Sơ Bạch quyết định thêm dầu vào ngọn lửa “tội nghiệp” của ánh trăng sáng kia.
Người mà Cảnh Lan xem như ánh trăng sáng đã đáng thương đến mức này rồi, nếu gã thật sự yêu hắn ta, dù không cam lòng cũng nên để Sơ Bạch rời đi.
“Được rồi.” Cảnh Lan bất ngờ đứng dậy, túm lấy cổ tay Sơ Bạch, kéo cậu ra ngoài cửa.
Cánh cửa nhanh chóng đóng sầm lại, sau khi chắc chắn không ai nghe thấy, Cảnh Lan cau mày, quay người lại nói:
“Sơ Bạch, đừng chọc tức em ấy.”
Ánh đèn trong hành lang mờ nhạt, đôi mắt của Sơ Bạch ẩn hiện trong thứ ánh sáng lấp lánh, cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe gã tiếp tục:
“Cơ thể em ấy yếu lắm, không chịu nổi đâu. Anh biết em muốn dùng em ấy để ép anh.”
“Không thể đâu.”
Ánh mắt Cảnh Lan tối sầm lại, từng chữ lạnh lùng: “Anh sẽ không để em đi. Dù em có dùng em ấy ép anh, anh cũng không buông tay em.”
“Anh yêu Đồng Sanh, nhưng cũng không nỡ để em rời xa.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, gã cười nhẹ, bàn tay siết chặt lấy tay Sơ Bạch, như chiếc còng tay cứng rắn trói buộc cậu vào bên mình. “Em muốn dùng em ấy ép anh ư? Anh sẽ trói chặt em đến mức em không thể gặp cũng không thể làm hại em ấy.”
Nói đến đây, gã thở dài, “Ngoan ngoãn một chút đi, bây giờ ngay cả Đồng Sanh cũng đã đồng ý rồi. Anh không chỉ để em công khai ở lại bên cạnh anh, mà cũng sẽ không bạc đãi em.”
“Sơ Bạch, anh sẽ bù đắp cho em. Mọi thiệt thòi của em, anh đều sẽ bù đắp.”
“Anh sẽ cho em một cuộc sống tốt hơn trước, nhưng nếu em nhất quyết muốn đi, thậm chí không ngần ngại dùng Đồng Sanh để ép anh, thì anh chỉ có thể nhốt em lại.”
Cùng với từng lời nói của gã, ánh mắt Sơ Bạch càng thêm lạnh lẽo. Cậu nói: “Thật kinh tởm.”
Sơ Bạch lạnh lùng nhìn Cảnh Lan, hiếm khi bày tỏ sự ghê tởm của mình một cách thẳng thắn như vậy, chứng tỏ cậu đã thực sự chán ghét đến cực điểm.
“Tuỳ em thôi.” Cảnh Lan cười, quyền lực tuyệt đối cho phép gã đạt được mọi thứ mình muốn.
Sự chán ghét của Sơ Bạch là điều tất yếu, nhưng gã luôn có thể đợi đến khi Sơ Bạch hoàn toàn buông bỏ.
Đôi mắt màu bạc lặng lẽ nhìn chằm chằm, gần như ngay lập tức, Sơ Bạch đoán ra được suy nghĩ của gã. Trái tim cậu càng lúc càng chìm xuống, ánh mắt cũng dần dần trở nên thất vọng.
Cảnh Lan còn vô liêm sỉ và đê tiện hơn những gì cậu từng nghĩ, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích.
Đúng vậy, kẻ có thể vì địa vị mà giết sạch gia tộc thì làm sao có thể là người tốt, chỉ là trước đây gã che giấu quá hoàn hảo mà thôi.
Trong lòng Sơ Bạch ngổn ngang trăm mối, những cảm xúc đan xen giữa tình cảm lâu năm và sự ghê tởm khiến cậu không khỏi nhíu mày.
“Còn về chuyện camera giám sát, anh đang điều tra, hiện tại chưa tìm ra gì. A Sanh cũng chỉ nói là nhặt được huy hiệu đó nên mới đi hỏi Cận Văn Tu, kết quả lại bị tên điên đó làm bị thương.”
Nhắc đến Cận Văn Tu, Cảnh Lan nhăn mặt ghét bỏ, rồi lại nhìn Sơ Bạch với ánh mắt dịu dàng: “Đừng hiểu lầm A Sanh. Nhưng anh cũng tin em, nếu em nói là giả, anh sẽ điều tra rõ ràng cho em.”
