Sủng Chứng - Mộc Vũ Nguyện

Chương 10



Trong mắt người khác, hành động của cô đúng là không thể tha thứ. Anh hận cô cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Dung Tập nhìn vẻ mặt đối phương, cũng đoán ra được một chút.

Hai đầu lông mày cậu nhíu chặt, trong giọng chứa đầy ý cảnh cáo: “Chị đừng trêu chọc Hạ Thành, trốn xa được chừng nào thì tốt chừng đấy. Tên đó chính là một con sói, cẩn thận không anh ta lại ăn chị đến một mẩu xương vụn cũng không còn đấy.”

Ngu Thanh Vãn mím chặt môi, vô thức mở miệng phản bác lại: “Anh ấy sẽ không làm gì chị đâu.”

Dung Tập híp híp mắt, nhạy bén bắt được trọng điểm: “Anh ta là người yêu cũ của chị à?”

Không ngờ đối phương lại hỏi thẳng ra như vậy, Ngu Thanh Vãn chợt nghẹn họng, không biết phải trả lời thế nào.

Cũng không đợi cô trả lời, Dung Tập đã dùng giọng điệu chắc mịch nói tiếp: “Thảo nào, nhà họ Chung cũng bị anh ta giày vò không nhẹ đâu.”

Ngu Thanh Vãn bỗng trợn tròn mắt: “Cái gì cơ?”

Ngữ điệu của Dung Tập chậm rãi, cứ như đang nhàn nhã xem hài kịch vậy: “Chuyện Chung Đình Bạch định cưới chị, chắc đã bị Hạ Thành biết hết rồi. Anh ta ra tay rất độc ác, người bình thường không chống đỡ nổi đâu.”

Nghe vậy, cơ thể Ngu Thanh Vãn run lên, vội vàng lên tiếng: “Anh ấy đã làm gì nhà họ Chung rồi?”

Chuyện làm ăn Ngu Thanh Vãn không hiểu rõ lắm, mấy hôm nay Chung Đình Bạch lại không hề liên lạc với cô.

Chẳng lẽ Hạ Thành thật sự ra tay với nhà họ Chung rồi ư?

Quản gia mang trà nước vào, Dung Tập ung dung thong thả nâng chén lên nhấp một ngụm rồi mới đáp lại: “Không thì thế nào chứ. May mà căn cơ của Chung Đình Bạch còn tính là dày dặn, trụ vững dưới tay Hạ Thành 10 ngày nửa tháng chắc không phải vấn đề khó khăn gì.”

Ngu Thanh Vãn siết chặt mấy đầu ngón tay, trong lòng nặng nề như bị một tảng đá lớn đè lên, đến việc hít thở cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.

Việc cô lo lắng nhất chính là chuyện của hai người sẽ liên lụy đến người vô tội.

Hạ Thành sẽ không làm gì Ngu Thanh Vãn, nhưng như vậy không có nghĩa là anh sẽ không ra tay với những người khác.

Nét mặt Dung Tập cũng trở nên nghiêm túc hẳn, sau đó lại trầm giọng, nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Tóm lại, chị tránh anh ta càng xa càng tốt. Vũng nước nhà họ Hạ quá sâu, sẽ không ra chiêu như người bình thường đâu. Hôm nay Hạ Thành có thể ngồi lên vị trí này là đã nói rõ thủ đoạn của anh ta còn ác liệt hơn vẻ bề ngoài nhiều. Hai người vốn dĩ không chung một đường.”

Tuy không biết Ngu Thanh Vãn và Hạ Thành đã từng có quan hệ thế nào, gút mắc ra sao, nhưng chỉ cần là người sáng suốt thì đều có thể nhìn ra được.

Bọn họ không hề thích hợp với nhau một tí nào.

Dung Tập sâu kín nhìn chằm chằm Ngu Thanh Vãn, giọng điệu hiếm khi nghiêm túc như vậy: “Không thể trêu vào thì nên trốn xa ra. Đừng chọc vào tên điên này thật, em và Chung Đình Bạch cũng không chống đỡ nổi đâu.”

