoài hơi tối đi. Sâu trong trái tim hắn vì một câu nói này của y mà trở nên xáo động.
Hắn và Dương An đã ở bên nhau hơn ba tháng, trong ba tháng này nếu như nói hắn không rung động với phu lang của mình là đang nói dối. Hơn nữa, Dương An với hắn là phu thê hợp pháp được xã hội này công nhận. Ngày đầu xuyên đến đây, hắn cũng không có ý định sẽ ly hôn với y. Tuy lúc đó hắn không hiẻu rõ nơi này, nhưng hắn cũng đã đọc qua rất nhiều sách sử có nhắc đến chuyện ly dị vợ chồng cũng những bất công sau khi ly dị đối với người vợ sẽ như thế nào.
Hắn không muốn Dương An vì mình mà phải chịu những bất công như vậy. Nên khi đó Trần Ninh Hoài mới quyết định thử sống chung và chăm sóc y như một người chồng.
Ngày qua ngày quà, lâu dần Trần Ninh Hoài cũng coi Dương An như người thân của hắn. Bản thân hắn cũng biết mình đã rung động với Dương An, nhưng bản thân hắn chưa từng yêu ai cũng chưa từng theo đuổi ai, hắn lại không biết tâm ý của Dương An như thế nào nên mới không động như vậy.
Sau đó, khi thấy Dương Tĩnh cùng Dương An gần gũi thân mật. Trong lòng hắn cảm thấy hơi ghen với Dương Tĩnh, mặc dù biết Dương Tĩnh là phu lang của Đặng Phong. Nhưng hắn vẫn không kiềm nén được cảm xúc trong người mình được.
Hôm đó, Trần Ninh Hoài cuối cùng cũng kiểu được tình cảm của mình nên mới giao cho Dương An chiếc chìa khóa ấy.
Thật sự đối với Trần Ninh Hoài, ý nghĩa của chiếc chìa khóa ấy giống như lời hắn nói ngày hôm đó. Nó không chỉ là chìa khóa phòng bạc mà còn là chìa khóa nơi trái tim của hắn.