Sừng Sơn Dương Dưới Đuôi Hồ Ly

Chương 40



Editor: Việt Quất

Beta: Anh Đào

Nghê Yến Quy đứng trước cửa.

Không rõ bên trong đang nói chuyện gì đó có truyền đến tiếng cười, hình như có cả tiếng của Trần Nhung, tiếng cười càng lúc càng gần.

Cô ngừng thở.

Người đi ra lại là Trần Nhung.

Ôn Văn cầm chiếc sọt, ra tới sân. Cái sọt khá lớn, anh ấy đi sang bên cạnh một đoạn, thiếu chút nữa là đụng vào người đứng cạnh cửa.

Nghê Yến Quy nhanh chóng né đi, lùi về đằng sau hai bước.

“Bạn học Tiểu Nghê.” Ôn Văn quay đầu: “Xử lý vết thương trên thương có vấn đề gì không? Còn đau không em?”

“Đã bôi thuốc mỡ rồi ạ.” Ánh mắt Nghê Yến Quy liếc vào bên trong, không thấy bóng dáng Trần Nhung.

Ôn Văn hỏi: “Tìm Trần Nhung hả?”

Cô lắc đầu rồi lùi về đằng sau hai bước, nhỏ giọng nói: “Anh Ôn, anh cho em hỏi một chuyện.”

Ôn Văn thả cái sọt xuống rồi tới cạnh cửa.

Sắc mặt Nghê Yến Quy nghiêm túc khác thường.

Ôn Văn hạ giọng theo: “Chuyện gì?”

“Có phải vừa nãy anh bàn chuyện với Trần Nhung và Triệu Khâm Thư không?”

“Đúng vậy. Vườn trái cây nhà tôi, đằng trước là cửa hàng của nhà, số lượng không nhiều lắm. Bên kia sườn núi thì bọn tôi bán buôn cho người khác nhưng là bán buôn với giá rất hời. Trần Nhung và Triệu Khâm Thư đưa ra ý kiến mới cho tôi, bảo để bên sườn núi kia cũng tự trồng tự bán.”

Nghê Yến Quy: “Trần Nhung có vừa nói chuyện với anh không?”

Ôn Văn: “Có, ba người chúng tôi vừa cùng bàn bạc mà.”

“Anh Ôn, anh cảm thấy tâm trạng của Trần Nhung thế nào?”

“Trần Nhung? Tất cả đều bình thường mà.”

“Anh ấy có bình tĩnh không?”

“Đương nhiên là bình tĩnh.” Ôn Văn nở nụ cười: “Nói thật, từ lúc Trần Nhung vào câu lạc bộ tới giờ, tôi chưa từng thấy cậu ấy tức giận, cậu ấy rất thân thiện, EQ cao.”

Bình tĩnh là được rồi, nhưng cô lại nghĩ lại, người chưa bao giờ tức giận lại mất bình tĩnh trước mặt cô thì có thể thấy là cô đã chạm tới giới hạn của anh rồi.

“Bạn học Tiểu Nghê, có phải em có tâm sự không?” Ôn Văn chưa từng thấy Nghê Yến Quy buồn rầu, ngay cả sau chuyện của Ngô Thiên Hâm hôm đó, cô vẫn lộ ra gương mặt tươi cười.

Ánh mặt trời rơi xuống, cô rũ mắt nhìn mặt đất, làm như ngổn ngang trăm mối tâm sự: “Không có gì đâu ạ, cám ơn anh Ôn.”

*

Sân trước nhà Ôn Văn, có tường bao vòng qua, còn đằng sau không có rào chắn rõ ràng, rất rộng rãi.

Bên cạnh có một miệng giếng.

Trần Nhung đứng bên cạnh giếng, hai tay chống lên miệng giếng, đang cúi đầu nhìn vào bên trong. Nước giếng phản chiếu bầu trời xanh, khuôn mặt anh cũng ở bên trong, lạnh lùng giống như nước giếng vậy.

