Eve nhìn cô bé vẫn tiếp tục ngồi trước cây đàn piano lớn, đôi bàn tay nhỏ bé của cô nhảy múa trên phím đàn.
Cô bé còn nhỏ, và tất cả những gì cô phải làm là làm quen với cô bé, Eve thầm nghĩ.
Bước về phía cô bé được hai bước, cô bé lại nhấn phím đàn piano, âm thanh chói tai khiến Eve phải khựng lại.
Cô quay lại nhìn cánh cửa, tự hỏi có nên đợi quản gia không.
Rồi cô quay lại nhìn cô bé.
Cô bé mặc một chiếc váy đen chấm gối.
Bím tóc thắt trên đỉnh đầu, phần tóc còn lại buông xõa xuống dưới vai.
Cô nhìn kỹ cô bé hơn, nhận thấy tư thế của cô bé cứng đờ như thể chuẩn bị lao ra khỏi phòng.
“Tên tôi là Genevieve Barlow.
Một số người thấy tên tôi khá lạ và thích gọi tôi là Eve.” Eve giới thiệu bản thân với cô bé, nhưng cô bé tiếp tục phớt lờ.
“Nếu cô không phiền, tôi có thể đến xem đàn piano không, cô Allie?”
Nhưng cô bé không đáp.
Điều này khó hơn cô nghĩ, Eve nói thầm.
Con của các gia đình giàu có thường bướng bỉnh và không thích nghe lời bất cứ ai.
Đó cũng là một trong những lý do tại sao hầu hết các gia đình thuê gia sư để kỷ luật con cái.
Eve tự do nói một lần nữa: “Cô có ghét ý nghĩ có một gia sư không? Tôi có thể hiểu, nếu thời gian rảnh rỗi của cô bây giờ bị một người nào đó quản lý, hẳn cô sẽ cảm thấy không thoải mái lắm.
Nhưng tôi có thể đảm bảo với cô rằng việc học không phải là xấu, và nó sẽ rất thú vị nếu được thực hiện đúng cách.
Nó sẽ giúp cô định hướng tương lai, và nếu có thể, hãy là người thông minh nhất phòng.”
Cuối cùng, cô bé có vẻ như đã quyết định quay lại nhìn Eve lần đầu tiên.
So với những hành động trước đó của cô bé, khuôn mặt của cô tương đối ngây thơ.
Cô bé tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô.
“Tôi đến từ thị trấn Meadow.
Cô đã bao giờ đến đó chưa?” Eve hỏi cô bé, đó là một câu hỏi ngớ ngẩn.
Bởi vì không một gia đình giàu có nào lại đặt chân đến một thị trấn thấp kém như Meadow, huống hồ là mang con cái đến đó.
Đáp lại câu hỏi của Eve, Allie lắc đầu.
“Đó là một thị trấn nhộn nhịp.
Rất hiếm khi yên bình.
Chúng tôi có tổ chức âm nhạc vào tối thứ năm trong vài nhà trọ.
Họ chơi piano.” Và theo lời của Eve, cô bé nhích sang một bên, vẻ mặt ngơ ngác chừa cho Eve một khoảng trống.
Eve chuyển tầm mắt vào khoảng trống của chiếc ghế, hơi ngạc nhiên.
“Cô có muốn tôi chơi piano không?” Nghe Eve hỏi, cô bé gật đầu, Eve không do dự đi về phía cây đàn piano lớn, ngồi ngay cạnh cô bé.
“Hm, tôi nên chơi gì nhỉ?”
Các ngón tay của Eve bắt đầu lướt trên các phím đen trắng của piano.
Giai điệu rất đơn giản, thường được chơi ở quán trọ.
Một phút sau cô dừng lại, quay sang nhìn cô bé và nói: “Tôi rất thích nghe cô chơi, nếu cô đã bắt đầu học rồi.
Còn không cũng chẳng sao, dù gì thì, chúng ta đều xuất phát từ bước cơ bản nhất.” Cô nói thêm, mong muốn kết bạn với cô bé.
Cô bé do dự quay lại, cơ thể cứng đờ.
Nhưng như thể tuân theo yêu cầu, cô bé bắt đầu chơi.