Ngu Thanh Vãn mím chặt môi, hỏi: “Em biết anh ấy à?”

“Cũng có tiếp xúc vài lần.”

Dung Tập nhích lại gần sofa của cô, lời ít ý nhiều đáp: “Bản tính hung ác như lang sói, có thù tất báo, không có chỗ nào tốt đẹp hết. Tóm lại là làm việc không chút giới hạn.”

“Có người nói tính tình Hạ Thành vui giận thất thường, trước kia từng bỏ hơn 100 triệu đô mua một hòn đảo trên biển, chuyên dùng để nuôi mấy con chó dữ kiêu ngạo khó thuần. Rồi cả chuyện lồng nuôi thỏ cũng khảm đầy kim cương… Mấy chuyện thế này nhiều vô số kể.”

Ngữ điệu của Dung Tập khá hời hợt: “Năm ngoái nội bộ nhà họ Hạ lục đục tranh quyền. Thủ đoạn của Hạ Thành cực kỳ tàn nhẫn, người dám tranh đoạt với anh ta đều như cướp thức ăn trong miệng hổ, chết không toàn thây. Không hề có tí nể nang mặt mũi gia tộc nào hết, khiến tất cả quản lý cấp cao cai quản sản nghiệp dưới trướng nhà họ Hạ đều bị thanh tẩy sạch sẽ. Có không ít người mắng anh ta là lòng muông dạ thú đâu.”

“Hoặc nên nói là anh ta không có tim, cũng không có tình.”

Ngu Thanh Vãn nghe xong, trái tim như bị một sợi dây leo vô hình siết chặt, cơn đau đớn ập tới từng đợt khiến cô chợt quên cả thở.

Dung Tập ung dung quan sát chị mình, nhướng mày: “Lúc chị quen biết anh ta, anh ta đã là người như thế rồi à?”

Ngu Thanh Vãn gần như cãi lại trong vô thức: “Không phải, anh ấy không phải…”

Cô mấp máy miệng, ngập ngừng mãi, muốn giải thích cho anh nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng, Ngu Thanh Vãn cụp mắt, chỉ có thể cố gắng đè nén cơn đau co thắt cả tim gan kia xuống.

Trước đây, những lời như thế này cô đã từng nghe qua vô số lần.

Anh đã từng vô số lần giãy giụa trong vũng bùn, bị tất cả mọi người chán ghét bỏ rơi.

Đến ngay cả Hạ Thành cũng tự chán ghét bản thân mình.

Là cô cứ khăng khăng đến gần, sau đó lại vứt bỏ anh, nên mới khiến anh trở thành kẻ điên cuồng cố chấp như bây giờ.

Tất cả đều là lỗi của cô.

Sau khi tiễn Dung Tập rời khỏi nhà tổ, Ngu Thanh Vãn không thể ngồi yên được nữa.

Cô lên mạng tìm kiếm tin tức có liên quan đến nhà họ Chung, lúc này mới phát hiện tình hình còn nghiêm trọng hơn những gì Dung Tập nói rất nhiều.

Đêm đó Ngu Thanh Vãn lỡ hẹn, Hạ Thành không làm gì cô, nhưng đúng là đã trút hết cơn giận lên nhà họ Chung.

Đúng như những gì Hạ Thành đã nói vào hôm hai người gặp nhau: cô sẽ từ tìm đến cầu xin anh.

Với tình huống hiện giờ, cô không thể không chủ động dâng mình đến tận cửa nhà anh được nữa.

Ngu Thanh Vãn cắn chặt môi do dự một lát, cuối cùng vẫn chọn cách gọi cho Sầm Duệ.

Dù sao cũng phải nói rõ mọi chuyện cho đối phương biết, không thể để anh nổi điên rồi làm liên luỵ đến người vô tội được.

Rất nhanh đã có người nghe máy.

“Cô Ngu.”

Ngu Thanh Vãn ổn định lại tâm trạng, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Trợ lý Sầm, xin hỏi sếp Hạ…”

Cô tạm ngừng, sửa lại lời định nói: “Hôm nay sếp Hạ có thời gian không? Tôi có vài lời muốn nói trực tiếp với anh ấy.”