Sau lưng có người.

Anh đang định đeo kính thì đột nhiên nghe được một giọng nói khẽ: “Nhung Nhung.”

Động tác đeo kính khẽ ngừng lại, hai ngón tay siết gọng kim loại, để kính bên cạnh giếng. Ngoại trừ những lúc giả bộ trước mặt anh thì những lúc còn lại, lúc nào cũng Nghê Yến Quy diễu võ giương oai, giọng lấy lòng như vậy cực kỳ hiếm thấy. Cái bóng của cô dần dần tiến tới gần anh.

Cô hỏi: “Nhung Nhung, anh đã bình tĩnh lại chưa?”

“Chưa.” Anh nhìn nước giếng, lười ngước mắt.

Nhưng cũng kỳ lạ, người không bình tĩnh mà giọng nói vẫn lạnh lùng như vậy, lần đầu tiên nói chuyện với anh như vậy: “Vậy anh phải bình tĩnh bao lâu?”

“Một ngày, hoặc hai ngày hoặc là một tuần, hai tuần.”

May là lượng từ của anh chỉ tới tuần. Nghê Yến Quy nghe anh nói mấy ngày, tim như bị kéo lên cuống họng, chỉ sợ anh kéo ra tới một năm, hai năm.

Cô thở dài: “Lúc anh không bình tĩnh thì em phải làm thế nào đây?”

“Em tự chơi đi.”

Lời nói này không phải có ý là chia tay đó chứ? “Vì sao không thể anh vừa bình tĩnh lại vừa đi chơi cùng em chứ?”

“Có em ở đây, anh không bình tĩnh lại được.”

Nghê Yến Quy ảo não. Cô rất sốt ruột, cô cũng đã nói chuyện với huấn luyện viên Mao, cơ sở tình cảm của cô và Trần Nhung không bền vững, lại cứ đắc ý vênh váo, muốn đưa bày quân bài mình chưa lật ra cho Trần Nhung xem. Nhưng không, cô bị ghét bỏ rồi. Cô nên biết từ lâu, chàng trai ngay thẳng chính trực như vậy, ghét nhất người như cô, hút thuốc, đánh nhau, xăm hình, bất cứ một thứ gì trong mắt anh đều là sấm rền.

Việc cấp bách là thừa nhận sai lầm. Cô cúi đầu: “Nhung Nhung, em cam đoan với anh, em sẽ cải tà quy chính.”

“Ừm.”

“Đúng là trước kia em rất càn quấy, từ nay về sau em chắc chắn sẽ thay đổi hoàn toàn.”

“Ừm.”

Lúc hai người quen nhau, có lúc anh chỉ trả lời cô ‘ừm’ một tiếng, nhưng cô vẫn cảm thấy như được bọc trong mật vậy. Thế mà lúc này, ánh nắng chói chang cũng không làm nóng được âm thanh của Trần Nhung. Anh không đuổi cô đi, chỉ có điều từng câu từng chữ giống như lệnh đuổi khách trong im lặng. Cô tự thấy đuối lý đành hậm hực rời đi. Trở lại sân trước, cô ngồi trên ghế đẩu nhựa, ngước đầu nhìn trời xanh.

Có người đến, rồi có người lại đi. Nhưng cô không để ý là ai cả, chỉ biết là Trần Nhung không xuất hiện trước mặt cô.

Hơn bốn giờ, đoàn người phải đi về.

Nghê Yến Quy lập tức đứng lên, chân hơi run run. Cô vừa đeo balo lên lưng thì lại gặp được Trần Nhung.

Trần Nhung cười nhẹ: “Anh Ôn, cám ơn anh đã chiêu đãi hôm nay.” Anh lại có dáng vẻ ấm áp, trên mặt không hề có vẻ lạnh lùng.

Triệu Khâm Thư nói: “Anh Ôn, vườn trái cây ở đỉnh núi bên kia nhà anh, hai bọn em sẽ nghĩ tiếp cách cho anh.”