Trước đây, Sơ Bạch rất thích ánh mắt như vậy của Cảnh Lan. Đối với cậu, người từng không có chỗ dựa, cái nắm tay siết chặt và ánh nhìn bao dung ấy chính là tất cả động lực để cậu sống ở đây.
Vì vậy, cậu đã từng thật lòng yêu Cảnh Lan.
Cảnh Lan của ngày xưa.
Có lẽ trước đây bên cạnh gã chỉ có mình cậu, nên gã mới có thể đối xử với cậu như vậy suốt bao năm. Nhưng giờ đây, người gã yêu nhất đã trở về, Sơ Bạch trở nên vô cùng tầm thường, dù gã có biểu lộ bao nhiêu bộ mặt xấu xa cũng chẳng sao cả.
Gã không cần phải quan tâm đến cảm xúc của Sơ Bạch nữa, gã chỉ cần giữ cậu lại bên mình.
Sơ Bạch nhìn gã hồi lâu không nói, chỉ là ánh mắt khó tả kia khiến Cảnh Lan vô cớ cảm thấy bất an.
Gã lờ đi cảm giác khó chịu đó.
Với quyền thế của gã, giữ Sơ Bạch – một đứa trẻ mồ côi – lại là quá đủ. Còn về suy nghĩ của đối phương không quan trọng, gã vốn dĩ yêu Đồng Sanh, cho dù sau này có thay đổi, chỉ cần Sơ Bạch còn ở bên, đương nhiên sẽ có vô vàn cơ hội để cứu vãn.
Một lúc lâu sau, Sơ Bạch cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói bình tĩnh hơn trước, cũng lạnh lùng hơn, như thể đã rũ bỏ mọi cảm xúc: “Được, vậy tôi chờ kết quả của anh.”
Không còn bất kỳ sự phản kháng nào nữa, như thể đã hoàn toàn thỏa hiệp.
Nhưng nhìn vào đôi mắt Sơ Bạch, Cảnh Lan càng thêm khó chịu.
Gã nới lỏng lực đạo trên tay Sơ Bạch một chút, dịu giọng dụ dỗ: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ điều tra kỹ càng, cho dù không tra ra được gì anh cũng tin em, được không? Trước đây em nói muốn đến khu huấn luyện ở đảo Linh Ngư, sau này em muốn đi lúc nào cũng được, muốn làm gì cũng được.”
“Sơ Bạch, chỉ cần không làm A Sanh bị thương, chỉ cần không rời xa anh, em muốn gì anh cũng chiều.”
Tuy nhiên, Sơ Bạch không đáp lại, chỉ chậm rãi gỡ tay gã ra, rồi tự mình quay người bước về phòng.
…
Trong phòng, Đồng Sanh ngồi trên giường, vẻ mặt u ám.
Vở kịch này của hắn ta vốn định lợi dụng việc bị thương để khiến Cảnh Lan mềm lòng và áy náy. Theo dự tính của hắn ta, Sơ Bạch chắc chắn sẽ không thể chấp nhận và sẽ cãi nhau, chiến tranh lạnh với Cảnh Lan, khiến mối quan hệ của hai người càng thêm rạn nứt. Còn hắn ta chỉ cần tỏ ra yếu đuối một chút là có thể khiến Cảnh Lan tạm thời đuổi Sơ Bạch đi một thời gian.
Nhân cơ hội đó, hắn ta sẽ tìm cách kéo Cảnh Lan về lại bên mình.
Nhưng hắn ta không ngờ Sơ Bạch lại vạch trần thẳng thừng như vậy.
Mâu thuẫn vốn dĩ là giữa Sơ Bạch và Cảnh Lan đã bị chuyển sang giữa Sơ Bạch và hắn ta, buộc Cảnh Lan phải lựa chọn giữa hai người họ.
Điều này thật sự khiến Đồng Sanh tức điên lên.
Nếu Đồng Sanh chiếm vị trí tuyệt đối trong lòng Cảnh Lan, thì cách này chắc chắn có thể khiến Sơ Bạch nhanh chóng cuốn gói. Nhưng sự thật là, thiện cảm của Cảnh Lan đối với Sơ Bạch đã…
Nghĩ đến đây, Đồng Sanh căm hận đến nghiến răng.
