“…!Sư muội, tốc độ của chiếc xe này còn có thể nhanh hơn không?”
Trên biển trời mênh mông sâu thẳm, một ngôi sao màu vàng lấy tốc độ khiến người ta lóa mắt hối hả quét qua, để lại tàn đuôi sáng rực kéo dài.
Nhìn lại gần, đó là một đoàn ánh sáng vàng rực, được bao bọc bên trong là một chiếc xe kéo mang hình dáng cổ xưa hiếm thấy, mang theo khí thế ngút trời mà xé từng mảng mây lớn phía chân trời, vụt đi nhanh như chớp, chỉ trong thoáng chốc đã phi hơn mấy trăm dặm.
“…!Đại sư tỷ, chiếc xe này đã sớm đạt tốc độ tối đa rồi, nếu như muốn nhanh hơn nữa, thì sẽ vượt quá cực hạn chịu tải của pháp trận vận chuyển, làm tổn hại tới món bảo vật này.” Một giọng nói có vẻ hơi bất đắc dĩ đáp lại.
Người điều khiển xe kéo chính là một thiếu nữ xinh đẹp mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, hiện giờ nàng đang không ngừng thúc giục linh quyết, chăm chú để ổn định linh lực không ổn đang đang sôi trào trong pháp trận, tránh cho hoàn toàn mất khống chế.
Bên trong xe kéo, sau tấm rèm châu tinh tế, có một nữ tử thân hình cao to, cao quý nhã nhặn, vóc người nở nang duyên dáng, vạt áo trước ngực kéo quá người, da trắng mịn như tuyết, mái tóc đen tuyền như mực, hòa lẫn với ánh sáng của ngọc trai lại càng lộ ra vẻ quyến rũ, đôi mắt đen sâu thẳm trong như nước, tất cả đều tôn lên vẻ đẹp chấn động lòng người.
Tuyết Băng Tuyền – nhân tài kiệt xuất trong hàng ngũ đệ tử Đại Tân sinh của Vân Mộng thiên cung, khi còn nhỏ đã được chưởng giáo chí tôn chọn trúng, thu làm môn hạ đích thân giáo dục.
Bởi vì tính tình cẩn thận điềm tĩnh, lại không mất đi sự quyết định uy vũ, tu vi thâm sâu, tư chất thiên phú có một không hai so với toàn bộ môn khách đệ tử nòng cốt, cộng thêm lập được vô số công trạng lớn nhỏ, đã trở thành thí sinh có sức cạnh tranh đáng gờm cho chức chưởng giáo đời kế tiếp.
Vào mấy ngày trước, khi đang ra ngoài du lịch, nàng đang dò hỏi ở động phủ của tiên nhân viễn cổ nào đó thì nhận được tin mật của chưởng giáo sư tôn cấp tốc triệu về, không dám chậm trễ, lập tức bỏ lại mọi thứ, vội vã lên đường quay về.
“…!Ừm, chẳng lẽ là tông môn xảy ra chuyện gì sao? Nếu không thì sư tôn sẽ không dễ dàng sử dụng truyền tin cấp bậc cao nhất để triệu về, rõ là kỳ quái, chưa từng nghe nói gần đây bên trong lẫn bên ngoài tông môn xảy ra chuyện gì lớn mà ta?”
Tuyết Băng Tuyền nhẹ nhàng vuốt ve ngọc phù đưa tin nho nhỏ màu máu trên ống tay áo, trong đôi mắt đẹp đẽ ngập tràn vẻ nghiêm trọng, chân mày dày dạn khẽ chau lại, thầm vận thiên cơ bí thuật để tính toán trong chốc lại, thế nhưng phản hồi lại cũng chỉ là một mảnh hỗn độn mờ mịt, không hề có tin tức hữu dụng nào.
Cũng may giờ đây không còn cách đạo trường của tông môn quá xa nữa, chốc lát nữa thôi là đã có thể gặp sư tôn, đến lúc đó thì tự nhiên sẽ biết được chân tướng rồi.
Xe kéo bay vυ”t trên bầu trời, phía sau vạch ra tàn đuôi chói lọi dài đến mấy trăm trượng, bên trên là biển trời u ám mênh mông hư ảo, dưới chân thấp thoáng có thể thấy được mặt đất mờ mịt đang lao vùn vụt về phía sau, không khí trầm lặng, thi thoảng có thể thấy được vài thành trì ốc đảo lẻ tẻ thoáng qua.
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, mặt đất đã biến mất ở phía sau, thực ra đó chỉ là một phần trong lục khối khổng lồ mấy vạn dặm, hơn nữa khu vực ranh giới của lục khối bị tổn hại không còn trọn vẹn, chênh lệch không đồng đều, không giống như hình thành theo tự nhiên, ngược lại giống như bị sức mạnh kinh khủng nào đó xé rách mà vỡ nát.
Trong tinh không bát bát vô ngần, số lượng lục khối trôi nổi với đủ hình thái khác nhau như vậy nhiều đến hàng ngàn hàng vạn, nhiều như hằng hà sa số, chu vị của lục khối lớn nhất lên tới mấy chục, mấy trăm vạn dặm, nhỏ nhất thì chỉ khoảng hơn mười dặm, chỉ có thể xem là một hòn đá lơ lửng trong hư không.
Khó có thể đếm hết được số lục khối trong hư không, tuyệt đại đa số đều là đất cằn sỏi đá mang không khí trầm lặng, chỉ có một số ít có diện tích khá lớn, mà những lục khối có quỹ tích vận hành tương đối ổn định, mới có thể hình thành tầng bảo hộ khí quyển khá ổn định, có thể đáp ứng đầy đủ nhu cầu sống và sinh trưởng của đủ loại sinh linh trên bề mặt của lục khối.
