Điên rồi, điên thật rồi, sao cô lại ngu ngốc đến mức này chứ! Chạy vào cái nơi thí nghiệm quái quỷ kia đã đành, thế bằng cách thần kỳ nào đó cô lại lạc trong rừng rồi?
Ban nãy do quá vội nên Mộ Nhược Vi đã nhảy thẳng qua hàng rào, ai ngờ phía bên kia của hàng rào lại là một khu rừng rất lớn.
Đã bước vào rừng, việc cơ bản nhất để tránh bị lạc là phải đánh dấu trên đường đi, nhưng lại sợ bị Tịch Cảnh Dương nhìn thấy nên cô cũng không đánh dấu nữa!
Hiện tại trời đã sụp tối rất khó để xác định hướng đi, điện thoại lại hết pin.
Hiện tại cô thật sự hối hận rồi, vì sao lại vì một chuyện nhỏ như thế mà đẩy mình vào tình cảnh thế này.
Đã vậy ban đêm trong rừng, nhiệt độ hạ xuống rất thấp, trên người cô lại mặc một bộ đồ đồng phục hết sức mỏng manh, cô cũng chỉ đành ngồi tựa tạm vào gốc cây nào đó xoa xoa lòng bàn tay, tạo ra ma sát để giảm độ lạnh.
Hiện tại có hai cách, một là tiếp tục ở đây đợi Tịch Cảnh Dương, nếu không nhìn thấy cô anh nhất định sẽ điều động người để tìm kiếm.
Cách còn lại chính là dựa vào cây cối xung quanh đây tìm lối đi ngược trở về.
Đối với những cây đứng lẻ loi một mình mà tươi tốt, um tùm thì mặt cây sẽ hướng về phía Nam.
Và ngược lại, nếu mặt cây hướng về phía Bắc thì cây sẽ thưa thớt hơn.
Ngoài ra, ở những khu vực rừng rậm, phía nào cây tương đối khô thì đó là phần quay ra phía Nam.
Dựa vào những hiểu biết của bản thân, hiện tại Mộ Nhược Vi cũng có khả năng xác định phương hướng, nhưng bây giờ cô lại không có một thiết bị nào trên người cô có thể chiếu sáng.
Nếu tiếp tục dò đường để đi rất có khả năng sẽ gặp phải rắn rết côn trùng.
Nguy hiểm nhất chính là gặp phải rắn, cũng may mắn vì đây không phải rừng rậm nhiệt đới nên việc gặp thú dữ là không có khả năng, nhưng rắn độc lại có rất nhiều.
Dựa vào điều kiện hiện tại, cô cũng chỉ có khả năng phòng vệ tại chỗ, nếu bị tấn công bất ngờ thì khó mà tránh được.
Chính vì vậy Mộ Nhược Vi đã chọn cách thứ nhất, chính là ở lại đây để chờ Tịch Cảnh Dương.
Nhưng nhiệt độ ngày càng xuống thấp, nếu cô không tìm được cách để sưởi ấm cho bản thân thì trước khi Tịch Cảnh Dương tìm thấy được cô, thì cô có thể đã chết cóng rồi.
Mộ Nhược Vi đi loanh quanh xung quanh để tìm một vài cành cây nhỏ rồi gôm chúng lại thành một đống.
Tiếp đến cô cầm chiếc điện thoại của mình lên đầy tiếc nuối mà đập xuống.
Đây là chiếc Zephone Era 2, phiên bản mới nhất của công ty đa quốc gia lớn nhất thế giới A&D.
Có gì ho????? Chọ???? ????hử ????????ang ⩵ ????????????m???? ????????????ện﹒Vn ⩵
Để mua được chiếc Zephone Era 2 này tặng cô, Tịch Cảnh Dương đã phải đặt hàng rất lâu từ chi nhánh của trụ sở trung tâm A&D lớn nhất ở Nước Z.
Nhưng trong tình cảnh này, cô chỉ đành ngậm ngùi đưa tiễn em nó.
Sau khi chiếc điện thoại bị tác động vật lý cực mạnh liền văng ra thành nhiều mảnh.
Mộ Nhược Vi cúi người xuống nhặt pin điện thoại lên, sau đó tìm trong balo một viên kẹo cao su còn nguyên.
Cô xé lớp bao kẹo bên ngoài ra, gấp vỏ kẹo thành hình chữ U rồi cho tiếp xúc cùng lúc với cực âm và cực dương của pin điện thoại.
Sau một lúc, vỏ kẹo bắt đầu bóc cháy, Mộ Nhược Vi nhanh chóng đặt nó vào giữa đống cành cây ban nãy, lửa nhanh chóng phựt lên, thắp sáng xung quanh, hơi nóng từ lửa cũng khiến cô cảm thấy ấm hơn một chút.
Hiện tại, chỉ cần ở gần đây thì hoàn toàn có thể thấy ánh lửa và khói bốc lên.
Cho nên đây cũng là một cách để cầu cứu rất hiệu quả.
Bên phía của Tịch Cảnh Dương, anh thật sự đang rất tức giận.
Khi Mộ Nhược Vi chạy đến bên hàng rào giữa phòng thí nghiệm và khu rừng rậm thì anh đã mất dấu của cô.
Anh đã tìm kiếm xung quanh toàn bộ khu vực của phòng thí nghiệm cũ nhưng hoàn toàn không phát hiện dấu tích có người từng đi qua.
Vậy khả năng duy nhất, chính là Mộ Nhược Vi đã nhảy qua hàng rào và chạy vào khu rừng bên kia.
Nghỉ đến đây anh thật sự rất tức giận vì sự liều lĩnh của cô.
Tịch Cảnh Dương nhanh chóng liên hệ với Mục Hành gọi người đến chi viện, còn anh chưa kịp đợi người đến thì cũng đã nhảy qua hàng rào tiến vào khu rừng để tìm kiếm.
Tuy trên đường đã làm dấu để cho đám người Mục Hành có thể dễ dàng tìm kiếm, hoặc để Mộ Nhược Vi có thể nhìn thấy và rời khỏi khu rừng.
Nhưng đáng tiếc đến tận khi trời tối, dù đã họp mặt với đám người Mục Hành nhưng vẫn chưa thấy Mộ Nhược Vi đâu.
Tất cả mọi người bắt đầu lo lắng.
Tịch Cảnh Dương ra lệnh cho mọi người chia nhau ra bắt đầu tìm kiếm.
Đi một lúc lâu thì anh phát hiện ra ánh lửa, anh vui mừng la lớn tên của Mộ Nhược Vi, rồi chạy về hướng ánh lửa.
Bên phía của Mộ Nhược Vi, sau khi đốt được lửa lên cô ngồi bên cạnh nó để sưởi ấm.
Khi nghe được âm thanh gọi tên mình, cô liền đứng dậy cố gắng lắng nghe hướng phát ra âm thanh.
Thanh âm quen thuộc của Tịch Cảnh Dương ngày càng đến gần, Mộ Nhược Vi cũng nhận định được phương hướng liền muốn chạy về phía anh.
Nhưng bỗng nhiên sống lưng cô cứng đờ, trán cũng dần toát ra từng tầng mồ hôi lạnh, cô lặng người nhìn xuống chân mình, một con rắn dài khoảng một mét rưỡi, với các khoang đen trắng kéo dài khắp cơ thể, đang quắn chặt lấy chân phải của cô.
…—————-….