Edit: Dưa
Beta: Anh Đào
Hà Tư Ly nhìn về phía Ôn Văn, nói: “Em muốn xin gia nhập câu lạc bộ.”
Mao Thành Hồng nghe nói cô có nền tảng võ thuật thì trong lòng đắn đo, nói: “Như vậy đi, ở chỗ chúng tôi cử ra một học viên mới năm nay, nếu như em tương đương với bạn ấy thì tương đương với chương trình học trước đó của chúng tôi.”
“Được ạ.” Hà Tư Ly đồng ý rất sảng khoái.
“Nhưng mà tôi nói trước.” Mao Thành Hồng nhắc nhở: “Phòng học sắp phải chuyển đi, thời gian học chỉ còn một hai tháng nữa.”
Hà Tư Ly: “Không thành vấn đề.”
Hà Tư Ly là nữ sinh, Mao Thành Hồng chọn Hoàng Tĩnh Thần ra so tài cùng với cô ấy.
Hoàng Tĩnh Thần đứng dậy.
Hà Tư Ly nhìn qua rồi lắc đầu: “Cô ấy không được, quá yếu.”
Hoàng Tĩnh Thần rất ngại, cô ấy ở trong câu lạc bộ học nửa vời, ngoại trừ việc luyện chạy bộ có vẻ tốt hơn một chút còn lại thì rất bình thường. Mao Thành Hồng thường khen cô không tệ, không tệ, đây là lần đầu tiên cô ấy bị người khác vạch trần cô chỉ là người mới.
Trong bốn cô gái, ngoại trừ Nghê Yến Quy thì trình độ của Hoàng Tĩnh Thần cao nhất.
Mao Thành Hồng quan sát Hà Tư Ly, nói: “Vậy em chọn một học viên nam đi?”
Hà Tư Ly quay đầu lại nhìn Trần Nhung.
Mao Thành Hồng cũng chẳng thấy ngạc nhiên.
Trần Nhung ngẩn người, xua tay nói: “Mình không làm được, mình là người tập kém nhất.”
Mao Thành Hồng lộ ra một nét mặt khó hiểu khôn lường: “Nếu gặp đối thủ quá mạnh, sợ rằng sẽ khiến cô gái nhỏ bị thương, Trần Nhung…” Anh ta muốn nói, Trần Nhung vừa hợp.
Nhưng Ôn Văn lại nói: “Vẫn nên để Triệu Khâm Thư làm đi.” Ôn Văn có suy tính riêng của anh ấy. Nếu Hà Tư Ly vì Trần Nhung mà đến, chắc chắn sẽ mang lòng riêng, phải cố gắng sắp xếp cô ấy tránh xa Trần Nhung mới được. Ôn Văn cảm thấy bản thân mình đang bảo vệ tình yêu của Trần Nhung và Nghê Yến Quy đó.
Mao Thành Hồng im lặng nhìn Ôn Văn.
Ôn Văn cười cười.
Mao Thành Hồng nói: “Triệu Khâm Thư, nhớ nhường con gái nhiều một chút.”
Triệu Khâm Thư sẽ không bao giờ nhường cô ấy. Ngày hôm diễn tập quân sự, một mình cô ấy diệt hẳn mười nam sinh bọn họ. Anh ấy còn muốn hỏi, cô có thể nhường anh không đây này? Anh đứng trước mặt cô ấy.
Hà Tư Ly lườm một cái, không thèm để Triệu Khâm Thư vào mắt: “Cậu là đào binh ngày hôm đó.”
Triệu Khâm Thư không ngờ vậy mà cô ấy còn nhớ rõ. Anh dứt khoát chạy thật nhanh. “Thật không khéo, lại gặp mặt rồi.” Anh ấy làm một tư thế chuẩn bị.
Hà Tư Ly ra đòn rất nhanh, “bốp” một cái.
Triệu Khâm Thư còn chưa kịp làm động tác phòng vệ đã bị quật thẳng xuống đất.
Trong phòng học vang lên một tiếng “bạch”.
Triệu Khâm Thư ngã ngồi xuống đất, cũng may anh ấy chống tay ra sau đúng lúc mới miễn cưỡng bảo vệ hình tượng đẹp trai.
Hà Tư Ly nhìn có vẻ nhỏ xinh, mặt cũng non nớt. Mao Thành Hồng nhìn cô ấy kiểu không thể tin nổi, dù thế nào anh ta cũng không thể ngờ, đòn đánh của cô ấy lại hung mãnh như vậy.
Mao Thành Hồng bước lên kéo Triệu Khâm Thư dậy.