“Cám ơn các em.” Ôn Văn nhìn sang: “Bạn học Tiểu Nghê.”

Nghê Yến Quy vô thức làm tư thế đứng nghiêm.

Trần Nhung quay đầu nói chuyện với Triệu Khâm Thư, vẫn cười khẽ.

Ôn Văn chậm chạp thế nào cũng nhìn ra được là đôi tình nhân nhỏ đang cãi vã, anh ấy cố ý che chở cho Nghê Yến Quy, nói: “Trần Nhung, có phải em quên mang thùng táo kia cho bạn học Tiểu Nghê không?”

“Đúng.” Cuối cùng Trần Nhung cũng quay đầu lại: “Anh mang giúp em.”

Giọng nói anh khác hẳn. Trước kia, anh chỉ nói bừa một câu cũng có thể nghe ra được là anh thích cô.

Xe bus tới, Trần Nhung bê hộp táo vào xe, ngồi xuống.

Các bạn biết anh và Nghê Yến Quy là người yêu nên không ai chủ động ngồi bên cạnh anh. Chỗ bên cạnh anh trống, cho đến khi Nghê Yến Quy đi lên.

Cô buồn bã ngồi xuống.

Tay phải Trần Nhung đặt trên đùi.

Nghê Yến Quy lặng lẽ đưa tay ra.

Hình như anh muốn rụt lại nhưng không hiểu sao lại để tay lại.

Cô nắm lấy rồi nắm thật chặt: “Nhung Nhung.”

Anh đảo mắt về phía cô, không cười.

“Nhìn anh rất bình.” Nghê Yến Quy nói: “Tĩnh nha.”

Trần Nhung quay đầu về phía cửa sổ, anh không hất tay cô ra mà mặc cho cô nắm.

Cô lại áp một tay qua, dùng hai bàn tay mân mê bàn tay anh tới lui: “Nhung Nhung, tại sao anh không nhìn em?”

“Nhìn không bình tĩnh được.”

“Sau này em sẽ học tập thật tốt, cố gắng mỗi ngày đều hướng về phía trước, có được không?”

“Em vui là được rồi.”

“Em theo anh, không về sớm, không đến muộn, không cúp học, trong giờ nghiêm túc nghe giảng, tan lớp hoàn thành bài tập.”

“Em vui là được rồi.”

“Chuyện trước kia của em, anh tha thứ cho em nhé? Sớm biết gặp được chàng trai tốt như em, chắc chắn em sẽ cố gắng làm một cô gái ngoan.” Nghê Yến Quy than thở.

Anh rút tay về: “Đừng nói chuyện trước kia nữa, nhất là những chuyện hoang đường kia của em.”

“Không nhắc đến nữa, nói đến triển vọng tương lai của chúng ta đi.”

“Ồ.”

Cô đề nghị: “Ngày mai chúng ta ra ngoài chơi không? Đi xem phim, dạo phố một lúc được không?”

Anh đưa tay còn lại ra, ngón tay xoa lên môi cô: “Em đừng nói chuyện nữa.”

Cô gật đầu, ngoan ngoãn ngậm miệng lại thật.

Ngón tay Trần Nhung niết rồi lại xoa môi cô. Buổi chiều lúc ở cạnh giếng, lúc bốn bề vắng lặng, đáng nhẽ anh nên cắn cô một cái mới đúng. Nếu không, một bụng tức không biết phát ra ngoài thế nào. Anh thả môi cô ra: “Đi xe một tiếng đồng hồ, nghỉ ngơi chút đi.” Nói xong anh lập tức nhắm hai mắt lại.

Anh bằng lòng nói chuyện tức là có hy vọng rồi. Nghê Yến Quy kéo tay Trần Nhung, áp mặt vào cánh tay anh, dựa vào vai anh.

Anh không đẩy ra.

