Sừng Sơn Dương Dưới Đuôi Hồ Ly

Chương 17



Translator: Cam

Beta: Anh Đào

Nghê Yến Quy muốn quay đầu lại xem, nhưng khoé mắt lại liếc thấy trong khách sạn có một cửa sổ đột nhiên bị mở, sau đó một thân hình rắn rỏi từ bên trong nhảy ra ngoài. Nhảy đáp xuống mặt đất, anh ta không hề có quá nhiều động tác dư thừa. Không hổ là huấn luyện viên của câu lạc bộ tán đả.

Mao Thành Hồng hô to: “Trần Nhung! Trò Tiểu Nghê!”

Ngay sau đó, có một người từ trong cửa sổ nhảy ra. Ôn Văn không giống như nhảy mà giống như vượt chướng ngại vật, sải dài bước chân, chân vừa đáp xuống mặt đất thì đã la to tiếp lời: “Mọi người dừng tay!”

Chữ “Mọi người” này là để chỉ Trần Nhung và Nghê Yến Quy. Mấy gã đàn ông định lấy nhiều khinh ít, không ngờ đối phương còn có thêm người. Dựa vào động tác nhảy qua cửa sổ để phán đoán, hành động cứu viện của thanh niên trai tráng không phải kiểu người qua loa sơ sài. Mấy gã đàn ông cũng theo đó dừng tay lại. Nào có chuyện mượn rượu làm càn, rõ ràng không hề say, chỉ vờ xỉn rượu để nổi điên mà thôi.

Nhưng gã đàn ông Giáp kia hồ đồ thì đúng là sự thật, chưa tỉnh rượu nên gã ta lảo đảo bước tới, giơ mấy ngón tay lên nhưng chẳng có chút sức lực nào, đầu ngón tay rất vặn vẹo. Gã ta muốn chọc vào mũi Mao Thành Hồng, hùng hùng hổ hổ, mới đầu mà đã phun ra một bụng chửi tục, câu chữ sau đó thì hàm hồ, người ở ngay tại địa điểm diễn ra đều không nghe rõ.

Giọng nói của gã đàn ông Giáp càng lúc càng bé, sau khi dừng lại, gã xông tới Mao Thành Hồng đánh mạnh một cú.

Mao Thành Hồng phản ứng cực nhanh, nắm chặt thắt lưng anh ta, ra sức đẩy về phía trước.

Gã đàn ông Giáp va phải ngọn núi giả. Do phần đầu núi đá lồi ra kẹt trúng khe mông gã ta. Tiếng kêu thảm thiết của gã một lần nữa vang lên: “A –“

Gã đàn ông Ất bò dậy từ dưới mặt đất, cùng với tên A cá mè một lứa, giúp đỡ lẫn nhau.

Gã đàn ông Bính cất giọng, nói: “Bọn mày chờ tao đó.” Bọn chúng đỡ gã Giáp lên, đi ra phía bên ngoài.

Mao Thành Hồng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Là ai ra tay trước?”

Nghê Yến Quy nói: “Bọn họ thêu dệt chuyện trước, ghê tởm.” Một đám đàn ông đầu heo, lại còn có mặt mũi mà đi nói Trần Nhung. Cô hận không thể táng cho mỗi gã đó một cái bạt tai.

Mao Thành Hồng buông tiếng thở dài: “Hai em không có việc gì là được rồi, cũng may không đánh trả.”

Trần Nhung nói kiểu khách khí: “Cảm ơn huấn luyện viên Mao.”

“Các em gọi tôi một tiếng huấn luyện viên, tôi có nghĩa vụ bảo vệ cho các em. Huống hồ chi, hôm nay chúng ta ở trong đó lại gặp chuyện, các em hô lên một tiếng là bọn tôi lập tức tới ngay.” Mao Thành Hồng nhìn về hướng Trần Nhung, “Trần Nhung.”