Nếu không phải Cảnh Lan đã động lòng với Sơ Bạch, hắn ta cũng sẽ không phải vòng vo đi chia rẽ hai người, kết quả lại bị Sơ Bạch lôi ra ánh sáng.
Việc Cảnh Lan không lập tức chọn hắn ta, càng khiến hắn ta cảm thấy mất mặt hơn.
Chết tiệt, chết tiệt!
…
Sơ Bạch bình tĩnh trở về phòng, đóng cửa lại, ngăn cách mọi ồn ào bên ngoài.
Cậu bước đến bàn, lấy một cây bút ra rồi bắt đầu vẽ lại cấu trúc của hòn đảo.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc cậu sẽ bị nhốt lại. Những chuyện vô lý như “cả ba người” chắc chắn không phải là điều cậu có thể chấp nhận, dù có giả vờ đồng tình cũng không muốn.
Hơn nữa, Đồng Sanh đề xuất điều này vốn không thật lòng.
Nếu chuyện này thành hiện thực, Đồng Sanh sẽ nghĩ cách lợi dụng Cảnh Lan để đối phó cậu.
Sơ Bạch ngồi một mình trước bàn rất lâu, tay cầm bút, chậm rãi khoanh tròn một điểm trên tấm bản đồ.
Kế hoạch tiếp theo sẽ là sau ba ngày nữa, khi bữa tiệc chào đón kết thúc hoàn toàn và khách khứa ra về.
Với lần bỏ trốn trước đó, Cảnh Lan chắc chắn sẽ cảnh giác, nhưng đây là một cơ hội tốt, cậu vẫn phải thử.
Sau khi dành cả buổi chiều suy tính, Sơ Bạch hủy hết tài liệu. Những mảnh vụn từ tờ giấy bị nghiền nát được cậu vứt gọn vào thùng rác. Nhìn đống bụi giấy rơi rải rác trong thùng, cậu khẽ nhắm mắt, thở dài.
Từ lúc Đồng Sanh xuất hiện đến giờ đã có quá nhiều điều nghi ngờ, Cảnh Lan cũng không phải không nhận thấy. Chỉ là gã không bận tâm.
Gã không quan tâm đến mâu thuẫn giữa Sơ Bạch và Đồng Sanh, gã chỉ quan tâm liệu mình có thể giữ cả hai người hay không. Vì vậy, dù Sơ Bạch có “ngoan ngoãn” đến đâu, cũng không thể có được sự thật mà cậu mong muốn.
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, Sơ Bạch mệt mỏi cởi bỏ quần áo tiện tay treo chúng lên lưng ghế.
Cậu cảm thấy kiệt sức.
Những ngày qua, cậu phải đối diện với sự tan vỡ của mối tình nhiều năm, đối diện với sự thật rằng mình chỉ là một kẻ thay thế. Cậu cũng đã sớm nhận ra bản chất thực sự của Cảnh Lan, khi mọi giả dối xung quanh đều sụp đổ.
Thậm chí, cậu còn phải nghĩ cách trốn thoát khỏi nơi mà Cảnh Lan nắm quyền tuyệt đối, điều này gây ra cho cậu áp lực vô cùng lớn.
Sơ Bạch quyết định nghỉ ngơi, lấy lại sức cho kế hoạch bỏ trốn sau ba ngày. Thế nhưng, vừa nằm xuống không lâu, cánh cửa đã bị gõ vang.
“Vực chủ mời ngài ra vườn sau để bàn bạc việc.”
Sơ Bạch khoác tạm chiếc áo choàng ngủ và mở cửa. Người đứng trước cửa là người hầu đã theo Cảnh Lan nhiều năm.
Người hầu cúi đầu thấp, tóc mái rũ xuống che khuất gần hết khuôn mặt, tạo thành một cái bóng lớn che mờ đôi mắt.
“… Đợi tôi một chút.” Sơ Bạch im lặng một lát, quay về phòng thay quần áo rồi theo người hầu rời đi.
“Vườn sau” mà Cảnh Lan nói thường là khu vườn nhỏ phía sau cung điện họ ở, nhưng người hầu lại dẫn cậu đến sau hoa viên của cung điện trung tâm. Đi qua con đường đá cuội bên ngoài, cậu có thể nhìn thấy từ xa một vọng lâu nhỏ.
“Ngài cứ đi thẳng, Vực chủ đang đợi ngài ở đó.” Người hầu dừng bước, nghiêng người nhường đường cho cậu.