Bên kia im lặng một lát, sau đó Sầm Duệ mới do dự nói: “Lịch trình hôm nay của sếp khá dày, cô…”

Ngu Thanh Vãn vội vàng ngắt lời: “Không sao, tôi có thể đến công ty chờ anh ấy, chỉ cần cho tôi một chút thời gian là đủ rồi.”

Thấy cô nói vậy, Sầm Duệ đành phải đáp lại: “Được, vậy tôi sẽ gửi định vị cho cô.”

Đến lúc chạng vạng, ánh nắng chiều phủ lên cả thành phố một lớp áo khoác mông lung mờ mịt. Dòng xe trên cầu vượt di chuyển chậm chạp, đèn hậu phía đuôi xe lấp loé, nối thành một dải ánh sáng đỏ uốn lượn trên đường.

Toà nhà trước mặt Ngu Thanh Vãn cao vút đến tận mây, cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm đi vào trong.

Cô gái đứng ở quầy lễ tân nở nụ cười ngọt ngào, đứng dậy đón tiếp: “Xin chào cô. Xin hỏi cô đến tìm ai? Có hẹn trước không ạ?”

Ngu Thanh Vãn hơi khựng lại: “Tôi… không.”

Cô ngước lên, đôi mắt xinh đẹp trong vắt: “Tôi đến tìm Hạ Thành.”

Cô gái trẻ khuôn mặt trong suốt như ngọc lại xinh đẹp tinh tế, lễ tân không nhịn lòng được, lắc lắc đầu mấy cái mới hoàn hồn.

Thấy đối phương gọi thẳng tên của Hạ Thành, trong lòng cô lễ tân cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

Cô nàng nở nụ cười tiêu chuẩn; “Xin lỗi cô… nếu muốn gặp tổng giám đốc của chúng tôi thì cần phải hẹn trước. Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?”

Ngu Thanh Vãn suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ giọng nói: “Không sao, tôi qua bên kia đợi anh ấy vậy.”

Cô đi đến đại sảnh, tìm một chiếc ghế sofa rồi yên lặng ngồi xuống. Phía sau quầy lễ tân, một cô nhân viên khác tò mò lại gần, hỏi lễ tân vừa tiếp đãi Ngu Thanh Vãn.

“Mỹ nữ vừa rồi đến tìm ai thế?”

Cô gái an nhiên nhã nhặn ngồi ở đó, mái tóc đen nháy mềm mại dài tới tận hông, vòng eo tinh tế mềm mại, yểu điệu đến động lòng người.

Cô nhân viên kia không khỏi cảm thán: “Là ngôi sao à? Đẹp thế.”

“Đến tìm tổng giám đốc đấy. Không biết có phải thiên kim tiểu thư nhà ai không.”

Lễ tân có hơi do dự, vì an toàn, cô ấy vẫn nhấc máy gọi vào số nội bộ trong công ty: “Tôi vẫn nên gọi cho văn phòng trợ lý thì hơn.”

Cùng lúc đó, trong văn phòng trên tầng cao nhất của toà nhà.

Từ mấy hôm trước, sau khi ngắt kết nối cuộc điện thoại kia, Hạ Thành đã bắt đầu đối phó nhà họ Chung, xuống tay rất độc ác.

Anh dùng phương pháp thu mua cấp tiến nhất, liên tục tấn công khiến nhà họ Chung vốn không hề đề phòng bị đánh cho trở tay không kịp.

Đám người trong giới kinh doanh đều ngơ ngác không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nói là dạo này tâm tình Hạ Thành không tốt, tính tình lại càng vui giận thất thường hơn trước. Không rõ vì lý do gì, nên cuối cùng mọi người chỉ coi như nhà họ Chung xui xẻo, đúng lúc đâm đầu vào họng súng.

Cái gọi là đế vương giận dữ, thây phơi ngàn dặm có lẽ hiệu quả cũng tương tự thế này.

