Từ khi Lâm Đông Cường bị Phùng Thương dẫn đi, khoảng một lúc lâu sau, Trần Thanh Tuyết mới phản ứng lại.
Miệng cô khẽ nhếch lên, đôi mắt mở to, như thể không tin được chuyện này là thật!
“Anh… Rốt cuộc anh là ai?” Trân Thanh Tuyết nhìn Lý Trạch Vũ.
“Ha ha, nói ra thân phận của thiếu gia bọn tôi chỉ sợ sẽ dọa đến cô.”
Cẩu Phú Quý đắc ý cướp lời.
Vẻ mặt Trần Thanh Tuyết càng phức tạp hơn, bởi vì trong lòng cô đã nghiễm nhiên coi Lý Trạch Vũ là người theo đuổi mình!
Thẳng thắn mà nói, một Lâm Đông Cường đã đủ khiến cô phiền não, bây giờ lại có người có bối cảnh lớn hơn người trước…
Cô thật sự không biết mình có thể thoát được khỏi lòng bàn tay của đối phương không!
Kệ đi.
Còn hơn tên cặn bã Lâm Đông Cường, nhìn người trước mắt này có vẻ thuận mắt hơn khá nhiều.
Suy nghĩ thay đổi nhanh, tâm trạng của Trần Thanh Tuyết cũng bình tĩnh lại, cô nghiêm mặt nói: “Ngài Lý, tôi biết anh là nhân vật lớn, nhưng tôi muốn nói cho anh biết, Trần Thanh Tuyết tôi không thích đàn ông, cho dù anh là hoàng thái tử cũng vô dụng!”
Dứt lời, cô xoay người rời đi.
Nhưng Lý Trạch Vũ lại giơ chân ra cản đường cô.
“Anh muốn làm gì?”
Trần Thanh Tuyết nhướng mày.
Lý Trạch Vũ không đáp, hắn hỏi ngược lại: “Trân Khánh An là gì của cô?”
Cái gì?
Mặt Trần Thanh Tuyết lạnh đi, cô cảnh giác nói: Là ông nội tôi, sao thế?”
“Vậy đúng rồi!” Lý Trạch Vũ gật đầu cười.
Hắn biết ông cố và lão Lý sẽ không lừa hắn, hắn nói: “Đưa tôi đi gặp ông nội cô, đến lúc đó cô sẽ biết tại sao.”
Trần Thanh Tuyết nghi hoặc, cô đang định nói thì điện thoại bỗng vang lên.
Chỉ thấy cô nhanh chóng bắt máy, không nói lời nào, đồng thời trong nháy mắt vẻ mặt trầm xuống.
“Không phải anh muốn gặp ông nội tôi sao? Đi theo tôi.”
Trần Thanh Tuyết để lại một câu, cô đi giày cao gót vòng qua Lý Trạch Vũ đi về phía bãi đậu xe, sau đó lên một chiếc Maserati màu xanh!
“Đi thôi!”
Lý Trạch Vũ cũng không do dự, hắn bảo Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đi cùng.
Ba người lần lượt lên xe, vừa mới đóng cửa xong, Trần Thanh Tuyết đã dậm chân ga.
Dọc đường vượt qua sáu cái đèn giao thông, mười phút sau Maserati dừng tại bệnh viện hàng đầu Tuyên Thành.
Bốn người đi vào trong một căn phòng bệnh cao cấp.
Một ông lão bảy mươi tuổi nằm trên giường bệnh, mặt đeo bình dưỡng khí, hai mắt nhắm chặt, nhìn tân suất điện tâm đồ đủ để thấy tình trạng cơ thể của ông rất nguy cấp.
“Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi!”
“Ông nội thế nào?”
Trần Thanh Tuyết vội vàng hỏi.
“Là anh!!”
Trần Thanh Dao đang định trả lời, thì lại vô tình nhìn thấy ba người Lý Trạch Vũ đi sau chị gái.
“Thật là trùng hợp!”
Lý Trạch Vũ gật đầu cười, hắn cũng không quá ngạc nhiên.
Dù sao hắn đã sớm đón được kết quả họ là song sinh! “Hai người quen nhau?” Trần Thanh Tuyết ngạc nhiên.
Trần Thanh Dao gật đầu, cô nói: “Tối qua trên chuyến bay từ thủ đô về, là vị tiên sinh này đã cứu em.”
Trần Thanh Tuyết nghe lời này thì như lọt vào trong sương mù, thế nhưng trước mắt cô không có thời gian để quan tâm, cô lo lắng hỏi: “Mau nói tình huống của ông nội với chị!”
“Ông nội không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, bác sĩ nói chỉ có thể thử thực hiện cách cuối là phẫu thuật ghép gan”
Trần Thanh Dao lo lắng nói.