“Vâng.” Mắt kính Trần Nhung tuột xuống, nhưng anh không đẩy lên.

“Hôm nay biểu hiện như thế là đúng rồi.” Lúc Mao Thành Hồng khen ngợi người khác không hề keo kiệt, vỗ vỗ lên bả vai Trần Nhung, “Phải bảo vệ con gái vững vàng ở phía sau.” Vỗ được hai cái, Mao Thành Hồng rất ngạc nhiên, cánh tay Trần Nhung không thả lỏng như trong tưởng tượng.

Trần Nhung: “Vâng, em biết rồi.”

Ôn Văn hỏi: “Thưa huấn luyện viên Mao, có khi nào bọn họ quay lại báo thù không?”

Mao Thành Hồng lắc đầu: “Câu lạc bộ của chúng ta đông người như thế này, bọn họ không dám đâu. Ngoài ra, tôi nói cho các em nghe, nếu mà muốn tấn công thì hãy khóa chết phần mông đối phương. Bộ phận này chịu đòn rất tốt. Tất nhiên là phải tránh hành sự lỗ mãng.”

Nghê Yến Quy đánh bậy đánh bạ, vừa vặn đánh trúng mông của gã đàn ông Giáp. Nhưng mà, gã đàn ông Ất cũng té nhào một cái.

Sự việc đã giải quyết xong, Mao Thành Hồng rất thức thời, để lại không gian cho cặp tình nhân trẻ.

Hai người từ cửa sổ nhảy về phòng.

Ôn Văn xoay người cười cười với Nghê Yến Quy đứng ở bên ngoài, sau đó đóng cửa sổ lại. Anh ấy nói: “Em sinh viên Tiểu Nghê đá một cước rất là hăng hái nha.”

“Một cước gì chứ.” Mao Thành Hồng không nhìn thấy cái màn Nghê Yến Quy đá gã đàn ông kia, nếu không anh ta lại giáo huấn thêm vài câu nữa rồi.

Ôn Văn cười: “Không có gì. Đột nhiên nhớ ra, Triệu Khâm Thư gọi em Tiểu Nghê là “Chị đại”.”

“Chị đại?” Mao Thành Hồng nhíu mày, “Em ấy kéo bè kết phái gì à?”

Ôn Văn vội vàng giải thích: “Chỉ là một em sinh viên bình thường. Triệu Khâm Thư nói, cậu ta đơn thuần gọi cho vui vậy thôi.”

“Em ấy với Trần Nhung là kiểu bổ trợ cho nhau. Có lúc rất xứng đôi, còn có lúc á hả.” Mao Thành Hồng lắc đầu nói, “Trần Nhung quá rụt rè.”

*

Thật sự rụt rè.

Trong sân chỉ còn lại Nghê Yến Quy và Trần Nhung.

Trần Nhung cúi đầu, không biết đang trầm tư suy nghĩ chuyện gì.

Nghê Yến Quy cảm thấy anh hơi thất thần. Cô ấn ấn hông mình. Lúc nãy cô cảm thấy lực của Trần Nhung không yếu. Nhưng lúc đó chỉ có một giây, có thể cô đã tưởng tượng anh là nam tử hán có sức mạnh kinh người. Cô muốn hỏi nhưng lại e ngại rằng thật ra đó chỉ là tác dụng tâm lý, một khi nói ra, ngược lại còn làm tổn hại đến lòng tự tôn của anh.

“Cảm ơn cậu.” Nghê Yến Quy phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Cuối cùng Trần Nhung cũng đẩy mắt kính lên rồi mở lời: “Đàn ông say xỉn không nói đạo lý, ra tay lại nặng. Cậu đừng va chạm với bọn họ.”

“Sau này sẽ không như vậy…” Khi nãy cô quá tức giận, quên phải giả bộ làm gái ngoan trước mặt anh.

