Thành phố Yến.
Hôm nay không giống bình thường, vô số nhóm hóng hớt và tán gẫu của tập đoàn Hạ Thị đã bùng nổ.
“Sao hôm nay sếp Hạ lại đeo cà vạt thế? Đẹp trai quá, hôm nay công ty có cuộc họp định kỳ quan trọng nào à?”
“Thôi xong, đừng nói sẽ cắt giảm nhân sự đấy nhé.”
“Phủi phui cái miệng, đừng dọa người khác được không.”
“Chẳng phải mấy hôm trước công ty vừa đăng thông báo, nói sếp Hạ đã bí mật kết hôn à? Đối phương cũng không phải luật sư kia, có ai biết bà Hạ thực sự là ai không?”
“Tôi nhớ đợt trước có người nói trông thấy sếp Hạ bế một cô gái vào văn phòng đúng không?”
“Có khả năng lắm, rồi rốt cuộc bà Hạ là cô chủ nhà nào thế! Có ai biết không!!!”
Trong phòng họp lớn của tập đoàn Hạ Thị.
Các lãnh đạo cấp cao đang ngồi ngay ngắn, tập trung vào bài báo cáo phía trước.
Rõ ràng hôm nay bầu không khí trong phòng họp không áp lực như thường lệ, nguyên nhân đều do người đàn ông đang ngồi thẳng ở ghế giữa.
Hơn nữa mọi người cũng nhạy bén phát hiện, không ngờ hôm sếp Hạ của họ lại đeo cà vạt.
Hiếm có thật đấy.
Giám đốc tài chính bên cạnh không khỏi phân tâm, lén liếc Hạ Thành, phát hiện hình như hôm nay tâm trạng Hạ Thành rất tốt.
Khi nghỉ giữa cuộc họp, giám đốc đó lên tiếng: “Sếp Hạ, anh…”
Giám đốc tài chính còn chưa nói xong thì đã thấy Hạ Thành giơ tay nới lỏng cà vạt, giọng điệu nghe như vẻ rất thản nhiên: “À, quà vợ tôi tặng đấy.”
…
Dường như anh không hề nhắc đến hai từ “cà vạt”.
Giám đốc tài chính lập tức hiểu ý, nói ngay: “Gu thẩm mỹ của bà Hạ đúng là độc đáo, khổng hổ là người làm nghệ thuật.”
“Chiếc cà vạt này rất hợp với tổng giám đốc Hạ, giám đốc Lưu, anh có thấy thế không?”
Giám đốc bên cạnh lập tức phụ họa: “Có chứ, anh nói đúng thật.”
Nghe thấy thế, Hạ Thành nhướng mày, giọng vẫn hững hờ như cũ.
“Hủy bữa tiệc tối nay, tan làm như bình thường.”
Các lãnh đạo cấp cao của công ty kiềm chế sự kích động, rời khỏi phòng họp. Tới khi ra ngoài, họ nhìn nhau bằng ánh mắt mừng rỡ như điên.
Cuối cùng hôm nay cũng nịnh đúng chỗ rồi!
Chốc lát sau, Hạ Thành cũng bước ra ngoài, Sầm Duệ cung kính cúi đầu: “Tổng giám đốc Hạ.”
Hạ Thành đi thẳng về văn phòng, trầm giọng hỏi: “Đã chuẩn bị xong chưa?”
Sầm Duệ lập tức trả lời bằng giọng tự tin: “Rồi ạ, chắc chắn hôm Giáng Sinh sẽ không có vấn đề gì, cũng không có sai sót gì đâu.”
Nghe thấy thế, lông mày người đàn ông giãn ra.
“Ừ.”
Anh lại nghĩ đến hộp chuyển phát nhanh mà mình nhận được lần trước.
Đã đến lúc rồi, nên tận dụng thôi.
…
Sau khi cúp máy, Ngu Thanh Vãn định chuyển đồ của Hạ Thành trong phòng ngủ cho khách về phòng ngủ chính.
Cô cất quần áo trong phòng ngủ cho khách vào tủ quần áo ở phòng ngủ chính rồi mở tủ đầu giường ra, bỗng nhìn thấy mấy lọ thuốc vung vãi trong đó.
Nhìn thấy một lọ thuốc quen quen trong đó, Ngu Thanh Vãn run rẩy, quan sát nhãn hiệu phía trên.
Hình như là thuốc ngủ.