Cô cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

*

Xe bus vào khu phục vụ.

Tài xế chỉ đan chéo hai ngón trỏ, nói: “Nghỉ mười phút.”

Bạn học trao đổi với tài xế về địa điểm xuống xe, tài xế nói tuyến đường tiếp theo.

Trên dọc đường Trần Nhung không mở mắt ra nhưng Nghê Yến Quy biết anh tỉnh, hỏi: “Nhung Nhung, anh về đâu?”

“Anh về trường học.”

“Em cũng về trường học.”

“Vậy hộp táo kia của em xử lý sao?”

Thấy anh chủ động đặt câu hỏi, cô lập tức trả lời: “Một mình em bê không nổi, anh bê giúp em về kí túc xá đi. Ba mẹ em không ở nhà, để ở nhà không ai ăn.”

“Ừm.”

Nghê Yến Quy cạ cạ bả vai anh: “Nhung Nhung, ngồi một chuyến xe, anh bình tĩnh lại chưa?”

“Chưa.”

“Nhưng thoạt nhìn anh có vẻ rất bình tĩnh đó nha.”

“Bình và bình tĩnh không phải một chữ đâu.”

“Vậy bao lâu anh mới có thể tĩnh được? Có biện pháp khác hay không?” Nghê Yến Quy đề nghị: “Em mời anh ăn kem ly nhé? Hay là chúng ta đi biển bơi lội? Đi sân băng trượt băng nha?”

“Không đi.”

“Thật sự không có cách nào sao?”

“Không có.”

Nghê Yến Quy bóp mặt anh: “Nhung Nhung, anh phải bình tĩnh lại.”

“Không nên động chân động tay.”

Thế nhưng cô bóp lại càng hăng say.

Xe bus dừng lại, Triệu Khâm Thư ở hàng sau là người đứng lên đầu tiên, có lẽ là trên đường đi anh ấy bị đôi chim cu kích thích, mặt anh ấy không cảm xúc: “Đi thôi, đừng liếc mắt đưa tình nữa.”

Nghê Yến Quy xuống xe trước.

Triệu Khâm Thư vừa nói phải đi ban nãy lại kéo Trần Nhung lại. Hai người ngồi tại chỗ trò chuyện giết thời gian.

Nghê Yến Quy vào nhà vệ sinh, đến lúc quay lại, Trần Nhung đang ở góc tường nói chuyện điện thoại.

Anh đưa hết lưng về phía đám người, bả vai hơi khép lại vào trong. Sau đó, anh thả cầm điện thoại xuống, rũ đầu.

Cô chợt nghĩ tới, ngày huấn luyện quân sự đó, anh cũng nấp trong bóng tối nói chuyện điện thoại, giống như là đang úp mặt vào tường tự hỏi sai lầm của chính mình vậy.

Cô đến gần.

Anh lại cầm điện thoại lên, thấp giọng nói: “Mẹ, cám ơn mẹ.”

Nghê Yến Quy bước rất khẽ.

Trần Nhung đột nhiên phát hiện ra, quay đầu lại. Trong nháy mắt, bả vai anh thả lỏng ra.

Cô bị dọa giật mình, lập tức nhận lỗi nói: “Xin lỗi nha Nhung Nhung, em không cố ý nghe lén. Em cứ tưởng là anh nghe xong điện thoại rồi.”

Ngũ quan anh đứng hình, sau đó lại tiếp tục kết hợp lại, đột nhiên, giống như tắm mình trong gió mùa xuân: “Nghê Nghê.”

Nghê Yến Quy rất kinh ngạc: “Nhung Nhung?”

“Ừm.” Anh cất điện thoại, đưa tay về phía cô: “Xe dừng ở cây xăng bên kia, chúng ta qua đi.”

Cô không rõ nguyên nhân nhưng vẫn đưa tay ra.

Trần Nhung dắt cô, giống như trước kia vậy, chữa lành ấm áp. Lạnh lùng thoáng trước đó giống như ảo ảnh đã biến mất không còn tăm hơi.

