Chắc vì chạm vào công tắc điều khiển từ xa nào đó mà đèn trong phòng bỗng bật sáng.
Ánh đèn lạnh lẽo sáng bừng khiến cô không quen nên nhắm tịt mắt lại.
Đến khi Ngu Thanh Vãn mở mắt lần nữa thấy khuôn mặt người trước mắt, mới hoảng hốt nghĩ rằng mình đang gặp ảo giác.
Cô nhìn chằm chằm người trước mặt.
Bao năm không gặp, khuôn mặt người trước mắt cô đây trùng khớp với khuôn mặt trong ký ức.
Người đàn ông gương mặt tuấn tú, mái tóc được chải chuốt gọn ra sau để lộ vầng trán vuông vức, sống mũi cao thẳng, đến cả đường yết hầu cũng sắc sảo.
Đôi mắt đào hoa trời sinh, đuôi mắt hơi nhếch cao trông vừa tà mị lại vừa lãnh khốc vô tình.
So với mấy năm trước, vẻ non nớt trên khuôn mặt anh đã mất đi, mọi cảm xúc u ám đều bị giấu kín trong ánh mắt, nên khi nhìn thằng vào mắt anh sẽ có cảm giác bức bách đến ngạt thở.
Bóng hình to lớn chắn trước mặt cô, che khuất một phần ánh đèn sau lưng anh.
Đôi mắt u ám của Hạ Thành lạnh lùng nhìn cô.
Anh nhếch môi châm biếm dáng vẻ cô sợ hãi thất thần: “Em không nhớ tôi là ai à?”
Giọng nói trầm khàn khẽ vang lên kéo Ngu Thanh Vãn thoát ra khỏi bộn bề suy nghĩ.
Không phải ảo giác.
Hạ Thành trở về rồi.
Cuộc gặp gỡ này nằm ngoài ý định của cô. Người mà cô vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không thể gặp lại được nữa bỗng xuất hiện ngay trước mặt.
Cổ họng cô nghẹn lại, hô hấp khó khăn. Rõ ràng cô có lời muốn nói, nhưng lại không sao thốt ra được một câu.
Bầu không khí rơi vào trầm lắng. Cảm giác kích động lúc chia tay anh đang không ngừng dâng trào trong đầu cô.
Hôm đó, trời đổ mưa như trút nước, tiếng sấm ầm ầm như có thể xé rách bầu trời ngay tức khắc.
Cô ngồi trong xe, không kiềm chế nổi bản thân ngoái nhìn theo bóng hình anh càng lúc càng xa.
Cơn mưa tầm tã như nhấn chìm bóng hình người ấy.
Bóng hình cô đơn mà cô bỏ rơi phía sau.
Chàng trai ấy như dã thú bị thương. Khuôn mặt anh đau thương và u ám nhưng vẫn cố mím khóe môi bầm tím, rắn rỏi ưỡn thẳng người. Mỗi một khớp xương trên người anh như đang nhẫn nhịn, khóe mắt anh đỏ hoe.
Nước mưa chảy dọc theo tóc mai xối xả trên khuôn mặt anh, khiến người ta không phân biệt được đó là nước mưa hay nước mắt.
Cho dù qua bao lâu nữa, nỗi đau day dứt ấy vẫn rõ ràng dâng lên trong lòng cô, mãnh liệt đến từng chi tiết, không lúc nào không nhắc nhở cô về quãng quá khứ ấy.
Im lặng một lúc lâu, Ngu Thanh Vãn mới khó khăn tìm lại giọng nói của mình.
“Hạ Thành…”
Không gian xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, đầu ngón tay cô siết chặt trắng bệch đến phát đau, giọng nói thốt ra xót xa vô cùng.
Cô như đang cố hết sức lực của bản thân, nhưng cuối cùng chỉ nói được một câu: “Hạ Thành… xin lỗi.”
Hàng mi dài của cô rủ xuống trong ánh đèn mờ ảo như cánh bướm rung nhẹ, che giấu đi vẻ u ám nơi đáy mắt. Cô cúi gằm mặt, khuôn mặt trắng bệch.
Hạ Thành tham lam nhìn từng đường nét trên khuôn mặt cô.
Anh mím chặt môi, như đang nghiền ngẫm xem lời xin lỗi của cô có bao phần thành ý.