“Lỡ như, là mình nói nếu lỡ như.” Lần này Trần Nhung không né tránh ánh mắt của cô, “Lại đụng phải chuyện như thế này, cậu cứ việc trốn sau lưng mình, mình sẽ bảo vệ cho cậu.”

“Được.” Nụ cười của Nghê Yến Quy thản nhiên, “Sau này mình sẽ tránh ra thật xa.”

“Làm thế là đúng rồi. Huấn luyện viên Mao có nói, chạy là thượng sách.” Bỗng dưng Trần Nhung chìa ngón tay út ra, “Ngoéo tay nhé.”

Mới ban đầu Nghê Yến Quy cũng thấy kinh ngạc, cô tưởng sinh viên xuất sắc lý trí sẽ không chơi cái trò hứa hẹn ngây thơ này chứ. Nhưng sau đó, cô nghiêm túc gật đầu: “Ngoéo tay.”

Hai ngón tay út móc vào nhau.

Nghê Yến Quy thầm nghĩ, sau này không thể đánh nhau nữa rồi.

*

Mây đen lượn vòng trên không trung.

Mao Thành Hồng hất hất bả vai, thả lỏng gân cốt, mấy động tác khi nãy với gã đàn ông A đã đả thông công tắc bắp thịt của anh ta. Anh ta hoàn tất một loạt chống đẩy – hít đất: “Hết mưa rồi.”

Ôn Văn nằm nghiêng xem tivi, nghe câu này thì lập tức từ trên giường ngồi thẳng dậy.

Mao Thành Hồng khen ngợi: “Nhanh nhẹn quá nha.”

“Thưa huấn luyện viên Mao.” Ôn Văn nói, “Dù huấn luyện viên nói đây chỉ là một hoạt động lúc nhàn rỗi, không cần mọi người phải đi leo núi. Trời đã mưa, đường không dễ đi, em thấy là nên nghe theo đề nghị của Triệu Khâm Thư, để bọn họ vui chơi trước, xem như giao lưu tình cảm.”

Mao Thành Hồng nghe thấy tiếng cười ồn ã từ bên ngoài truyền đến: “Được thôi. Ai mà nghĩ tới chuyện huấn luyện như nào chứ. Phải rồi, cơm tối tính trọn trong vé đoàn. Các em ấy chơi điên cuồng chả nghĩ tới thời gian, em đi nhắc nhở mọi người một chút, không được quá giờ đâu.

Ôn Văn đi gõ cửa, thông báo thời gian ăn cơm.

Biết được hôm nay không có huấn luyện đặc biệt, cả đám người cười hớn hở, miệng ngoác tới tận mang tai.

Mao Thành Hồng tai thính, nghe thấy tiếng mọi người hoan hô. Anh ta nhìn về phía bầu trời đang dần dần u ám, bất chợt cảm thấy, câu lạc bộ tán đả thật đúng như tên “tán”.

Thời gian cơm tối, Mao Thành Hồng chọn một bàn ăn cho tám người ngồi.

Có bốn học viên ngồi bên cạnh chào hỏi với anh ta. Kế đó, bọn họ kể về chuyện thắng bài vào lúc chiều muộn. Hoạt động nghỉ ngơi quả thật còn có ưu thế khác, đánh bài xong, đám nam sinh này quen thân nhau, mở miệng một tiếng sư huynh một tiếng sư đệ, y hệt như chung một môn phái vậy.

Nam sinh Giáp lên tiếng, góc tiếng Anh trong trường có một bạn học nữ vô cùng xinh đẹp, cậu ta hận không thể ngày ngày đến đó luyện nghe.

Mao Thành Hồng hỏi với vẻ tò mò: “Tại sao lại không đi?”

Nam sinh Giáp gãi đầu, nói: “Ba em là người Sơn Đông, ông ấy kể vua tán đả đầu tiên của Trung Quốc mới là người Sơn Đông, còn đạt được cả danh hiệu thủ khoa của võ thuật Trung Quốc. Ba em muốn tự mình luyện tập, nhưng xương cốt ông ấy yếu ớt, không thể làm gì khác là đẩy nhiệm vụ của đồng hương đưa cho em.”

