Sủng Phi Ngạo Mạn Của Vương Gia

Chương 55: Chết rồi!



Khi Lam Nhi vừa nghe thấy điều này, cơ thể nàng ta đột nhiên mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.

Mạch Ly nhìn thấy Lam Nhi là kẻ hạ độc, vô cùng hận và vô cùng giận dữ. Ngay khi thị vệ vừa đem dụng cụ tra tấn ngón tay lên, hắn ta đã ngay lập tức chạy đến, đặt cây dụng cụ tra tấn vào mười ngón tay của Lam Nhị, rồi thô bạo kéo nó.

“Lam Nhi, người thành thật giải thích, ai đã xúi giục ngươi làm hại Mạch Trúc? Nếu như ngươi không nói, ta sẽ giết ngươi”

Dám làm hại đệ đệ của hẳn ta, hẳn ta nhất đính sẽ không tha cho Lam Nhi và kẻ chủ mưu đứng sau. Lam Nhi đau thấu xương thét lên.

Kẹp tay này suýt nữa làm đứt lia một ngón tay của nàng ta, mười ngón nối liền với tim nàng ta, bàn tay tràn đầy máu đỏ, đau đến chảy cả nước mắt nhưng nàng vẫn ngoan cố:

“Không có ai chủ mưu hết, mọi chuyện là do ta tự làm ra, là ta và Mạch Trúc có thù oán, chính là ta hạ độc, cũng không có chủ mưu đẳng sau”

Hàm ý là Lam Nhi đã nhận tội. Nhưng lại không khai ra kẻ chủ mưu đứng sau. Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói:

“Mạch Trúc luôn đối xử tốt với mọi người, nhân duyên rất tốt. Tại sao ngươi lại có thù oán với hắn ta?”

Hồng Nhi bên cạnh nói:

“Nương nương, người đừng nghe lời bậy bạ của nàng ta, nàng ta và Mạch Trúc không có thù hận gì cả nàng ta thích thầm Mạch Trúc thì làm sao có thể hại hẳn được”

Lần này, cơ thể của Lam Nhi càng run lên vì hoảng sợ. Các thị vệ sử dụng kẹp tra tấn một lần nữa và gần như siết chặt các ngón tay của Lam Nhị, thiếu chút nữa sẽ khiến tay nàng đứt đoạn.

Lam Nhi đau đến thấu tim, máu chảy đầm địa trên tay, đau đớn nói:

“Đúng vậy, nô tỷ thích Mạch Trúc, nhưng Mạch Trúc lại không thích nô tỳ. Hắn ta chỉ coi nô tỳ là một cô gái tầm thường, hắn ta từ chối nô tỳ cho nên nô tỳ mới đầu độc hắn ta”

Lam Nhi nghiến chặt răng nói, một nhà già trẻ lớn nhỏ của nàng ta nằm ở trong ta người kia, cho dù nàng cho chết thì cũng không thể khai ra kẻ đứng sau được.

Nàng không hề muốn làm tổn thương Mạch Trúc một chút nào, nhưng người kia đã cho nàng một số tiền mà nàng cả đời cũng không thể kiếm, và còn đe dọa tính mạng của gia định nàng ta, vì vậy nàng ta phải làm như vậy.

Nàng đành phải làm việc có lỗi với Mạch Trúc Nếu nàng ta và Mạch Trúc thật sự chết đi, thì họ sẽ có thể trở thành một cặp ở thế giới bên kia, đó chính là mong muốn của nàng ta. Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói:

“Ngươi vì yêu mà sinh hận? Ta không tin. Lam Nhi, ngươi đang bị uy hiếp sao? Hay là người nhà của ngươi đang năm trong tay người khác?

“Nói thật cho Vương gia biết, chỉ cần ngươi tình nguyện nói sự thật, Vương gia sẽ giúp gia đình ngươi và bỏ qua cho ngươi”

Sở Minh Khiêm nhíu mày, nhưng hắn không có hứa như vậy.

“Thật sao?”

Trong mắt Lam Nhi lóe lên một tia hy vọng, và nàng ta nhìn Vân Cẩm Nguyệt với vẻ hoài nghi.

“Thực sự, khi ta đã nói ra, nhất định sẽ giữ lời.” Vân Cẩm Nguyệt nói. 

“Nô tỳ…A!”

Lam Nhi đang định nói gì đó thì đột nhiên há to miệng, cơ thể cứng đờ một cách khó chịu, sau đó, cơ thể co quắp nặng nề ngã xuống đất.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: “truyen aaZZ” để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.