Sáng sớm hôm sau.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, đầu nhâm nhẩm đau khiến Ngu Thanh Vãn hoảng hốt một lát.
Từng mảnh ký ức vụn vặt chậm rãi quay lại, những hình ảnh khó tả dần dần hiện lên trong đầu cô.
Trong suối nước nóng, Hạ Thành bế cô lên rồi đến lên giường.
Sau đó, anh cúi đầu xuống, đôi môi mỏng cũng dính vệt nước…
Khóe mắt cô liếc thấy hai mảnh vải đáng thương dưới giường, là bộ áo tắm tối qua cô mặc.
Khuôn mặt Ngu Thanh Vãn lập tức ửng đỏ.
Cảm giác ướt át và run rẩy chưa từng được trải nghiệm dường như vẫn còn đó.
Sau đó… không nhớ gì nữa.
Tay chân cũng không thấy đau nhức gì rõ ràng, Ngu Thanh Vãn vội cúi đầu nhìn cơ thể mình.
Là một bộ váy ngủ mới, không phải cô tự mặc.
Thế thì hẳn là Hạ Thành mặc giúp cô.
Đến quần áo lót cũng mặc giúp cô luôn.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Hạ Thành bước từ ngoài vào.
Anh đã thay đồ xong, người đàn ông mặc áo sơ mi đen với quần tây đen, sự tàn ác lại lặng lẽ quay lại. Anh để lộ đường cong cổ tay sắc bén, đâu đâu cũng là vẻ xa hoa không với tới, hoàn toàn không có dục vọng mãnh liệt dưới đáy mắt như hôm qua.
Tầm mắt khẽ di chuyển, Ngu Thanh Vãn nhìn đến bàn tay khớp xương rõ ràng của anh, trong đầu bỗng xuất hiện một hình ảnh, theo đó là cảm giác xa lạ nhưng khiến người ta rùng mình, chân cô như bước trên những đám mây.
Khuôn mặt cô dần nóng bừng, đầu ngón tay nắm chặt cái chăn trên người.
Anh vừa thong thả cởi cúc cổ tay, vừa nhấc chân bước về phía cô.
“Đỏ mặt gì thế?”
Ngu Thanh Vãn suýt thì cắn phải lưỡi, buột miệng nói: “Quần… quần áo của em…”
Rồi xong, cô nhắc quần áo làm gì cơ chứ.
Cảm giác hối hận chậm chạp dâng lên trong lòng, không đợi cô có cơ hội bổ sung, hơi thở của người đàn ông cũng đã tới gần, ập tới từ bốn phương tám hướng.
Hạ Thành cụp mắt nhìn cô, giọng điệu hơi ngả ngớn.
“Hồi sáng mới học được cách cởi đồ lót.”
Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông hơi nhướng lên, anh cúi người xuống, đôi mắt đen láy tóm chặt lấy bóng dáng cô.
Anh lại khàn khàn hỏi: “Anh thử lại lần nữa nhé?”
Ngu Thanh Vãn cắn môi, ngại đến đỏ cả mặt.
“Giờ đang là ban ngày…”
Hạ Thành lại không buông tha theo ý cô mà ghé sát lại gần, giọng điệu còn thấp hơn nữa: “Thế hôm qua anh phục vụ vô ích à?”
Đối diện với đôi mắt tối đen như mực của anh, Ngu Thanh Vãn nuốt khan, vẫn thử giãy dụa một chút: “Chiều nay em phải đến phòng triển lãm, sắp không kịp giờ rồi.”
Giọng điệu anh không cho cô từ chối: “Thì đổi cách khác.”
Cô vẫn muốn trốn tránh, nhịp tim bắt đầu tăng tốc: “Em… em không biết.”
Anh nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt thâm thúy u ám, đè sóng tình dao động dưới đáy lòng xuống.
“Anh dạy em.”