Mao Thành Hồng nhìn thân hình gầy còm ốm yếu của nam sinh Giáp. Có lẽ cậu ta cũng di truyền thân hình từ ba mình: “Em đến vì muốn đoạt danh hiệu “vua tán thủ” hả?”

Nam sinh Giáp: “Nào có khả năng đó chứ. Em đơn giản là hoàn thành kỳ vọng của ba em, có thành công hay không thì phải xem ý trời.”

Nam sinh Ất kinh ngạc hỏi: “Lẽ nào người miền nam chúng ta không có danh hiệu?”

“Tán đả là môn võ thuật duy trì từ lâu đời mới có của Trung Hoa, giống như Hoắc Nguyên Giáp của Phật Sơn, Lý Tiểu Long của Hồng Kông, đều là các cao thủ nổi tiếng. Hoắc Nguyên Giáp có “Mê Tông quyền”. Lý Tiểu Long thì sao, áp dụng quyền cước của Bắc phái, ông ta dùng Karate, Muay Thái, Taekwondo và các môn vận động khác, hoà hợp các nguyên lý, sáng lập nên hệ thống võ thuật hiện đại – Tiệt quyền đạo (Jeet Kune Do)” Nói tới niềm đam mê của bản thân, Mao Thành Hồng thao thao bất tuyệt, “Tuy tổ chức câu lạc bộ của chúng ta không nổi trội cho lắm, nhưng trong nước còn có rất nhiều các cuộc thi tán đả. Hơn nữa khán giả cũng vô cùng nhiệt tình. Các em bồi dưỡng thể lực cho tốt, nếu có hứng thú đi thi đấu tranh giải thì tôi cũng sẽ ủng hộ.”

Nam sinh Giáp: “Thưa huấn luyện viên, khi nào chúng ta có thể luyện tập thực chiến ạ?”

“Làm gì nhanh như vậy, cái gì cũng phải học từ căn bản lên.” Mao Thành Hồng cân nhắc từng bước một, “Từ tư thế, bộ pháp, quyền pháp, cước pháp, cùng với công và thủ. Không phải là chuyện một sớm một chiều.”

Ôn Văn ngồi bên phía bốn người bên này.

Ba người còn lại vừa vặn là Nghê Yến Quy, Trần Nhung và Triệu Khâm Thư.

Ôn Văn đưa ra câu nghi vấn trong lòng: “Bạn học Tiểu Nghê, có phải em từng luyện võ không?”

Nghê Yến Quy đang thưởng thức giò heo chiên giòn, nghe câu hỏi này thì suýt chút cắn trúng đầu lưỡi: “Không có.”

Ôn Văn trầm ngâm: “Cảm thấy thân thủ của em có chút… đáng chú ý.”

Nghê Yến Quy lập tức làm sáng tỏ: “Không có, em chỉ đạp tên kia một cái. Chuyện đạp chân thì đứa trẻ ba tuổi nào cũng biết.”

Ôn Văn cười cười: “Có thể góc độ không đúng, là tôi đã nhìn nhầm.”

*

Mao Thành Hồng ăn cơm xong, nói: “Mọi người nghỉ ngơi sớm chút. Tôi xem dự báo thời tiết, ngày mai có nắng, nhớ là dậy sớm để leo núi.”

Học viên mới bật ra một tràng dài tiếng “A”.

Học viên cũ cảm thấy đã trộm hết một ngày nhàn tản, cảm thấy đủ thoả mãn. Cho nên đáp trả rất vang dội: “Vâng.”

Mao Thành Hồng vỗ vỗ tay: “Giải tán, ngủ sớm dậy sớm.”

Mọi người quay về phòng mình.

