Sống Lại Tôi Có Một Song Nhi Làm Phu Lang

Chương 5: Nhân sâm trăm năm



Tác giả: Lũy Niên

Nhận tiền xong, Trần Ninh Hoài dắt Dương An đến tiệm quần áo để mua vải làm một bộ quần áo mới. Thật sự hắn không nhìn nổi bản thân mình mặc một quần áo đầy mảnh vá như vậy. Hắn dù hiện tại nghèo, nhưng vẫn muốn khiến bề ngoài của mình ổn hơn một chút dù cho có mặc loại vải kém chất lượng cũng được. Miễn là đừng chắp vá.

Trần Ninh Hoài mua cho bản thân một xấp vải trung bình để làm hai bộ quần áo. Lại mua cho Dương An một xấp vải loại khá cho y. Lúc đầu, Dương An hoàn toàn không muốn. Y nói không cần, nhưng Trần Ninh Hoài kiên quyết y thật sự không có cách nào. Nhưng riêng chuyện may vá quần áo của hai người y nhất định phải làm. Trần Ninh Hoài cũng thuận theo y. Nhưng may vá nhiều không tốt, lần này nghe y lần sau sẽ không vậy nữa. Đợi hắn kiếm thật nhiều tiền sẽ không để y phải chịu khổ nữa, quần áo cũng không cần tự may, ngày ngày ăn rồi ngủ công việc dưỡng béo trắng bản thân là được.

Sau khi nhận hai xấp vải đóng gói kỹ càng từ tay người làm trong tiệm, Trần Ninh Hoài lại dắt Dương An đi ra chợ mà thêm chút đồ ăn, gia vị các thứ, mua thêm gạo hai người mới lên xe trâu quay về thôn.

Khi đi qua tấm bảng thông báo đặt ở trên đường, Trần Ninh Hoài tinh mắt nhìn thấy thông báo bên trên. Khóe môi Trần Ninh Hoài nhếch lên, ông trời giúp hắn rồi.

Lúc đi về hai người đều đi theo đường mòn ở bìa rừng để về, may mắn trên đường không gặp ai quen biết. Trần Ninh Hoài nhờ Dương An đem bò qua nhà Lê Thành trả, còn đưa cho Dương An một túi bánh khi nãy mình mua. Đây là quà cảm ơn của y giành cho Lê Thành.

Sau khi, Dương An đi sang nhà Lê Thành. Trần Ninh Hoài thu dọn mọi thứ kia nãy mới mua. Trong nhà không có nhiều chỗ để, nên đồ ăn hắn cũng chỉ mua vừa đủ. Trần Ninh Hoài không có thói quen ăn lại đồ thừa, nên nấu cơm luôn nấu vừa đủ.

Khi Dương An từ bên nhà Lê Thành về, Trần Ninh Hoài cũng đã nấu sắp xong cơm. Khi nãy, Trần Ninh Hoài có mua một chút xương hiện tại ninh cũng đã nhừ hắn cho khoai tây mà bản thân lấy ở trong không gian ra. Hắn cũng không sợ Dương An sẽ hỏi, nếu có hắn nói mình tìm ở trên núi. Lại bóc tôm khi nãy mua xào chung với bí đỏ, cùng với thịt băm là hoàn thành bữa cơm ngày hôm nay.

Trần Ninh Hoài nhìn Dương An đi từ cổng vào, trên tay y còn cầm một cái lớn: “An An gì vậy?”

Dương An cười đáp lại hắn: “Nãy ta có gặp cha ở trên đường, cha mang cơm cho hai người chúng ta. Chuyện huynh tỉnh lại ta vẫn chưa nói cho cha.”

Trần Ninh Hoài gật đầu: “Đợi mất ngày nữa tôi xong việc, tôi cùng em qua nhà cha mẹ.”

Dương An nghe vậy vô cùng vui vẻ, ánh mắt cong cong gật đầu: “Dạ.”

“Giờ mau đi rửa mặt, cơm sắp xong rồi.” Trần Ninh Hoài xoa đầu y.