Rèm phòng được kéo xuống, tiếng vải quần áo ma sát rót vào lỗ tai, còn có cả giọng nói khàn khàn từ tính của người đàn ông.
“Xoa nó đi.”
…
Tuy anh đã đồng ý sẽ làm nhanh, nhưng khi Ngu Thanh Vãn rửa tay xong rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh, loanh quanh mãi cũng đã gần một giờ chiều, cô vội chào tạm biệt Hạ Minh Phi trước khi đi.
Khi Hạ Thành lái xe đưa cô về nội thành thì đã gần ba giờ chiều.
Trong phòng triển lãm, Ngu Thanh Vãn đang thảo luận về khu vực trưng bày với nhân viên phụ trách trang trí, nhưng cô cứ thừ người ra mãi.
“Cô Ngu, tay cô…”
Ngu Thanh Vãn hoàn hồn, một cảnh tượng cũng xuất hiện ngay trong đầu cô theo từ khóa này, sau đó cô lập tức đỏ mặt.
Thấy băng gạc trên tay cô, cô gái chớp mắt, không hiểu tại sao Ngu Thanh Vãn lại đột nhiên đỏ mặt, cô ấy ân cần giải thích: “Tôi đang nói, có phải tay cô bị thương không?”
Ngu Thanh Vãn ho khẽ, bình tĩnh lại rồi trả lời: “À… Do… do hôm qua tôi vô tình va vào thôi.”
Xấu hổ quá…
Đều tại Hạ Thành hết.
Khiến cô mất tập trung cả buổi chiều.
Lúc này, có người gõ cửa văn phòng rồi ngó vào.
“Cô Ngu, bên ngoài có người tìm cô ạ.”
Ngu Thanh Vãn ra ngoài, trông thấy một người đàn ông trung niên đang chờ ở đó.
Cô nhíu mày bước tới, lễ phép hỏi: “Ông là…”
Người đàn ông quay đầu lại, chậm rãi quan sát gương mặt cô, dường như đang xác nhận điều gì đó.
Một lát sau, ông ta hít sâu một hơi, nhìn cô rồi nói.
“Tôi là ba Ngu Thù.”
…
Nửa tiếng sau, trong quán cà phê.
Ngu Thanh Vãn nhìn người đàn ông ở phía đối diện, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, cô đang tiếp nhận thông tin trong những lời mà người đàn ông vừa nói.
Giọng cô vẫn có vẻ không tin lắm: “Ông nói… ông là chú tôi à?”
Ngu Dật Đức đã đổi cách gọi, ánh mắt trông rất chân thành và tha thiết, mắt ông ta còn rơm rớm nước mắt.
“Đúng thế, Thanh Vãn.”
“Năm bốn tuổi cháu ở cô nhi viện đúng không. Khi đó vì bất đắc dĩ nên chú mới đưa cháu tới đó, là chú nói tên của cháu cho viện trưởng cô nhi viện…”
Ngu Dật Đức rơm rớm nước mắt, lấy một thứ ra khỏi túi, đưa cho cô: “Cháu xem, đây là đồ mà ba mẹ cháu để lại, khi đặt tên cho cháu năm đó, ba cháu đã giở hết cuốn sách này để tìm một cái tên thật hay cho cháu đấy.”
Đó là một tập thơ cổ.
Trang giấy hơi ố vàng, có thể thấy nó đã có từ lâu, có người đã khoanh tròn một câu thơ ở một trang trong đó.
– Thanh vãn song tiền đỗ vũ đề*.
(*: Đỗ Vũ khóc trước cửa sổ trong đêm thanh)
Hai chữ Thanh Vãn được gạch ngang bên dưới, có mấy chữ được viết bên cạnh.
– Con gái yêu, Ngu Thanh Vãn.
Tim cô như bị đâm đột ngột, góc nhọn của tờ giấy chọc vào lòng bàn tay cô, khiến cô đau nhói.