Sao anh lại phải uống thuốc ngủ?
Bỗng chốc, hình như Ngu Thanh Vãn nhớ ra cô đã từng thấy lọ thuốc này ở đâu đó.
Hình như lần trước nó ở trong văn phòng Hạ Thành.
Nhưng lần đó vội quá nên cô chưa kịp nhìn kỹ xem đấy là thuốc gì.
Cô cầm lọ thuốc lên, dần có linh cảm.
Chắc chắn anh vẫn giấu cô rất nhiều chuyện.
Đầu tiên Ngu Thanh Vãn gọi cho Hạ Minh Phi, xin số của Đàm Nghiên rồi bấm gọi.
Cô hít sâu một hơi, nói: “Bác sĩ Đàm, tôi hỏi anh chuyện này được không?”
…
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều cuối ngày biến mất nơi chân trời, đèn trong phòng vẽ sáng lên.
Ngu Thanh Vãn bỗng có ý tưởng mới.
Cô định chia phòng triển lãm thành ba khu vực, lần lượt là Sinh Mệnh, Tự Do và Tình Yêu.
Giờ tranh cho hai khu vực kia đã đủ rồi, nhưng khu triển lãm cuối vẫn thiếu một tác phẩm.
Cô muốn vẽ lại hình xăm trên người Hạ Thành.
Thế là Ngu Thanh Vãn nhốt mình trong phòng vẽ cả buổi chiều.
Sau khi phác thảo sơ bộ xong, cuối cùng cô cũng đặt cọ vẽ xuống, phát hiện trời bên ngoài sắp tối rồi.
Ngu Thanh Vãn bóp cổ tay hơi nhức mỏi, ra ngoài rót một cốc nước ấm cho mình.
Nhìn dòng nước trong suốt chậm rãi chảy vào cốc, cô không khỏi ngẩn người, những lời Đàm Nghiên nói với cô khi cô gọi anh ấy lúc trưa lại văng vẳng bên tai cô.
“Khi mới quen Hạ Thành, quan hệ giữa tôi và cậu ấy là bác sĩ và người bệnh.”
“Cậu ấy bị mất ngủ rất nghiêm trọng, ban đầu, mỗi ngày cậu ấy chỉ ngủ không tới bốn tiếng. Cậu ấy luôn giữ thái độ rất bi quan về tình trạng của mình. Hay nói cách khác, cậu ấy không quá khát khao sống. Thế nên ban đầu chỉ có thể trị liệu bằng thuốc, sau này khi tiến triển hơn thì mới dần chuyển sang trị liệu tâm lý.”
“Cậu ấy cũng có triệu chứng bị bỏ rơi tiềm ẩn, tự ghét bỏ bản thân, có lẽ liên quan rất nhiều đến trải nghiệm tuổi thơ của cậu ấy…”
Ngu Thanh Vãn biết khi cô mới quen anh, anh cũng có dáng vẻ u ám không thiết sống, như thể mọi chuyện xảy ra bên cạnh đều không liên quan gì tới anh.
Anh không quan tâm đến lời nhục mạ sau lưng của hàng xóm, cũng không quan tâm tới việc đám đòi nợ đổ xăng trước cửa, chửi anh là đồ con hoang bị ba mẹ vứt bỏ vì không đòi được tiền.
Từ khi Hạ Thành còn rất nhỏ, mẹ anh đã bỏ đi, giao anh cho ba nuôi Chu Thành nuôi nấng.
Chu Thành ham rượu chè cờ bạc, vay mượn khắp nơi, kéo cuộc sống vốn dĩ nên trọn vẹn của Hạ Thành xuống bùn.
Anh phải chịu những ngày tháng vô cùng cay đắng, để mặc mình thối rữa trong vũng bùn.
Có lẽ trong lòng anh, đầu tiên anh bị mẹ vứt bỏ, sau đó thì tới cô.
Ngu Thanh Vãn vẫn luôn nhớ hôm cô rời khỏi Lâm Tây.
Hôm đó mưa xối xả, sấm sét rền vang, như thể ngay giây sau đã có thể xé toạc cả bầu trời.
Cậu thiếu niên như dã thú bị thương, trên mặt đầy vết thương và bùn đất, tấm lưng căng cứng, động tác hiện rõ vẻ nhẫn nhịn, khóe mắt cũng đỏ hoe.