Eve rất ngạc nhiên trước tài năng của cô bé vì bài hát mà cô chọn không hề dễ dàng chút nào.
Dường như cảm nhận được cái nhìn sững sờ của Eve, cô bé nhấn các phím lại với nhau rồi ngừng chơi.
“Tôi không nghĩ là mình từng nghe cô bé nào chơi hay như cô đâu.
Chắc hẳn cha mẹ cô rất tự hào về cô.” Eve khen ngợi cô bé.
Nhưng cô bé có vẻ không hài lòng với những gì cô đã chơi, cô bé đặt tay lên đùi mình.
Trong tích tắc, Eve tự hỏi liệu có phải cô bé bị câm không.
Sau đó cô nói:
“Cô không nên cảm thấy thất vọng.
Cô có nhiều thời gian để luyện tập và cải thiện mà.” Eve nói xong, cô đánh bản nhạc mà Allie đã chơi một phút trước.
Cô bé có vẻ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.
“Hồi bằng tuổi cô, tôi chơi piano rất tệ.
Tôi mắc nhiều lỗi đến mức dì tôi tin rằng nếu tôi không chạm vào đàn piano nữa thì sẽ tốt hơn.
Nhưng cô đã vượt xa tôi rồi.” Eve động viên cô bé, cho cô bé chút hy vọng.
Tò mò, Eve hỏi cô bé: “Trước đây cô có gia sư nào không?” Allie gật đầu.
“Cô ấy đã nghỉ việc rồi ư?”
“Từ khi nào các gia sư biết tọc mạch vậy?”
Đôi mắt của Eve liếc nhìn ra cửa và bắt gặp người đàn ông quen thuộc với mái tóc bạch kim sẫm màu.
Vẻ mặt ôn hòa nhanh chóng trở nên chua xót.
“Anh đang làm gì ở đây vậy?” Eve hỏi, đứng dậy khỏi ghế, trừng mắt nhìn người đàn ông thô lỗ.
Ngoài quần tây đen với áo vest xám cùng áo sơ mi trắng, người đàn ông nhếch mép cười đầy ẩn ý.
Mặc dù cô không thấy mắt anh chuyển động, nhưng cô có thể biết anh đang nhìn lướt qua cô.
Má cô hơi đỏ lên, nhớ lại những lời cuối cùng anh với cô.
Bước vào phòng, anh nói: “Đây là nhà của tôi.”
“Đó không thể là sự thật.” Eve nói to suy nghĩ của mình.
Người đàn ông nhìn cô trang trọng gật đầu.
Vẻ mặt kinh hãi xuất hiện trên khuôn mặt Eve.
Đây là chủ nhân của cô ư? “Đ-đây là..”
“Em gái tôi.” Người đàn ông trả lời.
Anh bước vào phòng và đến đứng cạnh cô bé: “Nói về việc cô là một gia sư.
Cô có chắc mình sở hữu tất cả bằng cấp đã được đề cập trong hồ sơ của mình không?” Anh tặc lưỡi.
Đôi mắt của cô bé hết chuyển từ người đàn ông sang người phụ nữ rồi lại sang người đàn ông.
“Tất nhiên là có.” Eve tự tin đáp, nhìn anh chằm chằm.
Anh ta không cách nào biết được những gì cô đã làm trong quá khứ.
Người đàn ông thô lỗ đang bịp bợm đây mà, Eve nghĩ.
Eve và người đàn ông có đôi mắt màu hạt dẻ nhìn nhau, vài giây trôi qua, cuối cùng người đàn ông cũng hỏi: “Có vẻ cô đã được học ở một nơi tốt đấy, cô Barlow.
Đặc biệt là một trong những trường không cho phép con của các nhà dưới tầng lớp trung lưu đăng ký vào.
Có phải cô hơi trẻ quá so với công việc này không? Lần nữa, cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi bốn tuổi.” Eve trả lời.
Cô không thể tin rằng thế gian có biết bao ngôi nhà, cô lại phải vào nhà của người đàn ông này.
“Trông cô chỉ hơn hai mươi thôi.
Hẳn là cô hưởng được gen tốt đấy.” Người đàn ông hơi kéo giọng dài ra, cơ thể của Eve cứng lại trước câu nói của anh.