Khi Dương An rửa mặt xong đi ra ngoài đã thấy cơm được dọn ra ngoài sân. Cũng không biết Trần Ninh Hoài kiếm đâu ra bộ bàn ghế nhỏ kia. Tuy tò mò những y không có hỏi. Trần Ninh Hoài thấy y không hỏi, hắn cũng không nói. Rồi sẽ có lúc hắn sẽ cho y biết, nhưng hiện tại không phải.

Hai người ăn cơm xong, hai người cùng nhau dọn dẹp.

Dương An cảm thấy tài nấu ăn phu quân của mình rất giỏi, những món phu quân nấu y đều thấy lạ nhưng lại ngon đến khiến y muốn nuốt cả đầu lưỡi. Dù cho đã ăn no bụng cũng không khiến y đã thèm. Nhưng phu quân nói không được ăn no quá, nếu không bụng sẽ khó chịu. Nên y đành ngừng lại, nhưng y cũng không có buồn, bởi vì phu quân hứa sẽ nấu cho y những món ngon hơn nữa.

Dương An vào nhà cầm lấy xấp vải hồi sáng lên trấn mua cùng với Trần Ninh Hoài, còn có số đo của hai người nhờ người làm của tiệm vải đo giúp. Dương An tính là buổi chiều hôm nay sẽ ở nhà may quần áo cho Trần Ninh Hoài.

Lúc Trần Ninh Hoài vào nhìn thấy y cầm xấp vải trên tay, hắn lại gần nói: “An An, không cần gấp. May vá dễ hỏng mắt, thấy mỏi thì phải nghỉ.”

Dương An mỉm cười nhìn hắn, sự hạnh phúc trong mắt càng đong đầy: “Dạ.”

“Tầm chiều tôi phải đi lên trấn một chuyến. An An ở nhà ngoan nhé.” – Trần Ninh Hoài xoa xoa đầu y. Tóc của Dương An vừa mượt, vừa mềm.

Dương An nghe hắn nói buổi chiều lại lên trấn, y nghiêng đầu tò mò nhìn hắn. Liệu có phải hắn cần mua thêm gì không? Không phải sáng đã đi rồi hay sao? Nhưng mà xe bò trả rồi, hắn đi bằng cái gì? Đi bộ sao? Vết thương của hắn vẫn còn chưa lành hẳn…

Nhìn ánh mắt vừa tò mò lại chuyển sang lo lắng của y, hắn mỉm cười nói: “Đi kiếm tiền về nuôi em. Ngoan, tôi đã đỡ hơn rồi.” Chính xác hơn là vết thương trên người hắn không còn nữa, nước suối trong không gian có tác dụng hồi phục rất nhanh. Chỉ cần bát nước hôm qua đã đủ rồi.

“Nhưng huynh đi bằng gì? Ta mượn xe trâu cho huynh nhé?” Dương An nhìn y hy vọng y sẽ đồng ý.

“Không cần đâu. Lần này, tôi đi bộ. Sẵn tiện tập luyện cơ thể, mấy ngày rồi không vận động người tôi sắp yếu như sên rồi.” – Trần Ninh Hoài cười đáp, không đợi y trả lời lại nói thêm: “Đợi tôi trở về, rồi chúng ta cùng nhau sang thăm cha mẹ em.”

Dương An ngạc nhiên nhìn y, sau đó lại nhẹ nhàng mà gật đầu.

….

Buổi chiều, Trần Ninh Hoài lại đi theo bìa rừng mà lên trên trấn. Hồi sáng, lúc đi ngang qua bảng thông báo trên đó viết nhà phú hộ đang cần tìm nhân sâm trăm năm. Trần Ninh Hoài hắn hiện tại cái gì cũng thiếu, nhưng thứ hắn không thiếu nhất chính là nhân sâm trăm năm.

Hỏi hắn ở đâu mà có nhiều vậy hửm? Trong không gian đấy! Kể từ khi không gian xuất hiện trong người hắn thì những thứ bên trong cũng đã có sẵn. Không chỉ có nhân sâm còn rất nhiều loại cây quý hiếm khác. Nhưng nhân sâm là nhiều nhất, ở hiện đại y học tiên tiến hắn không có sử dụng đến những thứ trong không gian. Chỉ thêm đồ, không lấy đồ đi. Hiện tại vừa đúng lúc, đã đến lúc nên dùng nó rồi.

Lấy tiền về nuôi vợ nhỏ trở lên mập mạp đáng yêu.