Tuy nhiên, Sơ Bạch không nhúc nhích, cậu lặng lẽ nhìn vọng lâu nhỏ mờ ảo trong đêm tối ở phía xa.
Lờ mờ, có một bóng người.
“Cảnh Lan tìm tôi có việc gì?” Cậu hỏi, giọng nói hơi lạnh trong đêm se se lạnh.
“Thuộc hạ không rõ.” Người hầu đáp cụt lủn.
“Vậy thì thôi.” Nói xong, Sơ Bạch lập tức quay người định rời đi. Người hầu dường như không ngờ cậu lại dứt khoát như vậy, đột nhiên đưa tay túm lấy cậu nhưng bị cậu nghiêng người né tránh.
“Là Đồng Sanh bảo anh đến.” Sơ Bạch lạnh lùng nhìn người hầu đã lộ tẩy, nói thẳng.
Ngay từ khi bước vào đây, cậu đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Người hầu khựng lại một chút, nhưng ngay sau đó liền đẩy mạnh Sơ Bạch ra, xoay người chạy về phía sau một cái cây.
Sơ Bạch biết mình đã đoán đúng, đang định đuổi theo thì một cơn nóng bừng đột ngột dâng lên!
Cơn lửa nóng này đến dữ dội, gần như ngay lập tức khiến chân tay cậu bủn rủn.
Sơ Bạch loạng choạng hai bước, vội vàng vịn vào thân cây bên cạnh, những giọt mồ hôi lập tức túa ra trên trán.
Cậu cúi đầu, lập tức nhận ra đó là thuốc do người hầu bỏ.
Nhiệt độ trên da tăng cao nhanh chóng, khiến làn da trắng nõn ửng hồng. Sơ Bạch hít sâu một hơi để đè nén dục vọng đang bùng lên trong cơ thể, vịn vào thân cây từng bước đi về.
Đồng Sanh cho cậu uống loại thuốc này là để tạo ra cảnh cậu thân mật với người khác.
Sơ Bạch khẽ cắn răng, kìm nén cơn nóng rực, nhưng đôi mắt ngước lên vẫn sáng trong như trước.
Nếu để Cảnh Lan hiểu lầm rằng cậu dan díu với người khác mà gã có thể thả cậu đi, thì cũng không phải là không thể. Nhưng cậu biết rõ, Cảnh Lan bây giờ chỉ muốn nhốt cậu lại một chỗ, giam cầm cậu như một con thú cưng.
Vì vậy, bị Cảnh Lan hiểu lầm không chỉ không thể giúp cậu rời đi, mà còn khiến cậu mất đi chút tự do còn sót lại.
Sơ Bạch định tìm chỗ trốn sau gốc cây, nhưng lúc này cậu di chuyển chậm chạp, chưa kịp núp sau cây thì đã nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Tiếng bước chân vang lên đều đặn, như tiếng đế giày da gõ xuống mặt đá, âm thanh rõ ràng từng chút một áp sát.
Rất nhanh, bước chân dừng lại ngay sau lưng cậu. Dưới ánh trăng, bóng người kia kéo dài, bao phủ lấy cơ thể Sơ Bạch đang dựa vào thân cây.
Rất gần, rất gần.
Sơ Bạch dừng lại, sau một khoảnh khắc im lặng, cậu từ từ xoay người. Khi nhìn thấy người đứng trước mặt, vừa ngạc nhiên vừa như đã dự liệu từ trước.
“Vực chủ Cận.” Cậu lên tiếng.
Giọng nói thường ngày vốn lạnh lùng giờ lại pha lẫn chút hơi thở gấp gáp, làm tăng thêm sự quyến rũ của vẻ ngoài trong ánh trăng. Mái tóc mềm mại màu trắng dán vào khuôn mặt do mồ hôi, đôi mắt hơi nhắm hờ, giống như một con cáo lười biếng nhưng quyến rũ, nơi khóe mắt còn đọng một nốt ruồi lệ, tăng thêm phần mị hoặc.
Bình thường, người ta chỉ thấy một Sơ Bạch lạnh lùng, xa cách, không màng đến thế sự. Nhưng lúc này, khi dược tính phát tác, cậu lại hoàn toàn khác.
Cận Văn Tu nhìn cậu, không hề ngạc nhiên, khóe môi thoáng hiện một nụ cười nhạt, đôi mắt đen láy của hắn không hề có chút ấm áp nào.