Lên xe, hai người ngồi vào chỗ mình vừa ngồi.

Nghê Yến Quy không nhịn được hỏi: “Nhung Nhung, anh không còn tức giận nữa sao?”

“Không phải.” Nói chuyện điện thoại xong, nụ cười của Trần Nhung chưa từng dừng lại. Anh gảy tóc mái của cô.

Cô càng thấy kinh ngạc hơn: “Bình tĩnh lại rồi?” Đây mới đúng là nhanh như chớp không kịp bịt tai, cô chỉ vừa đi vào nhà vệ sinh một chuyến mà thôi.

“Ừm.”

“Tại sao?”

Anh nở nụ cười không hề để lộ sơ hở nào để tấn công: “Không phải em hy vọng anh bình tĩnh lại sao?”

Cô qua truông trong ngơ ngác và ngỡ ngàng rồi ư? “Em tưởng là anh ghét em rồi.”

“Không phải.” Anh ôm chầm lấy cô: “Có mệt không? Nghỉ trên xe một lát nhé?”

Cô làm ổ trong ngực anh: “Được.” Nhưng cô không ngủ được, liên tục ngẩng đầu nhìn anh.

Trần Nhung ấm áp, điềm đạm, nhẹ nhàng.

Xem ra là anh bình tĩnh lại thật rồi. Cô thành tâm nói lời xin lỗi: “Nhung Nhung, em xin lỗi.”

“Xin lỗi em, là do anh sai. Hôm nay anh không nên mất bình tĩnh.” Anh túm lấy tay cô, đưa lên bên môi hôn một cái: “Sau này sẽ không như vậy nữa.”

“Chỉ trách em còn trẻ không biết cái gì, tạo thành sai lầm lớn không thể cứu vãn.” Cô nắm tay anh.

Nụ cười Trần Nhung nhạt đi, sau đó lại càng rạng rỡ hơn: “Không sao. Chúng ta quen nhau trễ, không kịp tham gia vào cuộc sống của đối phương.”

Anh không so đo, ngược lại khiến cô ngượng ngùng: “Nhung Nhung, vốn là em muốn nói chuyện thẳng thắn với anh, nhưng em nhát gan, hôm nay mới lấy được dũng khí để mở miệng,” Cô ngước mắt ngắm anh.

“Ừm, anh hiểu.”

“Thật ra thì… Trước đó em vẫn còn chuyện chưa kể xong.” Cô cắn răng nói: “Em từng xăm một hình xăm lớn.”

“Ừm.” Nụ cười anh không giảm đi.

Cô nói tiếp: “Mặc dù diện tích lớn nhưng hình được vẽ rất đẹp, không giống như Tả Thanh Long, Hữu Bạch Hổ* đâu.” Cuối cùng cô xấu hổ, càng nói càng bé.

*Tả Thanh Long, Hữu Bạch Hổ: Tả Thanh Long, Hữu Bạch Hổ chỉ vị trí trong phong thủy học, Thanh Long đại diện cho phương Đông, Bạch Hổ đại diện cho phương Tây. Ở đây ý chỉ xăm mấy hình hầm hố, yang lake.

Anh gật đầu một cái: “Ừm.”

“Ừm, vậy thôi hả?”

“Ừm.”

Lúc này cô mới biện pháp trình bày theo trật tự ngược: “Em xăm hình là bởi vì sau lưng em có vết sẹo rất lớn. Mảng da đó không bằng phẳng.”

Cô mở ảnh trên điện thoại, đưa qua trước mặt có phần hơi chần chờ: “Lớn lắm! Anh có sợ không?”

“Anh không sợ.”

Cô cho anh xem hình.

Cái đuôi lửa màu đỏ cứ thế chiếm lấy nửa bờ vai. Hồ ly chín đuôi, coi trời bằng vung. 

– —–oOo——


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.