Nước mưa nhỏ giọt xuống tóc mái anh, rửa sạch mặt anh, không biết được là nước mưa hay nước mắt.
Anh cố chấp ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cô, chậm rãi nở nụ cười mỉa mai bằng đôi môi ứ máu.
“Ngu Thanh Vãn, em lừa anh.”
Anh cố gắng đuổi theo cô nhưng nước mưa lại khiến anh gục ngã, chỉ có đôi mắt chất chứa sự bướng bỉnh và tình yêu kia vẫn đang nhìn cô, cố chấp và hèn mọn.
Mưa thấm đẫm lông mi anh, giọng thiếu niên hòa vào mưa, rất khàn.
“Xin em đấy, đừng đi.”
Đến khi nước ấm tràn ra khỏi cốc, cuối cùng suy nghĩ của Ngu Thanh Vãn cũng quay về thực tại.
Nhịp thở của cô hơi dồn dập, cô ngồi xổm xuống, chậm rãi lau sạch nước dưới đất, bình tĩnh lại.
Chuông cửa bỗng vang lên.
Cô không nghĩ linh tinh nữa, đặt cốc xuống ra mở cửa, sau đó chợt trông thấy Ngu Thù đứng bên ngoài.
Cô ta đi giày cao gót, mặc áo khoác màu đen, vẫn chín chắn và xinh đẹp như bao ngày.
Nhưng so với lần gặp trước, trên mặt Ngu Thù đã có thêm vẻ mệt mỏi không dễ nhận ra.
Cô ta nhếch môi, hỏi thẳng: “Cô rảnh không? Chúng ta nói chuyện chút đi.”
…
Buổi tối, xe cộ tấp nập trên đường, ánh đèn neon nhấp nháy phản chiếu trên những ô cửa kính phủ đầy sương.
Trong quán cà phê gần phòng vẽ.
Nhân viên phục vụ bưng hai cốc cà phê lên rồi bưng khay đi, chỉ còn hai người đang ngồi trong góc.
Ngu Thù nhếch đôi môi đỏ, bưng cốc cà phê lên nhấp một ngụm, phá vỡ sự yên lặng trước.
“Không ngờ chúng ta lại là chị em họ.”
Ngu Thanh Vãn không trả lời câu nói này.
Thế giới đúng là quá nhỏ, ba Ngu Thù lại là em ruột của ba cô, Ngu Thù cũng là chị em họ của cô thật.
Ngu Thanh Vãn không muốn chấp nhận, cũng thấy không nhất thiết phải chấp nhận chút tình thân mỏng manh ấy.
Cô có một người nhà như Hạ Thành là đủ rồi, không cần thêm bất cứ ai.
Cảm nhận được thái độ lạnh lùng của cô, Ngu Thù mỉm cười, nhưng ý cười lại không lan tới đáy mắt..
“Cô yên tâm, hôm nay tôi không định tìm cô để nhận người thân.”
Ngu Thù biết chuyện ba mình đã đi tìm Ngu Thanh Vãn.
Sau khi biết Hạ Thành đã cưới Ngu Thanh Vãn, Ngu Dật Đức cũng đưa ra quyết định, định nhận lại cô cháu ruột từng bị ông ta tự tay vứt bỏ này để nhờ vào quyền thế của nhà họ Hạ.
Nhưng bây giờ xem ra, Ngu Thanh Vãn không định nhận người thân như họ.
Ngu Thù thoáng ngừng lại rồi nói: “Hạ Thành từng là đương sự của tôi, vụ án đầu tiên của tôi sau khi tốt nghiệp là vụ kiện của anh ấy.”
Nghe thấy chữ “kiện”, lông mi Ngu Thanh Vãn run lên, cô ngạc nhiên ngước mắt.
Ngu Thù thong thả vạch trần từng chuyện một: “Năm đó, rõ ràng Dung Khâm Hoa muốn nhận nuôi Hạ Thành – con trai Thẩm Tri Cẩn. Nhưng cô đã lấy trộm đồ mà mẹ Hạ Thành để lại cho anh ấy, thế chỗ anh ấy để hưởng thụ vinh hoa phú quý, đúng không?”
Sau khi cô ta nói xong, bầu không khí đông cứng lại.
Ngu Thanh Vãn nắm chặt cốc, sắc mặt cũng hơi tái đi.