Ngu Thanh Vãn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ngón tay cô vẫn vô thức nắm chặt lại.
“Mặt trong tay trái cháu có một nốt ruồi nhỏ, hồi cháu còn bé, ba mẹ cháu nói cháu cũng xem như có nốt ruồi mỹ nhân, chắc chắn lớn lên sẽ rất xinh đẹp…”
Ngón tay cô nắm chặt trang giấy, cô cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói, ngắt lời Ngu Dật Đức.
“Ba mẹ cháu… đang ở đâu ạ.”
…
Khi họ rời khỏi quán cà phê, trời đã tối hẳn.
Gần đó là công viên ở bờ sông, trong công viên rất náo nhiệt, có không ít phụ huynh dẫn con cái ra đây đi dạo cho tiêu cơm, còn cả các ông bà cụ đang dìu nhau đi nữa.
Một cô bé chỉ vào quầy kẹo bông cách đó không xa: “Ba mẹ, con muốn ăn kẹo bông ạ!”
Người mẹ từ chối trước: “Sâu mấy cái răng rồi, không được ăn.”
Cô bé lập tức mếu máo, nhìn về phía ba mình để cầu cứu với vẻ mặt đáng thương.
Người ba bên cạnh nói với vẻ không nỡ: “Thôi mà, con muốn ăn thì mua cho nó một cái. Bớt một lần cũng nhằm nhò gì đâu.”
Người mẹ quay sang, trừng mắt trách anh ấy: “Tại anh cả đấy, cứ nuông chiều con bé, thành ra nó hư, để xem sau này ai thèm rước nó về…”
“Vâng vâng vâng, tại anh hết, không ai rước càng tốt, cùng lắm thì sau này anh nuôi con bé cả đời…”
Người ba nói xong liền ngồi xổm xuống trước mặt con gái, vỗ vai mình ra hiệu: “Lại đây nào bé cưng, leo lên lưng ba, để ba cõng con về nhà nhé.”
Cô bé lập tức cười tươi như hoa, háo hứng cầm kẹo bông leo lên lưng ba, cả nhà cùng rời đi, biến mất trong ánh đèn mờ ảo ở đầu đường.
Ngu Thanh Vãn ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng ấm áp trước mặt, tim như bị khoét mất một lỗ, gió lạnh đang gào thét ùa vào.
Cô vừa hâm mộ, vừa chua xót.
Hồi trước cô cứ nghĩ, chỉ là cô không tìm được người nhà thôi.
Có lẽ bây giờ ba mẹ cô đang sống hạnh phúc ở nơi nào đó trên thế giới này.
Có lẽ một trong những nguyên nhân khiến cô cố gắng sống sót và chữa khỏi bệnh đến thế chính là, cô vẫn mong sẽ có ngày cô được gặp lại ba mẹ ruột của mình.
Tuy hy vọng rất mỏng manh, nhưng cô vẫn thầm khao khát rằng sẽ có một ngày như thế.
Nhưng sự xuất hiện của Ngu Dật Đức hôm nay đã tàn nhẫn phá vỡ mơ ước cuối cùng của cô.
Sẽ không bao giờ có ngày đó.
Người thân yêu nhất của cô đã không còn trên thế giới này nữa, cô đã mất bến đỗ của mình từ lâu rồi.
Cô chỉ còn một mình thôi.
Ngu Thanh Vãn mua bừa mấy lon bia trong cửa hàng tiện lợi, quay lại ngồi ở băng ghế trong công viên.
Cô vẫn nhớ tối qua, sau khi uống một ít rượu, đầu óc cô cũng gần như mơ màng đến mức không tỉnh táo.
Giờ cô đang rất cần cồn làm tê liệt thần kinh mình, ít nhất cũng giúp cô bớt buồn hơn.
Ngu Thanh Vãn muốn kiềm chế, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi lã chã, ngày càng rơi dữ dội.