“…!Không biết là tới khi nào, vũ trụ bao la rộng lớn này, vô ngân tinh không mới có thể khôi phục được cảnh tượng khi tiên đạo còn thịnh thế như năm xưa.”
Tuyết Băng Tuyền thầm thở dài trong lòng, tương truyền, những năm thời đại thái cổ xa xôi khó mà nghiên cứu chứng minh được, thế giới này là một khối hoàn chỉnh, đại lục mênh mông có diện tích rộng đến khó mà tưởng tượng được, đất thiêng sinh hiền tài, sông núi tráng lệ, đủ loại thiên tài địa bảo trong truyền thuyết khắp nơi đều có, vô số chim muông quý hiếm cường đại có thể trông thấy ở khắp nơi, tuyệt đại thiên kiêu tầng tầng lớp lớp…!Đó là một bảo vật kỷ nguyên của nền văn minh tiên đạo, không từ ngữ nào có thể hình dung được.
Đáng tiếc là ngày vui ngắn chẳng tày gang, không biết là từ khi nào, tai nạn cứ lần lượt nối tiếp nhau kéo đến, huyết chiến vô số lần, rất nhiều đại năng ra tay trợ giúp, ngân hà bị lật đổ, sao sáng trên trời rơi xuống như mưa, đại lục vỡ nát, hàng trăm ngàn hàng triệu máu tươi của sinh linh nhiễm đỏ trời sao, cuối cùng khiến cho kỷ nguyên thịnh thế của tiên đạo này đi đến hồi kết.
Hiện giờ nền văn minh tu luyện, chẳng qua chỉ là đang chật vật mà sống lại trên đống phế tích ngày trước, là phế tích của mạt lưu lần nữa lớn lên mà thôi, bàn về việc kịp truyền thừa công pháp, tư nguyên linh khí, thiên tài địa bảo, thậm chí là hạt giống có tư chất vượt trội thích hợp để tu đạo, đều đã không thể sánh với niên đại huy hoàng rực rỡ kia rồi.
Vài canh giờ sau, chiếc xe kéo hoa lệ phi với tốc độ cực nhanh tới một lục khối màu tro đen có chu vi hơn ba vạn dặm, dễ dàng vượt qua hơn nửa lục địa, đi tới khu vực phía Tây Nam, một đại trận màn sáng màu xanh nhạt trông như ngọc lưu ly, bao trùm khắp mấy trăm dặm xuất hiện trong tầm mắt, bên trong có thể thấy rõ ràng có hơn trăm ngọn núi cao thấp không đồng đều, phong cảnh hùng vĩ, linh khí dồi dào, không ít lầu các đình đài tinh xảo vô cùng, cung điện, đạo quán phân bố chằng chịt trên từng dãy núi.
Bên trong hộ sơn đại trận, sương trắng mịt mù, mắt thường có thể trông thấy được linh khí như nước gợn chảy quanh, cổ thụ cao chọc trời mọc chen nhau, suối xanh róc rách, tất cả các dị thú như tuấn mã thần phi phàm, bạch hạc ngậm linh chi chao liệng trong mây, mây khói tung bay, hào quang xán lạn.
Xung quanh ngoài màn sáng của pháp trận hộ sơn, được bồi dưỡng bằng linh khí địa mạch tràn trề, có những ốc đảo bình nguyên rộng lớn, ao hồ sông suối tồn tại, thành trì, thôn trấn với số lượng đông đảo tọa lạc tại đó, dân cư cực kỳ đông đúc.
Nơi này chính là một phân viện tương đối quan trọng của Vân Mộng thiên cung, cũng là đạo trường mà Tuyết Băng Tuyền thường thanh tu với vài sư muội thân thiết khác.
Phạm vi thế lực mà Vân Mộng thiên cung nắm trong tay tương đối lớn, trên danh nghĩa đương nhiên không chỉ có nơi danh lam thắng cảnh này, chỉ là vì quy mô linh mạch tại nơi đây, tài nguyên sinh ra cũng có hạn, không thể nào đáp ứng được nhu cầu tu luyện của quá nhiều đệ tử, bởi vậy mà cao tầng của tông môn chỉ có thể thu xếp phân chia môn đồ có số lượng đông đảo, phân viện đạo trường có quy mô tương tự như này còn có hơn mấy chục nơi nữa, đều nằm ở trên hư không khác nhau xung quanh lục khối.
Tài nguyên ở nơi đây thiếu thốn, tất cả thời không đại thế giới đều đang trong thời kì chật vật khôi phục lại, hầu như tất cả trường phái tông môn và thế gia đại tộc, đều rơi vào tình trạng như vậy.
Càng gần đại trận hộ sơn, thiếu nữ đang lái xe phía trước lại càng thuần thực đánh ra vài đạo linh quyết, màn sáng của đại trận yên lặng tách ra thành một cánh cửa, xe kéo lập tức chạy thẳng vào trong, tiếng sấm cuồn cuộn mang theo cũng dần chậm lại, cuối cùng ổn định mà đáp xuống giữa quảng trường trước chính điện của tông môn.
Mắt thấy là xa giá của đại sư tỷ, đông đảo các đệ tử cấp thấp cùng với đạo binh hộ vệ đang làm nhiệm vụ tại gần quảng trường không ai dám chặn lại, nhốn nháo hành lễ chào hỏi không ngớt, Tuyết Băng Tuyền chỉ đơn giản gật đầu hỏi thăm, nhẹ nhàng đi xuống khỏi xe kéo, cưỡi gió phi thẳng tới chính điện.
…