Cô chỉ nói một câu ấy rồi không nói thêm gì nữa.
Căn phòng lại rơi vào sự tĩnh lặng kỳ quặc, chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ đang chạy như bóp nghẹt trái tim.
Đúng lúc này, tiếng chuông rung điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí bí bách.
Ngu Thanh Vãn như bắt được ngọn cỏ cứu mạng, hoảng hốt lấy điện thoại trong túi ra.
Màn hình điện thoại nhấp nháy báo “Anh Chung” đang gọi.
Đầu ngón tay của cô khựng lại, cảm giác như không khí xung quanh rơi vào bể băng.
Hạ Thành cũng nhìn thấy người gọi đến.
Anh phì cười, giọng nói mang vẻ châm biếm.
“Ngu Thanh Vãn, em vẫn giả tạo giống hệt trước kia.”
Câu nói của anh như biến thành mũi dao bén nhọn đâm thẳng vào lồng ngực Ngu Thanh Vãn, nó phá vỡ vỏ bọc giả vờ bình tĩnh của cô, khiến khuôn mặt cô trắng bệch.
Chắc anh đã hận cô thấu xương từ lâu rồi.
Hạ Thành chưa từng thay đổi, anh vẫn luôn là người như thế.
Yêu ghét rất rõ ràng, chưa bao giờ che giấu.
Mục đích anh tới thành phố Lâm này cũng rõ ràng như vậy.
Cô và nhà họ Dung đều là kẻ đầu sỏ chịu tội.
Cô cầm điện thoại mà không sao ấn nhận được cuộc gọi. Nhân lúc cô thất thần, anh nhoài người gần tới.
Cô giật mình lùi về sau nên va phải bức tường lạnh lẽo.
Giây phút Hạ Thành tiến gần đến cô, từng tế bào sôi sục trong máu anh bỗng chốc được dỗ dành.
Anh khép mắt, hé môi, giọng nói trầm khàn như ác ma thủ thỉ bên tai cô:
“Em cảm thấy lần này tôi vẫn sẽ thả em đi dễ dàng à?”
Bầu không khí xung quanh rơi vào ngột ngạt, đâu đâu cũng là hơi thở nam tính bức bách. Ánh đèn phía sau lưng người đàn ông bị bóng hình anh hoàn toàn che lấp.
Hơi ấm phả qua tai cô, Ngu Thanh Vãn bỗng chốc căng thẳng, đôi tai đỏ lựng, nhưng cô hoàn toàn không có chỗ nào để tránh.
Cô bấu chặt đầu ngón tay, trong lòng hoảng loạn, chỉ có thể dốc sức giữ giọng nói: “Hạ Thành, mọi chuyện đều là quá khứ cả rồi…”
“Quá khứ?”
Hạ Thành bỗng cười gằn. Ánh mắt anh âm u đáng sợ nhìn chằm chằm cô.
“Tôi có đồng ý chưa?”
Cuối cùng Ngu Thanh Vãn cũng hạ quyết tâm đẩy anh ra.
Cô quay người muốn chạy đi, nhưng vừa với tới tay nắm cửa thì giọng nói lạnh lùng người đàn ông sau lưng cô chợt vang lên.
“Em muốn đi tìm ai? Chung Đình Bạch à?”
Ngu Thanh Vãn sững người, bước chân cô ngừng lại.
Hạ Thành không hề cản cô, ánh mắt anh nhìn theo bóng cô càng thêm âm u lạnh lẽo.
Cuối cùng, đôi môi mỏng của anh khẽ động, chất giọng lạnh lùng vang lên trong phòng.
“Không bao lâu nữa đâu, em sẽ phải quay về cầu xin tôi thôi.”
Giọng nói anh càng hờ hững thì càng khiến không khí xung quanh thêm lạnh lẽo, không ai nghe thấy mà nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của anh.
Đó là cảm giác bức bách mà chỉ những người có quyền thế mới có, nó khiến cho người ta vô thức phải rùng mình sợ hãi.
Ngu Thanh Vãn không nhịn được mà cắn chặt môi, như muốn cắn rách môi mình ra vậy.
Anh đã không còn là chàng trai bi lụy cầu xin cô ở lại.
Cũng không còn là người cho phép cô thoát khỏi anh như năm đó nữa.