“Lĩnh giáo rồi.” Triệu Khâm Thư tươi cười thoải mái với Hà Tư Ly.
“Được rồi, bạn học.” Mao Thành Hồng nói: “Từ hôm nay trở đi, em chính là một thành viên trong câu lạc bộ tán đả của bọn tôi.”
Lúc tan học hôm đó.
Ôn Văn bước đến nói: “Bạn học, em đăng ký tên và cách liên lạc một chút.” Anh nhìn cô ấy viết tên mình xuống: “Bạn học tiểu Hà, em học khoa nào thế?”
“Em tên là Hà Tư Ly.”
“Ừ, bạn Hà Tư Ly.”
Hà Tư Ly lại dừng bút, ngẩng đầu nhìn Ôn Văn: “Em tên là Hà Tư Ly.”
“Ừ, Hà Tư Ly.”
*
Lúc Triệu Khâm Thư quay về kí túc xá thì đầu tiên là kể lại chuyện Hà Tư Ly với những bạn khác.
Nghe đến cái tên này, trong lòng Thái Dương vẫn còn sợ: “Cô gái này giết người như ma vậy.”
Triệu Khâm Thư day day vai mình: “Dù gì thì các cậu cũng có đồ trang bị tác chiến. Hôm nay mình bị đánh thật, trúng một đấm của cô ta.”
Thái Dương hỏi: “Cậu thua à?”
Triệu Khâm Thư: “Nếu mình mà thắng được thì lúc đó sao phải chạy trốn chứ.”
Thái Dương hỏi: “Cô ta đến câu lạc bộ tán đả ấy hả? Muốn đến đá quán à?”
“Anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân.” Triệu Khâm Thư đá lông nheo về phía Trần Nhung một cái, “Nghe Hoàng Tĩnh Thần nói, cô ta theo đuổi Trần Nhung mà đến đó. Còn in cả poster nữa. Đáng tiếc mình đến chậm nên không nhìn thấy poster.”
Trần Nhung không có phản ứng gì quá lớn, chỉ đẩy mắt kính: “Có thể là có hiểu lầm gì đó.”
Triệu Khâm Thư cười: “Chẳng phải cậu rất có sức quyến rũ đối với các cô gái có gen đánh nhau đấy sao?”
Thái Dương lên tiếng trêu chọc: “Có thể bởi vì Trần Nhung có vẻ cần được bảo vệ đó.”
Triệu Khâm Thư cong mắt lên, liếc nhìn về phía Trần Nhung: “Chị đại vẫn chưa biết chuyện này đúng không? Diễm phúc của cậu dày quá, mình đường đường là một người vạn người mê cũng phải nhường chỗ cho cậu.”
Trần Nhung không thèm để ý.
Triệu Khâm Thư cũng không bỏ cuộc, xáp lại gần hỏi: “Mình rất tò mò, có phải chị đại đã đánh bại được ‘bạch nguyệt quang’ của cậu rồi không?”
Trần Nhung vẫn im lặng, leo lên giường.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Nghê Yến Quy gọi. Toàn nói những chuyện rất nhàm chán như là ngủ lúc mấy giờ, thời tiết như thế nào.
Đối với hai kẻ yêu đương thì dù có nhàm chán cũng rất ngọt ngào.
*
Trong tòa nhà thực nghiệm không phải chỉ có một câu lạc bộ. Có câu lạc bộ nhạc cụ dân tộc cũng đã xin một phòng học mới. Các cô ấy phải dọn đi trước. Trong câu lạc bộ nhạc cụ dân tộc đều là con gái, không chuyển được đồ nặng, vì vậy họ nhờ các bạn trong câu lạc bộ tán đả hỗ trợ.
Mọi người rất nhiệt tình nên hủy một buổi hoạt động câu lạc bộ buổi tối, dùng toàn bộ thời gian chuyển các đồ linh tinh.
Hà Tư Ly cũng trong số đó.
Mao Thành Hồng nói: “Em là con gái, ở yên đó đi. Những quyển sách đó nặng tới vài chục ký, bọn tôi làm là được.”
Hà Tư Ly cũng không chịu nghe, bê thùng đi ra ngoài.
Mao Thành Hồng có muốn giúp cũng không có cơ hội. Cho dù là Nghê Yến Quy cũng chẳng thích công việc nặng nhọc, bạn học mới đến này thật sự không xem mình là một cô gái.
Trần Nhung vác hai nhạc cụ, bước chân có vẻ hơi nặng.
Mao Thành Hồng khiêng hai thùng đồ, đi lại rất thoải mái.
Dù vậy hai cô gái vẫn giao nhạc cụ cho Trần Nhung.