Bỗng chốc, tất cả những người trong vòng danh lợi của thành phố Lâm đều cảm thấy sợ hãi bất an, chỉ lo kẻ gặp nạn tiếp theo chính là công ty nhà mình.

Sầm Duệ thân là trợ lý, mỗi ngày đều không thể không kéo 120% tinh thần sức lực lên để ứng phó.

“Hình như cậu Hạ Giác coi trọng tuyến đường thuỷ của Tịch Thành chỗ cảng Tây. Gần đây còn cố ý thông qua nhà họ Tịch để liên hệ với mấy công ty khai thác mỏ ở Bắc Mỹ.”

“Còn có cổ phiếu của nhà họ Chung, giá đang xuống thấp đúng như ý định của chúng ta. Hôm nay đã rớt xuống 6%, bộ phận đầu tư vẫn đang dựa theo kế hoạch của anh, tiếp tục thu mua…”

Lúc này Sầm Duệ đang báo cáo đâu vào đấy thì đột nhiên ngừng lại.

Anh ta tỉnh rụi nhìn tin nhắn mới nhảy lên trong WeChat, sau đó ho nhẹ một tiếng.

“Sếp, cô Ngu đến rồi.”

Phía sau bàn làm việc, bàn tay đang lật giở tài liệu của người đàn ông cũng khựng lại.

Một giây sau, động tác của anh đã khôi phục lại như thường.

Hai đầu lông mày Hạ Thành hơi nhíu lại: “Nói tôi không có ở đây, để cô ấy chờ đi.”

“Vâng.”

Trong vòng 40p sau đó, Sầm Duệ bị gọi vào văn phòng tận 4 lần.

Tuy mấy chuyện Hạ Thành hỏi đều là sắp xếp công việc này kia, nhưng Sầm Duệ đúng kiểu “vận may đến nên lòng dạ cũng sáng hẳn ra”, sau khi báo cáo xong thì hợp tình hợp lý bồi thêm một câu.

“Bây giờ cô Ngu vẫn đang chờ ở bên dưới.”

Bút máy bỗng dừng lại chỗ dưới cùng của tài liệu, để lại một nét mực vặn vẹo.

Hạ Thành nhấc mí mắt lên, lạnh lùng nói: “Tôi có hỏi đến cô ấy à? Lắm mồm.”

Chịu đựng ánh mắt sắc lẹm như dao của ông chủ, Sầm Duệ lập tức biết sai mà sửa, ngoan ngoãn cúi đầu: “Tôi xin lỗi, tổng giám đốc Hạ.”

Hạ Thành xé nát dấu niêm phong trên tài liệu, vo thành một cục rồi ném vào thùng rác, trên mặt lộ rõ vẻ bực bội.

“Biến ra ngoài đi.”

“Vâng.”

Nhưng Sầm Duệ mới đi được nửa đường, âm báo điện thoại đã vang lên khiến anh ta phải dừng lại.

Sầm Duệ cầm di động, quay lại quan sát nét mặt sếp nhà mình.

Hạ Thành ngồi sau bàn làm việc, không thèm ngẩng đầu lên: “Nói đi.”

Lúc này Sầm Duệ mới cẩn thận lên tiếng: “Hình như cô Ngu cảm thấy không khỏe, ngủ thiếp đi mất rồi.”

Ngồi ở đại sảnh lầu một đợi gần hai tiếng đồng hồ, Ngu Thanh Vãn cảm thấy cơ thể càng lúc càng mệt mỏi rã rời.

Không biết có phải là do loại thuốc bác sĩ mới đổi hay không mà cô cảm thấy cực kỳ buồn ngủ.

Ghế sofa bên dưới thật mềm mại, mí mắt Ngu Thanh Vãn càng ngày càng nặng nề, ý thức như đang từ từ rơi vào một vòng xoáy, dần dần tiêu tán không còn gì.

Cùng lúc đó, có một nhân viên lễ tân cũng chú ý đến Ngu Thanh Vãn, giọng nói có tí bất mãn.