Càng ngồi ở nơi đông người, cô càng thấy không biết nên đi đâu về đâu.
Cách đó không xa, Hạ Thành nhìn thấy bóng dáng kia trên băng ghế, cuối cùng trái tim đang đập dồn dập trong ngực anh cũng có dấu hiệu dịu lại.
Chiều nay khi anh đến phòng triển lãm đón cô, người ở đó nói Ngu Thanh Vãn đã rời đi với một người đàn ông xa lạ từ lâu rồi.
Cô không nghe điện thoại, còn tắt máy, Hạ Thành tìm cô như phát điên, kiểm tra vô số camera giám sát, suýt lật tung thành phố Lâm mấy lần.
Cô đang ngồi một mình ở băng ghế, khóc đến mức quên cả trời đất, bả vai gầy gò run rẩy không kiểm soát, như đứa trẻ không tìm được nhà.
Cuối cùng bàn tay đang siết chặt bên người anh cũng buông lỏng, anh bước tới chỗ cô.
Nghe thấy tiếng bước chân, Ngu Thanh Vãn ngẩng gương mặt giàn dụa nước mắt lên, ngẩn ngơ nhìn người bỗng dưng xuất hiện trước mặt.
Giữa khung cảnh ồn ào náo nhiệt, anh cũng một mình bước đến, đi từ giữa bóng đêm đến dưới ngọn đèn đường ấm áp.
Người đàn ông khom người ngồi trước mặt cô, giơ tay lên, nhẹ nhàng lau khóe mắt đỏ hoe của cô, động tác thể hiện sự thương xót không dễ phát hiện, giọng anh dịu dàng hiếm thấy.
“Nói anh nghe nào, ai bắt nạt em.”
Mọi sự bất lực và bất an như tìm được chỗ giải thoát, giọng cô run khẽ, nhìn anh với vẻ mong chờ, nước mắt choán hết tầm mắt cô.
“Hạ Thành… Anh có thể giúp em thực hiện một nguyện vọng không?”
Anh từng nói sẽ giúp cô thực hiện nguyện vọng.
Hạ Thành nhìn vào mắt cô, hỏi: “Nguyện vọng gì thế.”
Ngu Thanh Vãn nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, nghẹn ngào, cố gắng nói hết câu: “Em muốn… em muốn gặp mẹ em, cả ba em nữa. Chỉ gặp một lần thôi cũng được…”
Cô không tham lam, chỉ cần được gặp họ một lần là tốt rồi.
Cô sẽ cho họ xem tranh của cô, sau đó nói với họ rằng cô sẽ cố gắng sống sót, sống càng lâu càng tốt, để nhìn ngắm tất cả cảnh đẹp trên thế gian này.
Nghe thấy Ngu Thanh Vãn nói thế, hiếm khi Hạ Thành im lặng.
Anh sẽ dốc hết sức mình để giúp cô thực hiện mọi nguyện vọng.
Nhưng anh không sao thực hiện nổi nguyện vọng này.
Sau khi im lặng một lát, anh cởi áo khoác ra, choàng quanh người cô, dùng cơ thể để chắn những cơn gió lạnh lẽo đang gào thét cho cô.
Mùi đàn hương mát lạnh xen lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt xộc vào mũi, chiếc áo đầy hơi ấm từ người đàn ông quấn chặt lấy cô, sưởi ấm cơ thể lạnh cóng của cô.
Ngay sau đó, anh khom người xuống, quay lưng về phía cô, để lộ tấm lưng vững chãi.
Ngu Thanh Vãn tỉnh táo hơn một chút, cô ngơ ngác nhìn anh.
Ngón tay đang nắm áo khoác anh chậm rãi co lại, cô nuốt nước bọt, không hiểu sao giọng cô lại nghẹn ngào.
“Anh làm gì thế…”
“Lên đi, anh đưa Vãn Vãn về nhà.”