Khi Trần Ninh Hoài có mặt ở trấn trên đã là chuyện của một canh giờ sau. Đi bộ đúng mệt hơn hắn nghĩ, những cũng may bản thân có linh tuyền. Không sợ kiệt sức mà chết.

Trần Ninh Hoài đi đến nhà phú hộ, biệt viện sa hoa ở phía nam trấn. Dừng chân trước cổng lớn, Trần Ninh Hoài nhìn hai con sử tử bằng đồng ở hai bên cửa lớn. Hắn nhấc chân đi vào, hộ vệ đứng canh ở cửa nhìn thấy một chàng trai đi đến ngay lập tức tiến đến chặn lại: “Xin hỏi ngài tìm ai.”

Người này có một nước da ngăm, nhìn là biết phải lao động ngoài trời rất nhiều. Trên người còn mặc một bộ quần áo đen. Thế nhưng ánh nhìn của người này lại khiến cho hộ vệ cảm thấy mình bị áp đảo. Như thể hắn ta bị người đè thấp xuống đất mà ma sát.

Khi đến đây, Trần Ninh Hoài đã cố tình vào trong không gian đào xem có bộ quần áo nào tử tế mà có thể mặc ở đây hay không. May mắn có thể tìm thấy một áo viên lĩnh – lục thân màu đen, và quần màu đen cùng bộ. Đây chính là cổ phục của đất nước hắn ở thời cổ đại. Cũng may quần áo ở đây cũng có dạng tương tượng nếu không hắn thật sự không biết phải làm sao. Mặc bộ quần áo chắp vá kia đi đàm phán làm ăn thật sự sẽ khiến mình thấp hơn người ta một cái đầu.

“Ta đến tìm lão gia để bàn bạc nhân sâm.”

Nghe đến hai chữ nhân sâm ở cuối, sắc mặt hộ vệ lập tức thay đổi. Hắn ta nhìn Trần Ninh Hoài từ đầu xuống cuối, rồi nói với hắn: “Xin ngài đợi một lát.” Nói xong lập tức quay đầu chạy vào bên trong biệt viện bẩm báo.

Không lâu sau đó, người hộ vệ theo sau một người đàn ông trung niên đi về phía hắn.

“Xin lỗi, vì đã để ngài chờ lâu. Ta là quản gia của nơi này, xin lời ngài theo ta. Lão gia nhà ta có lời mời.” – Phúc quản gia vươn tay về phía trước, cúi người đúng chuẩn lễ nghi.

Trần Ninh Hoài cũng gật đầu đáp lễ, sau đó đi theo Phúc quản gia vào trong biệt viện.

Biệt viện của nhà phú hộ rất rộng, hắn đi theo Phúc quản gia đi qua biến bao con đường mới có thể đến được sảnh chính. Nhưng bản thân Trần Ninh Hoài phải cảm thán rằng phú hộ thật sự rất biết hưởng thụ. Dọc đường Trần Ninh Hoài nhìn thấy vô số loài hoa, cũng nhìn thấy vô số giống cây lạ trong khuôn viên vườn của biệt viện. Đủ loại màu sắc, muôn vạn hình dạng nhưng lại vô cùng hòa hợp, mỗi loại cây đều không bị lưu mờ đi vẻ đẹp của riêng nó. Tất cả đều rất đắc biệt, điều này cũng chứng tỏ chủ nhân nơi này thật sự biết cách chăm sóc hoặc là tìm được người giỏi trong lĩnh vực này.

Phúc quản gia dẫn hắn đến sảnh chính của biệt viện, khi bước vào bên trong đập vào mắt Trần Ninh Hoài là một chàng trai tuổi đời còn khá trẻ. Nhưng khuôn mặt tuấn tú, rất đẹp. Không chỉ vậy người này còn có một đôi mắt như mang theo ý cười. Một đôi mắt luôn vui vẻ.

Trần Ninh Hoài đứng ở giữa đại sảnh đánh giá chàng trai kia, người kia cũng không rảnh rỗi tay nâng chén trà đáp lại ánh mắt đánh giá của hắn.