Sau một hồi sững lại, cô thả lỏng đôi môi bị cắn đến nỗi trắng bệch đau nhói, cố hết sức bỏ qua ánh nhìn phía sau mà đẩy cửa rời đi.
…
Đêm đã dần khuya, mặt biển như được bao phủ bởi một tấm màn đen khổng lồ, sóng vỗ rì rào, cuộn trào không ngừng trong đêm tối.
Đèn trên du thuyền lần lượt được bật lên, hành lang trong khoang hành khách được thắp sáng lộng lẫy, khác biệt hoàn toàn với căn phòng u tối vừa rồi.
Ngu Thanh Vãn bàng hoàng trốn thoát khỏi anh, nhưng không về phòng mình ngay.
Đầu óc cô trắng xóa, suy nghĩ cũng hỗn loạn và rối bời.
Cô bước đi trên hành lang của khoang thuyền mà không biết đi về đâu.
Đúng như lời Hạ Thành nói, thuyền không cập bờ, cô không trốn đi đâu được.
Cùng lúc đó, một đôi nam nữ có dáng vẻ thành đạt đang đứng nơi ban công cuối hành lang nói chuyện.
“Thì ra ông chủ đứng sau phiên đấu giá du thuyền này chính là…”
Người đàn ông liếc mắt xung quanh rồi mới nhỏ giọng nói tiếp: “Nhà họ Hạ, Hạ Thành.”
Bước chân của Ngu Thanh Vãn vừa định quay đi thì chợt dừng lại, chú ý về phía phát ra tiếng nói.
Giọng nói của cô gái ngạc nhiên vang lên: “Chiếc du thuyền này là của ông chủ Hạ ư?”
Người đàn ông cười gằn: “Chiếc du thuyền này đã là gì. Tổ tiên nhà họ Hạ từng làm trong chính phủ và quân đội, sau đó tham gia kinh doanh từ đời Hạ Minh. Sản nghiệp nhà họ chủ yếu trên lĩnh vực thương mại quốc tế, đa số các tuyến tàu quan trọng trong nước đều nằm trong tay nhà họ Hạ.”
“Nhà họ Hạ là gia tộc lớn có khá nhiều nhánh con. Tôi nghe nói mấy năm trước Hạ Thành lấy được tuyến tàu quốc tế quan trọng nên mới bật lên trong đám người trẻ tuổi của nhà họ Hạ. Vì thế, ông cụ nhà họ Hạ mới trao quyền cho anh ta. Nhưng bây giờ cuộc chiến nội bộ trong gia tộc nhà họ Hạ vẫn chưa kết thúc, đến cuối cùng miếng lợi về tay ai cũng chưa chắc đâu. Có điều trước mắt thì thấy tám chín phần là gia sản ấy sẽ do Hạ Thành điều hành.”
Anh ta tiếp tục đủng đỉnh giải thích: “Hiện nay các cảng biển của thành phố Lâm đều nằm trong tay Hạ Thành. Nếu không em nghĩ xem tại sao bao nhiêu người phải tranh nhau vỡ đầu để giành tấm vé mời đến đây hôm nay? Ai cũng liều mình để có được mối quan hệ với Hạ Thành.”
Cô gái gật đầu như bừng hiểu, vừa đùa vừa thật đáp: “Cũng phải… Bị sói nhắm tới rồi, không chết thì cũng mất miếng thịt.”
Tiếng nói chuyện càng lúc càng xa, cho đến khi cô không còn nghe được gì nữa.
Ngu Thanh Vãn đứng góc rẽ mà sững sờ. Cô đứng yên tại chỗ một lát mới dần hiểu hết được thông tin.
Chẳng trách sản nghiệp nhà họ Dung lớn như thế mà vẫn dễ dàng bị anh đánh bại.
Hạ Thành bây giờ khiến cô cảm thấy xa lạ.
Chắc hẳn mấy năm qua, anh sống vẫn tốt.
Cô hít một hơi sâu rồi chìm đắm trong thế giới riêng mình, hoàn toàn không chú ý tới bóng người quen thuộc đang đi tới.
Người kia dừng chân trước mặt cô, tiếp sau đó giọng nói trầm ấm dịu dàng quen thuộc vang lên.
“Thanh Vãn, lâu rồi không gặp em.”