Trong phòng khách nhà Dawson, những ngọn lửa thay nhau kêu lách tách trong lò sưởi.
Bà Aubrey ngồi trước lò đọc sách.
Màn đêm buông xuống, những âm thanh ồn ào náo nhiệt của người qua kẻ lại và xe cộ trên đường dần tan đi trả cho bóng đêm sự tĩnh lặng.
Bà nghe thấy tiếng loạt soạt khe khẽ nơi cửa chính còn đang mở.
Eugene đứng bên ngoài với vẻ mặt lo lắng, thỉnh thoảng lại ngóng cổ xem Eve đã về chưa.
Chiếc đèn lồ ng treo bên ngoài chỉ đủ chiếu sáng phía trước cửa nhà họ thôi.
“Cậu nên vào nhà đi.” Bà Aubrey ngồi trong phòng khách gọi Eugene, Eugene bước vào.
“Từ khi đi làm đến giờ, đây là lần đầu tiên cô ấy về muộn như vậy đấy.” Eugene lo lắng nói, mày nhíu chặt.
“Lẽ nào cô Eve gặp phải rắc rối gì rồi?”
“Con bé sẽ ổn thôi mà,” Bà Aubrey đáp, tiếp tục lật cuốn sách đang cầm trên tay.
“Đây cũng không phải là lần đầu con bé về nhà muộn.
Nếu cứ lo lắng cho nó, cậu sẽ chóng già và chết sớm hơn cả ta đấy, Eugene.”
Dù được khuyên, nhưng Eugene vẫn không khỏi nhìn ra ngoài cửa.
“Bà không lo rằng nhỡ có người biến cô ấy thành một con cá và ăn thịt cô ấy sao, bà chủ?” Eugene hỏi bà Aubrey, tự hỏi làm thế nào mà bà chẳng thể hiện chút lo lắng gì về cô gái trẻ.
Bà Aubrey rời mắt khỏi cuốn sách, nhìn vào ánh mắt lo lắng của Eugene, bà nói: “Có chứ.
Nói đúng hơn, khi còn trẻ, con bé đã khiến ta lo suýt chết.” Bà dừng lại thở một hơi dài, rồi tiếp tục.
“Nhất là khi biết con bé là ai, nhưng ta cũng đã quen với điều đó rồi.”
Lời bà nói chỉ khiến Eugene càng thêm căng thẳng: “Thưa bà Aubrey, cô Eve, cô ấy..”
Bà Aubrey thấy Eugene lo lắng như vậy bèn mỉm cười.
Bà nói: “Eve đúng là có chút vụng về và nóng vội trong một số việc nhất định, nhưng điều đó không có nghĩa là con bé không nhận thức được thế sự.
Dù gì thì bản thân con bé đã lớn lên cùng nỗi đau, cũng không còn xa lạ gì với nó nữa.”
Đứa trẻ nào cũng buộc phải nhìn thấy thế giới đen tối và nguy hiểm mà chúng phải đối diện khi không có bất kỳ sự bảo vệ nào.
Bà Aubrey không biết Eve đã trải qua những gì, nhưng bà đã bên cạnh Eve trong mỗi lúc cô gặp ác mộng về cái đêm mất mẹ.
Dòng suy nghĩ của bà Aubrey quay trở lại những ngày Eve bị ốm nặng trước khi hệ miễn dịch hoàn thiện.
Trong những ngày ấy, bà là người đã ở bên Eve, thay khăn ướt giúp cô hạ nhiệt.
Có một hôm, bà Aubrey vừa thức dậy sau giấc ngủ trưa, bà mở cửa sổ phòng mình cho thoáng khí thì thấy một cô bé đang cố trèo lên một cái cây ở sân sau của họ nhưng mãi vẫn bị tuột xuống đất.
“Bà đang nhìn gì vậy, bà Aubrey?” Eugene vừa bước vào phòng vừa hỏi.
“Nhìn con cá đang cố trở thành một con khỉ.” Bà Aubrey đáp gọn.
Người phụ nữ ấy không hài lòng với cách hành xử của Eve.
Bà cảm giác rằng, tất cả phép tắc xã giao, ứng xử trong xã hội mà bà đã dạy, cô đều quăng hết xuống giếng.
“Gì cơ?” Eugene đứng bên cạnh bối rối, vừa liếc nhìn thì trợn mắt: “Cô Eve sắp ngã rồi! Cô ấy đang cố hái trái cây ư? Để tôi đi giúp cô ấy..”
“Đừng làm gì cả.” Bà Aubrey ngăn anh ta lại.
Bà không muốn cô bé lớn lên với suy nghĩ mình sẽ luôn được giúp đỡ.
“Con bé ngã một lần, nhưng sau vài lần nữa, nó sẽ học được cách không làm tổn thương mình.”
Eugene cắn lưỡi nhìn cô gái nhỏ-sau bao năm tháng gắn bó cuối cùng cũng biết trèo cây, Anh muốn giúp Eve tất cả những gì mình có thể, nhưng bà Aubrey là chủ nhân của ngôi nhà, và anh phải làm theo lời bà.