Mấy căn phòng của bọn con trai liền kề nhau, có lối thông, nhưng không phải thiết kế tiêu chuẩn. Ví dụ như, Triệu Khâm Thư và Trần Nhung được chia cho căn phòng này, cửa phòng tắm là dạng kéo trượt.

Triệu Khâm Thư đẩy cánh cửa phòng này ra, kéo rồi lại đẩy, nói với vẻ xác định: “Cửa này không thể khoá được.”

Sau giờ cơm, Triệu Khâm Thư không về thẳng phòng mà đi cùng với một bạn nữ trong câu lạc bộ đi leo núi, sau khi đưa người về căn phòng nhỏ bằng gỗ an toàn, anh ta cấp tốc chạy trở về.

Cửa phòng tắm đóng kín.

Triệu Khâm Thư gõ gõ cửa: “Nhung Nhung à, đời người có ba chuyện gấp (*)”

(*)Ba cái mà đời người phải làm. Một là vội cái ở bên trong, ví dụ nhu cầu vệ sinh, hai là gấp chuyện tình dục, ba là trong lòng có chuyện gấp. Hiện nay từ này dùng để nói đến chuyện đi nặng muốn dùng nhà vệ sinh (ST).

“Vào đi.” Trần Nhung đã tắm xong.

Triệu Khâm Thư lập tức kéo cửa ra, nhìn thấy Trần Nhung vừa mới mặc quần áo vào.

Sau lưng anh có một mảnh đen chợt lóe sáng, sau đó thì bị áo trắng che phủ lên.

Trần Nhung và Triệu Khâm Thư là bạn cùng phòng, đã vậy còn có quan hệ mật thiết, khai giảng chẳng được mấy ngày đã biết tới hình xăm này.

Triệu Khâm Thư chỉ tình cờ nhìn thấy đại khái. Sở dĩ anh ấy được xưng tụng là “Vạn người mê.” bởi vì anh ấy biết điều, lời nào nên nói, lời nào không nên, trong lòng anh ấy tự hiểu rõ. Anh ấy với Trần Nhung có giao dịch, nhất định phải giữ bí mật. Suy cho cùng thì một nam sinh ngoan ngoãn như này, có cả một hình xăm to như vậy cũng thật dọa người.

Triệu Khâm Thư nói kiểu chế giễu: “Ngày mai trời đẹp, chúng ta phải xuống suối tắm táp ngâm mình, làm sao cậu có thể che cái hình này đây hả?”

Trần Nhung cầm khăn tắm: “Mình không xuống nước.”

“Trên mu bàn tay của chị đại có một hình xăm, sau khi vào câu lạc bộ thì không nhìn thấy nữa. Không biết có phải do dán giấy lên hay không.”

“Thế à?” Trần Nhung từ phòng tắm đi ra.

“Hình của cô ấy hình như cũng là hồ ly.” Nói chính xác thì đó là đuôi hồ ly.

Triệu Khâm Thư bước ra khỏi phòng tắm.

Trần Nhung lau tóc, anh tháo mắt kính xuống, đã vậy những sợi tóc rối loạn còn đánh vỡ nét ngoan ngoãn dịu dàng của anh.

Triệu Khâm Thư: “Nói thật thì, rất ít khi thấy có đứa con trai nào xăm hình một con hồ ly.”

Phần lớn hình xăm cho nam giới kiểu bên trái là Thanh Long, phải là Bạch Hổ. Hổ dữ xuống núi là chuyện thường có, hồ ly ra khỏi núi là chuyện hiếm thấy. Loại động vật như hồ ly hình như là mẫu nữ giới chuyên dùng, vừa nghe đã thấy quyến rũ xinh đẹp. Thế nhưng, ngang hông Trần Nhung lại có một con hồ ly vô cùng khí thế.

Trần Nhung nói: “Đây là một con hồ ly đực.”

– —–oOo——


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.