Trần Nhung đi ra khỏi phòng học.
Đúng lúc này Hà Tư Ly quay đầu lại, cô ấy liếc mắt nhìn bước chân chậm chạp của anh thì đi chậm lại rồi đứng một chỗ chờ anh.
Trần Nhung vác cả hai thứ, trên lưng đeo một nhạc cụ, trên vai trái là một cây đàn cello gần như muốn đè nặng muốn sụp lưng anh. Anh cong lưng xuống.
Hà Tư Ly gọi anh: “Trần Nhung.”
Anh ngẩng đầu lên.
Hà Tư Ly đang khiên một cái thùng lớn. Vì để chuyển đồ, cô ấy xắn hết tay áo lên, để lộ cánh tay rất rắn rỏi: “Có cần mình giúp không?” Hà Tư Ly rất nhiệt tình, hay nói đúng hơn, là cô ấy rất nhiệt tình với Trần Nhung.
Trần Nhung đứng thẳng lưng lên, cao hơn Hà Tư Ly một cái đầu: “Cảm ơn, tự mình có thể mang được, ngược lại là cậu có cần phải tìm một người hỗ trợ hay không?”
Ánh mắt Hà Tư Ly di chuyển từ ngang mắt đến ngước nhìn lên: “Không cần, thêm một thùng nữa mình cũng khiêng được. Nhưng cậu không phải miễn cưỡng. Thật ra, con trai gầy yếu cũng không phải là sai, không cần phải gắng gượng quá sức.”
Trần Nhung nở một nụ cười ngượng ngùng.
Một cô gái phía sau nói đỡ anh: “Cái đàn này rất nặng, vốn đeo một cái là được rồi. Cùng một lúc hai cây đàn thật sự rất khó.”
Trần Nhung cười cười: “Không sao, mình khiêng được.”
Mao Thành Hồng nhớ lại, thỉnh thoảng có gặp hai cô gái ở trong câu lạc bộ nhạc cụ dân tộc này, hình như cũng đã từng nói chuyện với Trần Nhung. Trước đây, bên cạnh Trần Nhung có Nghê Yến Quy nên anh bị độc quyền.
Một khi bạn gái không có mặt thì hoa đào của anh lại nở rộ.
Không phải Nghê Yến Quy không muốn đến phòng học tham gia luyện tập cùng Trần Nhung, mà cô lo lắng sau khi cô đi thì sẽ phải đối mặt với lời mời tham dự cuộc thi của Mao Thành Hồng.
Trần Nhung nói: “Nghe ý của huấn luyện viên Mao, sang năm câu lạc bộ sẽ không còn nữa.”
Nghê Yến Quy không phải là một người không có cảm xúc. Đây là thời khắc gian nan nhất của câu lạc bộ mà cô lại chạy trốn một mình: “Nhung Nhung, anh cảm thấy em có nên quay lại hay không?”
“Em có muốn quay lại không?”
“Em không thể nói rõ ràng được.” Cô đến lớp rất cần mẫn, nhưng cô chỉ xem như làm nhiệm vụ theo quy định, chỉ để nói chuyện yêu đương với Trần Nhung mà thôi. “Bỏ đi, vẫn không nên đến nữa.”
*
Sắp đến sinh nhật Lâm Tu, anh ta nhắn mấy meme đòi quà trong group nhỏ sáu người.
Tháng trước Liễu Mộc Hi nghe nói đến sinh nhật Lâm Tu, đã sớm chuẩn bị một bộ bút máy và mực, xem như quà tặng.
Nghê Yến Quy mải yêu đương, thấy Lâm Tu nhắc nhở mới nhớ đến.
Bàn phím? Chuột? Đã tặng hết rồi.
Lúc cô lướt Weibo thấy một lời dự báo thời tiết mới nhất, hôm sinh nhật Lâm Tu có một khối không khí lạnh tràn về phía Nam.
Vừa khéo, tặng anh ta một chiếc khăn quàng cổ trên taobao.
Ngày hôm sau, Lâm Tu hỏi: “Các cậu đã chuẩn bị quà gì rồi?”
Liễu Mộc Hi: “Đến lúc đó cậu sẽ biết.”
Nghê Yến Quy: “Copy, paste.”
Lâm Tu hít hít mũi: “Nếu không thì đưa tiền mặt luôn đi, mình hơi nghèo.”
Nghê Yến Quy: “Không chịu nói sớm, mình đã mua xong rồi.”
Liễu Mộc Hi: “Tháng trước mình đã chuẩn bị rồi.”