“Bên trên để cô ta đợi lâu thế rồi mà còn cố ở lại, chắc chắn lại là mấy cô em nghĩ cách đến để nhập nhèm với tổng giám đốc rồi. Sắp đến giờ tan làm rồi, để tôi ra đuổi cô ta đi cho lành.”

Cô nàng lễ tân đi đến bên cạnh Ngu Thanh Vãn, vừa định cúi xuống đánh thức cô thì đã nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm ổn mạnh mẽ.

Cô nàng quay đầu lại: “Trợ lý Sầm…”

Chữ phía sau còn chưa nói xong, cô nàng đã thấy rõ bóng người thẳng tắp sắp đến gần trước mặt mình. Nhân viên lễ tân kinh ngạc mở to mắt, vô thức lùi lại vài bước rồi cúi đầu bối rối, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, không dám tiếp tục đối mặt với người đàn ông kia nữa.

“…Tổng giám đốc Hạ.”

Hạ Thành nhìn thẳng về phía trước, đôi chân dài bước nhanh qua nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà bị bóng người xinh xắn đang nằm trên sofa kia thu hút.

Cô gái dựa vào lưng ghế, mái tóc dài như thác nước đổ xuống, xõa rung ra xung quanh, che kín nửa bên mặt nhưng vẫn để lộ ra chiếc cằm thon thả. Cần cổ trắng như tuyết vừa nhỏ vừa dài, thậm chí còn nhìn thấy rõ cả mạch máu xanh nhạt trên đó, yếu ớt nhưng tuyệt đẹp.

Thấy quần áo trên người cô phong phanh, lông mày Hạ Thành vô thức nhíu lại, lấy áo vest đang vắt trên cánh tay đắp cho đối phương.

Anh cúi xuống, bế Ngu Thanh Vãn khỏi sofa, trong động tác là sự tỉ mỉ, cẩn thận từng li từng tí khó mà nhận ra, giống như sợ sẽ đánh thức cô dậy.

Đám nhân viên xung quanh đã sớm nhìn đến nỗi trợn mắt há mồm.

Bình thường trong công ty, thỉnh thoảng bọn họ cũng nhìn thấy Hạ Thành. Từ đó tới giờ vẫn luôn là dáng vẻ không có tình người, lục thân không nhận. Lúc anh mắng người thì càng khủng khiếp hơn, có thể xưng là Diêm Vương lão gia, chỉ cần nhìn thấy thôi là hai chân đã mềm nhũn, run rẩy.

So với dáng vẻ bây giờ thì đúng là một trời một vực.

Có ai từng thấy anh…

… Dịu dàng như vậy đâu chứ.

Tuy dùng từ “dịu dàng” để miêu tả Hạ Thành thì vô cùng kỳ quặc, nhưng hình ảnh trước mắt lại thật sự xảy ra.

Thân hình người đàn ông cao lớn thẳng tắp, khiến cô gái trong lòng anh lại càng nhỏ nhắn xinh xắn. Rõ ràng hình thể vô cùng chênh lệch, nhưng hai bóng người một đen một trắng lại xứng đôi đến bất ngờ.

Hạ Thành bế Ngu Thanh Vãn, bước chân ổn định đi thẳng về phía thang máy VIP. Trên mặt là vẻ lạnh nhạt hờ hững, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến những ánh mắt kinh ngạc xung quanh.

Mãi đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất sau cửa thang máy, mấy nhân viên lễ tân mới túm tụm lại, đôi mắt sợ hãi đến mức trợn tròn. Thật sự không dám tin mình vừa nhìn thấy những gì.

“Người vừa mới đến là tổng giám đốc Hạ thật sao? Tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Sếp đích thân ôm cô gái kia lên lầu? Tới phòng làm việc luôn?”

Có người nuốt nước bọt: “Đúng… đúng á. Tôi cũng nghĩ là mình xuất hiện ảo giác cơ.”

Có một nhân viên hoàn hồn lại, giọng điệu khó mà tin được: “Cho nên, chẳng lẽ người vừa rồi lại là…”

“Vợ tổng giám đốc à?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.