Cả hai tiếp tục nhìn cô bé ôm chặt lấy cành cây mà bò, không dám đi.
“Ồ! Thì ra không phải là trái cây.” Eugene cười khúc khích, nhận xét.
“Là một con mèo.
Thưa bà, bà có nghĩ mèo bị cá hấp dẫn không?”
Nhưng bà Aubrey không trả lời, bà vẫn tiếp tục quan sát Eve.
Bà biết nếu cô gái ngã, họ sẽ phải chăm sóc cho vết thương của cô, nhưng nỗi đau lại là thứ khiến người ta hiểu chuyện nhanh hơn.
Eve bé nhỏ tiếp tục bò trên cành cây và nhích đến gần con mèo, nó ngồi gần ngọn cành cây.
“Đến đây nào, mèo con, mèo con, mèo con.” Eve cất giọng nhẹ nhàng, Eugene cảm thấy trái tim mình như tan chảy.
“Mèo con, mèo con, mèo con.”
Eve bé nhỏ nhanh chóng bắt lấy con mèo đang kêu meo meo.
Nhưng sự vội vàng ấy chỉ khiến cô mất thăng bằng thôi.
“Cô Eve!” Eugene lập tức chạy ra khỏi nhà, còn bà Aubrey thì đứng đó nhìn chằm chằm Eve đang bị treo ngược trên cành cây.
Một chân của cô bé bị vướng vào mớ dây leo chằng chịt quanh cây.
“Cô ổn chứ? Để tôi giúp cô!” Eugene lo lắng kêu.
“Eugene! Tôi bắt được một con mèo nè!” Cô bé thốt lên với nụ cười rạng rỡ nhưng lại khiến con mèo hoảng sợ cào Eve.
“Cô suýt làm tôi lên cơn đau tim đấy.” Eugene vừa cười vừa giúp cô bé.
Bà Aubrey thôi chìm đắm trong quá khứ, trở về thực tại.
Bà lắc đầu và mỉm cười, nói: “Chúng ta đều biết, một ngày nào đó Eve sẽ bước vào thế giới của ma cà rồng hoặc người sói.
Hãy cho con bé thấy chúng ta vẫn đang tin rằng con bé sẽ về sớm.
Ta cần tin vào con bé và số phận của nó sẽ khác với số phận mà giống loài của nó đã trải qua.
Đến đây, ngồi cạnh ta nào!”
Eugene thở dài, rồi gật đầu.
Anh đi về phía bà và ngồi xuống sàn cạnh ghế của bà Aubrey.
Nếu không hiểu bà Aubrey, anh sẽ nghĩ bà không quan tâm đ ến Eve.
Nhưng sự thật chính là, bà Aubrey rất quan tâm đ ến Eve, bà luôn cố gắng dạy cho cô về thế giới bên ngoài nhiều nhất có thể.
Và bà đã đúng.
Mặc dù mắt của bà Aubrey vẫn dán chặt vào những trang sách, nhưng lòng bà cũng đang tự hỏi việc gì đã xảy đến khiến Eve mất nhiều thời gian như vậy.
Trở lại Thung lũng Hollow, Eve đi lấy hộp cơm trưa của mình thì phát hiện nó đã biến mất.
Cô nhíu chặt mày, ngó ngang ngó dọc khắp con phố vắng vẻ, băn khoăn.
Lẽ nào có người lấy cắp hộp cơm của cô ư?
Bất chợt cảm giác như có cái gì đang di chuyển nơi khóe mắt, Eve nhanh chóng quay lại thì chứng kiến..
hộp cơm trưa của cô tự di chuyển? Không đời nào, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Khi quan sát kỹ hơn, cô thấy xung quanh không có ai liền nổi da gà.
Nơi này bì ma ám à?
Hộp cơm đi càng lúc càng xa, Eve chạy về phía nó.
Nhưng dù chạy nhanh đến đâu, hộp cơm trưa vẫn giữ đúng khoảng cách ấy với cô, hai phút sau thì nó dừng lại.
Lúc này, những chiếc đèn lồ ng phía sau cô đã mờ dần.
Eve nhanh chóng chạy về phía hộp cơm trưa, sau khi xác nhận không có ai xung quanh, cô nhặt nó lên.
“Chuyến xe cuối cùng đến các thị trấn Skellington, Meadow, Lockwood và Thresk Hills! Chuyến xe cuối cùng!” Một người đàn ông đứng cạnh cỗ xe hét lên.
Cùng lúc đó, một cặp vợ chồng đứng bên ngoài trả tiền vé cho người đánh xe rồi vào trong ngồi.
“Chuyến xe cuối cùng của đêm nay! Khởi hành trong hai phút nữa!” Người đánh xe nhắc lại.
Để ý Eve đi một mình trên phố, người đánh xe hỏi: “Thưa cô? Cô có cần đi xe không?”
Eve nhìn quanh nơi này, có phần lo lắng về những gì vừa mới xảy ra rồi gật đầu với người đàn ông: “Vâng.
Đến Meadow.”
Cách nơi Eve nhặt hộp cơm không xa, một bóng đen bắt đầu di chuyển và dần lẩn vào bóng tối..