“Thôi được rồi.” Mỗi lần Lâm Tu đi xem biểu diễn xong thì phải có một thời gian suốt ngày ăn mì tôm. Đợt này vừa đúng sinh nhật anh ta, luật cũ của anh và Nghê Yến Quy là ai sinh nhật thì người đó phải mời. Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ví tiền của mình giống như chiếc lá rơi đằng kia.”
Nghê Yến Quy: “Không phải là lần này bay từ ngàn dặm xa xôi đến xem biểu diễn sao, sao lại túng quẫn như vậy?”
Lâm Tu chống gáy: “Ở khách sạn sang quá.”
Nghê Yến Quy: “Do cậu quá coi trọng thôi chứ gì.”
Lâm Tu: “Đúng rồi, cậu với Trần Nhung thế nào rồi? Cậu ta có nói chuyện gì khác hay không?”
Nghê Yến Quy nheo mắt lại: “Chuyện khác gì?”
Lâm Tu: “Không có gì.” Xem ra Trần Nhung chưa nói.
Lô Vĩ vẫn đang quan sát Lý Quân, anh ta nói: “Lý Quân thuộc dòng dõi thư hương, tính cách tốt, nhân phẩm tốt. Mình cảm thấy không giống người làm kẻ thứ ba.”
“Ừm.” Lâm Tu thuận miệng đáp lời.
Sinh nhật hôm nay, nhiệt độ không khí thật sự rất lại.
Nghê Yến Quy cất đồ ngắn tay ngày hôm qua, mặc áo dài, thêm một chiếc áo khoác. Lúc gió thổi đến cuộn theo không khí đìu hiu.
Mùa đông sắp tới rồi.
Lâm Tu chọn một cửa hàng lẩu giá rẻ nhất trong các đánh giá trên mạng, đầu tiên gửi mấy tin nhắn liên tiếp, nhưng đến cuối cùng lại cảm thấy đồ ăn ở đây bình thường, anh ta cắn răng nói đổi thành cửa hàng thường đến.
Nghê Yến Quy suy nghĩ một chút, sau khi cô soạn xong câu chuyện Lâm Tu hối cải sửa đổi rồi mới giải thích tiếp với Trần Nhung.
Cô nói hôm nay là sinh nhật Liễu Mộc Hi rồi ôm lấy Trần Nhung: “Buổi tối em sẽ ăn cơm với anh.”
Anh dán lên má cô: “Ừm.”
Nghê Yến Quy đã nói dối Trần Nhung vô số lần, nhưng hôm nay đi ăn bữa cơm do Lâm Tu mời, không hiểu sao cô cảm thấy rất chột dạ. Cô đội mũ lên, cái mũ rộng thùng thình che lên trên trán cô.
Cô lén lút bước vào trong quán lẩu.
Căn cứ như bình thường, ba người hút thuốc ngồi bên chỗ cửa sổ.
Bình thường Nghê Yến Quy hay ngồi cạnh Lâm Tu, hôm nay cô nói: “Mình phải cai thuốc.” rồi ngồi xuống vị trí xa nhất so với Lâm Tu.
Vị trí xa nhất trong bàn tròn là mặt đối mặt.
Liễu Mộc Hi nhìn thấy cái mũ trên đầu Nghê Yến Quy: “Làm sao thế? Cậu lạnh vậy à?”
Nghê Yến Quy nghĩ, Trần Nhung định đến căn tin ăn cơm sẽ không nhìn thấy cô, vì vậy cô lấy mũ xuống, nhưng không biết tại sao cô lại nhớ đến định luật Murphy nên lòng bồn chồn, đến ăn thịt cũng không yên.
Trong lúc ăn, Lâm Tu nhận được điện thoại của Cam Nghiên Lệ: “Con trai, tối nay về nhà đi, mẹ mừng sinh nhật cho con, mẹ đã chuẩn bị quà rồi.”
Lại quà? Đừng mà. Lâm Tu nói: “Ngày mai con có tiết.”
“Đây là một phần quà lớn.” Cam Nghiên Lệ nói: “Đúng rồi, hai phần quà trước đó các con đã bóc ra chưa? Hài lòng chứ?”
“A, rất tuyệt á, rất rung động.” Lâm Tu nói qua loa cho xong.
Cam Nghiên Lệ cười cười: “Thích là tốt rồi, tối nay nhớ về đó.”
Ngắt điện thoại, Lâm Tu đổi ý, nói: “Chiều này mình về nhà một chuyến.”
“Về nhà nhận quà à?” Nghê Yến Quy cắn chiếc đũa.
Lâm Tu nói một cách nghiêm túc: “Về xin tiền mẹ mình.”
– —–oOo——