“Vâng, mọi người cũng hay bảo vậy.” Eve trả lời, sau đó cô nói: “Dì của tôi, bà Aubrey Dawson từng là một gia sư.
Bà đã sử dụng mối quan hệ của mình để đưa tôi vào học viện.
Tôi rất vui vì cậu* đã đến.
Cậu có muốn biết gì về tôi không? Tôi rất tốt với trẻ em và..”
*Lúc trước Eve không biết Vincent thuộc nhà Moriarty nên gọi là anh, bây giờ Vincent có thể nói là chủ nhân tương lai của cô nên đổi thành cậu.
“Mông của cô thế nào rồi?” Mắt cô mở to như cái đ ĩa.
“Hôm đó cô giận như thế chắc cũng vất vả lắm.” Người đàn ông hỏi cô với một khuôn mặt thẳng thắn, Eve chết lặng vì câu hỏi vô duyên vô cớ của anh.
Trước khi mọi thứ trở nên khó xử hơn, cô chỉnh anh: “Ý tôi là hỏi tôi với tư cách là gia sư cho cô Allie.”
“Thật ngại quá.” Người đàn ông ậm ừ, mắt anh lưu luyến trên gương mặt cô.
Có điều gì đó gặm nhấm tâm trí cô qua cái cách anh nhìn cô, đôi môi cong và ánh mắt kiêu ngạo.
Trong mắt cô, vẻ ngoài của anh ta cũng không quá nổi trội: Xương quai hàm góc cạnh, sống mũi cao, đôi môi đầy đặn.
Mái tóc bạch kim của anh rối bời, như thể anh chẳng buồn chải chuốt.
Đúng giờ, Alfie, quản gia của dinh thự, bưng khay bánh quy và tách trà nóng đến.
Quản gia cúi đầu và thông báo:
“Cô muốn cho bao nhiêu viên đường vào trà, cô Barlow?”
“Không cần.
Tôi xin kiếu đây.” Eve nhanh chóng cúi đầu chào.
“Cảm ơn vì đã mời tôi đến.”
Cô nghĩ mình sẽ không thể làm việc dưới một mái nhà với người đàn ông này.
Đây là lần đầu tiên cô không nhận việc dù mình đã được đề nghị.
Người đàn ông không chỉ thô lỗ, mà còn không biết xấu hổ hỏi về cơ thể cô!
“Thôi việc rồi à? Nhanh hơn tôi nghĩ đấy.” Cậu Moriarty nhận xét.
“Tôi không có thôi việc.” Eve đính chính.
“Tất nhiên, vì cô vẫn đang thất nghiệp mà.” Anh nhắc nhở cô: “Tôi tự hỏi cảm giác đó như thế nào.”
“Tôi nghĩ mình thà tiếp tục thất nghiệp còn hơn là được thuê bởi một người đàn ông như cậu.” Cô đã gặp khá nhiều người trước đây, nhưng cô chưa bao giờ gặp người đàn ông thô lỗ như người này.
“Một người đàn ông như tôi?” Cậu Moriarty cười khúc khích: “Là do tôi hỏi mông cô có đau không à?” Lần này không chỉ có Eve mà ngay cả quản gia của dinh thự cũng giật mình quay lại, quyết định nhìn chằm chằm vào bức tường như anh ta chưa từng nghe thấy gì: “Cô nói cứ như thể đó là do tôi gây ra vậy.”
“Nếu không phải tại câ..” Eve dừng lại giữa câu trước khi cuộc trò chuyện của họ có thể bị hiểu sai.
Cô nhận ra nụ cười méo mó trên khuôn mặt anh.
Cô nhỏ mọn nói với người đàn ông: “Cậu..
cậu không cảm thấy xấu hổ vì đã nói những điều như vậy trước mặt một cô bé sao?”
“Trên thế giới này có quá nhiều kẻ ôm xấu hổ, đến nỗi chẳng chừa tôi chút nào.” Anh trả lời: “Có lẽ cô sẽ chia một ít cho tôi chứ?”
“Tôi hy vọng sau này cậu sẽ tìm thấy cái một ít đó.” Rồi cô lao ra khỏi phòng mà không nói thêm lời nào.
Alfie hắng giọng.