Đặng Phong âm thầm đánh giá người trước mắt. Trên người này cho y một cảm giác không hiểu nổi. Là quý khí trời sinh? Hay là kiêu ngạo từ trong máu? Ồ không, là một loại khí chất khiến người khác đối mặt với hắn đều cảm thấy áp lực, luôn luôn bị hắn đ è xuống và phục tùng. Hơn nữa, người làm kinh thương như y đều nhìn dễ dàng có thể nhận biết được chất vải quần áo người khác mặc trên người. Chất vải người này mặc tuy rằng y chưa thấy bao giờ những chắc chắn không tầm thường. Tại sao hả? Thứ chưa thấy đương nhiên là không tầm thường rồi. Trong mắt y là vậy đấy.

Thú vị, người như vậy chắc không phải nông dân chân đất đơn giản đâu nhỉ?

“Lão gia, người này đến để bàn bạc nhân sâm.” – Phúc quản gia kính cẩn bẩm báo.

Đặng Phong nhìn hắn, mỉm cười đứng dậy: “Lần đầu gặp mặt, tại hạ là Đặng Phong. Không biết quý danh của huynh đệ đây là gì?”

Trần Ninh Hoài nhàn nhạt đáp: “Trần Ninh Hoài.”

Đặng Phong nhìn thấy y mà không nịnh nọt, không tỏ thái độ khiến người chán ghét, vẫn bình thản như vậy. Lại càng thêm hứng thú.

“Vị huynh đệ này mời ngồi.” Đặng Phong nhìn hắn không khách khí ngôi thẳng xuống, ý cười trong mắt vẫn chưa phai, y cũng không dông dài nói thẳng trọng tâm: “Vị huynh đệ có lẽ đã đọc hết những yêu cầu của tại hạ rồi đúng không?”

Trần Ninh Hoài gật đầu, sau đó không nhanh không chậm đặt chiếc giỏ trúc bản thân vẫn luôn mang theo leo bàn: “Đây là nhân sâm, ngươi muốn kiểm định như thế nào thì tùy.”

Đặng Phòng nhìn cái giỏ trúc mà Trần Ninh Hoài đặt trên bàn, y hơi nghi ngờ liệu không biết mình có bị lừa hay không? Không lẽ tên này nhầm nhâm sâm thành củ cải? Chắc không ngu đến độ nhân sâm quý như vậy mà đặt trong giỏ trúc chứ?

“Phúc quản gia, gọi Phùng Minh đến giám định đi.”

“Dạ.” Phúc quản gia vâng lệnh đáp một tiếng, ngay sau đó nhanh chóng rời đi.

Đặng Phong nâng chén trà nhàn nhãn thưởng thức, ngược lại Trần Ninh Phong ngay cả một động tác thôi cũng không có. Mắt nhìn chằm chằm khoảng không xa lạ, như đang suy nghĩ gì đó.

Rất nhanh sau đó, Phúc quản gia đã đưa Phùng Minh đến. Một lão già với bộ râu cùng mái tóc bạc phơ. Phùng Minh cung kính nói với Đặng Phong một câu rồi tiến đến giỏ trúc của Trần Ninh Hoài. Lão nở nụ cười hiền hậu với hắn: “Xin hãy cho phép lão già này.”

Trần Ninh Hoài đứng lên nhường chỗ cho lão: “Xin cứ tự nhiên.” Nói xong lập tức đứng sang một bên.

Phùng Minh nhìn vào trong giỏ trúc, ngay sau đó đôi mắt của lão sáng lên. Đôi tay nhẹ nhàng bỏ vào trong giỏ trúc nâng niu cây nhân sâm lên như báu vật tôn quý nhất. Trần Ninh Hoài nhìn thôi cũng có thể thấy được lão đang run rẩy.

Đây là nhân sâm, nhân sâm trăm năm thật sự. Đúng thật nhân sâm không có phải củ cải! Nhân sâm trăm năm tuổi mà lão dùng cả đời để tìm kiếm!

Phùng Minh quay về phía Đặng Phong gật đầu. Ánh mắt lão sáng, Đặng Phong nghĩ mình hoa mắt. Sao lại có thể nhìn thấy nước trong mắt lão nhỉ?

Phùng Minh dùng ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Trần Ninh Hoài: “Vị kia, có thể cho lão biết ở đâu cậu lại có nhiều nhân sâm trăm tuổi như thế này không?”