Sự điên cuồng khi cô rời xa Hạ Thành năm đó như vết thương đã kết vảy, họ đều quên nó đi một cách ăn ý, nhưng mỗi khi có ai nhắc tới thì vết thương lại đầm đìa máu tươi.
Mọi người đều nghĩ như thế, bao gồm cả Hạ Thành.
Ngu Thù nói tiếp: “Cô biết sau khi cô rời khỏi Lâm Tây, anh ấy đã sống thế nào không?”
“Nếu bác Hạ không tìm thấy anh ấy, chẳng biết anh ấy còn bị kẹt ở nơi tồi tàn như Lâm Tây đến bao giờ. Khi đó Chu Thành bám riết lấy Hạ Thành, chỉ nhăm nhe hút cạn giọt máu cuối cùng trên người anh ấy.”
“Hạ Thành cũng không phải người bình thường, nếu năm đó nhà họ Dung đưa anh ấy đi, có lẽ anh ấy không cần trải qua quãng thời gian khủng khiếp kia, bị đám người Hạ Giác âm thầm xỉa xói chỉ trích.”
Ngu Thù cười khẽ, nói bằng giọng mỉa mai: “Ngu Thanh Vãn, cô lợi dụng anh ấy, cũng phản bội anh ấy.”
“Cô nghĩ năm đó Hạ Thành đã thoát khỏi người ba nuôi dai như đỉa của anh ấy kiểu gì? Vụ án đó do tôi phụ trách, tội cố ý gây thương tích, năm năm tù có thời hạn.”
Nghe thấy thế, Ngu Thanh Vãn bỗng ngước mắt, nhìn về phía Ngu Thù với vẻ không dám tin.
Cô còn chưa kịp hiểu ý nghĩa của những câu nói này, cô ta đã lấy hồ sơ và tài liệu năm đó ra khỏi túi, đẩy một xấp ảnh về phía cô.
Bức ảnh đỏ sẫm, chụp toàn máu tươi, khiến người ta nhìn mà giật mình.
Con ngươi Ngu Thanh Vãn bỗng co rụt lại, khi nhận ra người trong ảnh, cô như cảm nhận được điều gì đó, nhịp tim cũng trở nên dồn dập và dữ dội hơn.
“Anh ấy đã tự đâm nhát dao đó. Vì chỉ khi nào tống hẳn Chu Thành nghiện ma túy và phạm pháp vào tù, anh ấy mới được giải thoát, rũ bỏ quá khứ khủng khiếp kia.”
“Dao suýt đâm trúng tim, anh ấy nằm viện hai ngày mới cứu được.”
Cô ngơ ngác nhìn bức ảnh chứng cứ trước mặt, trong khoảnh khắc này, máu trong người cô như đang dồn hết lên não.
Một âm thanh nào đó đang kêu ù ù bên tai cô, gần như át mất nhịp tim của cô.
Đó là bí mật mà anh đang giấu cô.
Đó là nơi được hình xăm che phủ dưới bả vai, đêm qua cô còn tựa vào đó, lắng nghe nhịp tim anh đập.
Nhưng máu trong bức ảnh này đều chảy ra từ người anh.
Anh tránh né những chuyện này, không muốn cho cô thấy hình xăm kia, vì anh từng tự hủy hoại bản thân bằng cách điên cuồng như thế để rũ bỏ mọi thứ trong quá khứ.
Rõ ràng cô đã bỏ đi trước, còn lấy trộm đồ của anh, anh nên hận cô thấu xương mới phải.
Nhưng anh vẫn muốn trở nên trong sạch rồi mới đi tìm cô.
Thậm chí còn sẵn sàng đánh cược bằng tính mạng của mình.
Một góc bức ảnh chọc vào đầu ngón tay cô, cảm giác đau nhói truyền đến, tay Ngu Thanh Vãn vô thức run lên, nhịp thở của cô như bị thứ gì đó bóp nghẹt, đau đến mức khiến cô gần như không thở nổi.
Cô nắm chặt bức ảnh kia hơn, mắt cũng mờ dần.
Thì ra có cảm giác như thế thật.
Đau thấu tim, nhưng không biết phải kiềm chế thế nào.
Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má cô.
Ngu Thù nhìn gương mặt đầy nước mặt của cô, nhếch môi cười mỉa.
“Ngu Thanh Vãn, tôi cho cô xem những thứ này chỉ vì muốn cô biết một điều.”
“Cô mới là người không có tư cách ở bên anh ấy nhất.”