Mặc dù đã làm việc với cậu chủ Vincent vài năm nhưng anh ta vẫn chưa quen với những lời nói chưa được sàng lọc từ chủ mình.
Nhưng cô bé đã phá vỡ sự im lặng bằng cách giật mạnh áo vest của Vincent.
“Làm ơn, bảo cô ấy ở lại.” Cô bé nhỏ giọng cầu xin, Vincent nghiêng đầu sang một bên.
Eve chạy như bay xuống cầu thang, không nhìn lại phía sau, cô đang cố nhớ lối vào của dinh thự nằm ở đâu.
“Cô Barlow.” Nghe thấy giọng nam âm trầm sau lưng, cô dừng lại, nhưng không quay đầu nhìn cậu Moriarty.
“Cảm ơn vì thư mời nhưng tôi phải từ chối thôi.
Tôi nhớ mình có việc khác phải làm và cần trở về nhà.” Eve trả lời, anh bước đến bên cạnh cô, cô vẫn không chuyển mắt.
“Cô chắc đó là những gì cô thực sự muốn chứ?” Anh hỏi cô, Eve gật đầu.
“Tôi không nghĩ các gia đình khác sẽ hài lòng khi phát hiện ra rằng cô đã lừa chính quyền và một số thứ ghi trong hồ sơ của cô không có thật.”
Đôi mắt của Eve mở to.
Cô không đồng ý với lời anh nói, và nó chỉ khiến cô xác nhận những gì mình đã làm là thật.
Anh cười với cô như một vị thánh: “Tôi chắc rằng cô sẽ thấy nơi này khá tốt, vì không phải ai cũng trả lương cho gia sư tử tế vậy đâu.
Với cả, khi ở bên tôi, bí mật nhỏ của cô sẽ được an toàn.”
Bàn tay của Eve nắm chặt lại thành đấm.
Cho đến hiện tại, không ai trong nhà Dawson biết chuyện đó, và cô cũng đã tốt nghiệp năm năm rồi.
Cô cảm nhận được một tia sợ hãi chạy dọc sống lưng.
Làm thế nào anh ta phát hiện ra?
Trước khi một trong hai người kịp nói điều gì đó, có hai người đàn ông ăn mặc xa xỉ xuất hiện ở hành lang, cách họ không xa.
Một người đàn ông dường như có quan hệ huyết thống với cậu Moriarty vì vẻ ngoài của họ khá giống nhau, khi ánh mắt của Eve chuyển đến người kia, trên mặt ông ta có một vết sẹo, nó khiến cô nhớ lại những ký ức kinh hoàng.
“A-ai vậy?” Eve thì thầm.
Nhiều năm qua, cô đã cố gắng nhớ lại khuôn mặt của người đó, nhưng khuôn mặt của con quái vật đã giết mẹ cô lại phai mờ theo thời gian.
Có thể nào, đây là cùng một người chăng?
Vincent lười biếng nhìn sang những người đàn ông rồi nhìn lại Eve.
Vẻ mặt cô thay đổi như thể tấm rèm đã buông xuống, anh nhận thấy sự lo lắng trong mắt cô.
Thật thú vị làm sao, anh nghĩ.
“Người bên trái là bố tôi, ông Eduard Moriarty.
Còn người kia là Lennon Morris.
Thấy có gì thú vị rồi à?” Anh hỏi cô, Eve nhanh chóng quay lại nhìn anh.
Sau đó anh nói: “Em gái tôi có vẻ hơi thích cô và muốn cô làm gia sư của con bé.”
Eve không trả lời, anh nói: “Tôi chắc chắn Allie sẽ hiểu lý do của cô.” Anh quay lại, tiến thêm ba bước, cô ngăn anh:
“Chờ đã!”
Lưng anh quay về phía cô nên Eve không nhận ra nụ cười xấu xa trên khuôn mặt anh.
“Tôi..
tôi sẽ nhận việc này.”
“Cô chắc chứ?” Vincent quay đầu, nhìn vào đôi mắt xanh của cô.
Eve gật đầu.
“Vậy thì cô đã được thuê.
Không thể chờ nổi ngày cô bắt đầu làm việc ở đây đấy.” Anh cười, còn cô vẫn không nhận ra ẩn ý trong câu nói của anh..