Trần Ninh Hoài đáp: “Vô tình được tặng.”

Khóe mặt Đặng Phong cùng Phùng Minh giật giật, đôi mắt không thể nào tin được mà nhìn Trần Ninh Hoài? Một thứ quý giá thế này ai lại đem như vật phẩm để đi tặng vậy? Mau mau đến tặng ta mấy củ đi nào, có bao nhiêu ta cũng không từ chối đâu.

Đặng Phong nhìn về phía Trần Ninh Hoài: “Vị huynh đệ này, giá cả như thế nào?”

Trần Ninh Hoài không cần suy nghĩ đáp lại: “Nhân sâm trăm năm tuổi. Một gốc tám trăm lượng không bớt. Hai gốc một ngàn năm trăm lượng. Cứ vậy nhân lên, ở đấy có hết thảy mười gốc. Các ngươi lấy bao nhiêu tính tiền bấy nhiêu, còn lại trả lại ta.”

Phùng Minh cùng với Đặng Phong bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt Phùng Minh như lóe thành tia lửa nói với Đặng Phong: Mua hết, mua hết cho lão. Nếu không mua hết lão bảo Tĩnh Nhi đánh chết ngươi.

Khóe miệng của Đặng Phòng khẽ giật, mua bán nhân sâm mà tên kia làm như mua củ cải vậy. Còn lấy bao nhiêu tính tiền bấy nhiêu, còn lại trả ta mới ghê chứ.

Đặng Phong: “Phúc quản gia, kết toán mười lăm nghìn lượng cho vị huynh đệ đây.”

Phúc quản gia nghe lệnh tuân mệnh đến đến khó phòng, đem ba rương tiền đến. Mỗi rương là năm nghìn lượng, ba rương vừa đủ mười lăm nghìn lượng. Đem tổng thể ba giương tiền mở ra trước mắt Trần Ninh Hoài: “Xin mời ngài giám định.”

Trần Ninh Hoài không nhìn chỉ đáp: “Không cần. Cảm ơn Đặng lão gia vì mối làm ăn lớn này.” Đã làm ăn thì phải tin tưởng đối phương, đó là lí do tại sao Trần Ninh Hoài không cần giám định. Khi bước vào đây hắn đã biết Đặng Phong này không phải tầm thường. Ánh mắt của một người kinh doanh nhìn một người kinh thương đảm bảo không sai. Người trong giới cả.

Đặng Phong nhìn hắn không giám định, có nghĩa là hoàn toàn tin tưởng vào y. Ý cười trong mắt càng thêm sâu, một người có sảng khoái, có thể kết giao.

Trần Ninh Phong nhìn về phía Đặng Phong: “Không biết có thể yêu cầu quá đáng với Đặng lão gia không?”

Đặng Phong hứng thú nhìn hắn: “Mời Trần huynh đệ.”

“Ta đi đến đây không đem theo xe gì có thể vận chuyển. Không biết có thể mua từ Đặng lão gia một chiếc xe ngựa?” Trần Ninh Hoài hoàn toàn không khách khí mà nói thẳng.

“Đơn giản. Phúc quản gia, ngươi đi chọn cho vị Trần huynh đệ đây một cỗ xe ngựa tốt nhất.” Sau khi Phúc quản gia nghe lệnh rời đi, Trần Ninh Hoài lại chắp tay cảm ơn Đặng Phong.

Không lâu sau đó, người làm trong biệt viện giúp hắn chuyển xong ba rương tiền vào trong xe. Trần Ninh Hoài còn tính trả tiền chiếc xe ngựa này cho Đặng Phong. Đã bị y từ chối, y không thiếu một cỗ xe ngửa nhỏ nhoi. Dùng nó để kết giao với một người thú vị như Trần Ninh Hoài cũng rất tốt.

Trần Ninh Hoài cũng không làm cao nữa. Hắn nhận lấy chiếc xe ngựa từ Đặng Phong, hẹn ngày sau có duyên sẽ gặp lại rồi nhanh chóng đánh xe ngựa rời đi. Trên đường đi, hắn dùng ý niệm thu ba giương tiền vào trong không gian. Rồi nhanh chóng đánh xe trở về, hắn phải nhanh chóng về với vợ nhỏ.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.