“…Ngài chắc không có việc gì, vậy tôi xin phép đi trước.” Sơ Bạch thấy hắn không có động thái gì, thử dò xét.
“Tôi thì không có việc gì.” Cận Văn Tu nhận ra sự thăm dò trong lời nói của cậu, khẽ cười, “Nhưng cậu có thể sẽ cần.”
Nói rồi, hắn đưa tay ra, bàn tay đầy những hình xăm uốn lượn, trên lòng bàn tay có hai viên thuốc nằm yên.
“Anh biết tôi đã trúng phải loại thuốc gì sao?” Sơ Bạch hỏi.
Cận Văn Tu nhướng mày, không trả lời, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, mang theo vẻ khinh miệt.
Sơ Bạch lùi một bước, cố giữ vẻ bình tĩnh, nửa người dựa vào thân cây, tựa vào phần cơ thể đang dần mất đi sức lực.
“Điều kiện của ngài là gì?” Cậu hỏi, vì trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí, Cận Văn Tu chịu giúp đỡ chắc chắn có lý do.
“Cậu đã trả rồi.” Thế nhưng, Cận Văn Tu không chút do dự đáp lại, một câu trả lời hoàn toàn ngoài dự đoán.
Ngay lúc Sơ Bạch còn đang bối rối, Cận Văn Tu bất ngờ tiến lên một bước, lập tức bao trùm lấy cậu giữa thân cây.
Cận Văn Tu chỉ cao hơn Sơ Bạch một chút, chênh lệch không nhiều, nhưng vì Sơ Bạch đang yếu ớt dựa vào thân cây nên hắn dễ dàng ép cậu vào khoảng không giữa cây và thân mình.
“Vực chủ Cận, ngài…” Sơ Bạch chưa kịp nói hết, ánh mắt hơi lóe lên, thì đột nhiên cằm bị siết chặt, hai viên thuốc lập tức bị đẩy vào miệng bởi ngón tay cái nóng hổi của đối phương.
Hai viên thuốc trượt vào khoang miệng ngay khi cậu mở miệng, ngón tay cái mạnh mẽ nhưng lại rất khẽ khàng đè lên đôi môi cậu. Cận Văn Tu hơi cúi đầu xuống, ánh mắt đen láy sâu thẳm nhìn chăm chú vào Sơ Bạch, hơi thở nóng rực của hắn quấn lấy không gian giữa hai người, khiến nhiệt độ xung quanh như tăng lên đột ngột.
“Đơn giản thôi, tôi thích nhìn những tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ.” Cận Văn Tu cười, nhưng nụ cười của hắn lạnh lẽo, mang theo khí chất tàn bạo của kẻ đã từng bước thoát ra từ máu me và giết chóc, khiến người khác lạnh gáy.
“Cậu đã cho tôi thấy điều đó rồi.”
Ngón tay của hắn lướt nhẹ qua cằm Sơ Bạch, sau đó chậm rãi thu lại.
Trong lúc Sơ Bạch vẫn chưa kịp hoàn hồn, bất chợt vang lên một tiếng động “bốp” từ phía bên trái, nơi bụi cỏ lay động.
“Đường đường là Vực chủ mà lại lén lút theo dõi, thật đáng xấu hổ.” Cận Văn Tu nhếch môi cười khẩy, ngẩng đầu lên, rút tay về.
Cái gì?
Thuốc giải dường như có tác dụng chậm, Sơ Bạch vẫn còn cảm thấy hơi mơ hồ, cậu đưa tay lên trán để xua đi cảm giác nặng nề, định bước về phía bụi cỏ, nhưng bị Cận Văn Tu kéo lại.
“?”
Sơ Bạch nghiêng đầu, trong mắt phủ một làn sương mờ, nhíu mày khẽ liếc nhìn hắn.
“Có máy quay giám sát ở đó, đừng đi.”
Sơ Bạch dừng lại, chân vẫn bất động.
Cận Văn Tu khẽ tiến sát hơn, mái tóc đen ngắn của hắn rủ xuống, cái bóng bao phủ hoàn toàn lên Sơ Bạch, che hết ánh trăng. Hắn đưa ngón tay lên môi, giọng nói thấp trầm vang lên: “Lỡ chạm phải mảnh vỡ rồi bị thương thì không hay đâu.”
“Giờ thì, chờ bọn chúng tới thôi.”