Lúc nói chuyện, hai tay ông ta vẫn đang ôm bát canh bột mì bình thường kia, không hề khiến người ta hiểu lầm lý do ông ta muốn nhận đồ đệ.
Bên kia quầy, Tống Trường Thiện đang “nhìn” về phía này.
Nghe thấy lời của đại sư, hắn không kiêng nể gì mà truyền âm cho ta:
“Vị này luôn luôn nói được làm được, xem ra ông ta rất hài lòng với chưởng quầy. Được vị này ưu ái, là đại cơ duyên mà bao nhiêu tiền cũng không đổi được, chưởng quầy có động lòng không?”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Nụ cười trên mặt Tống Trường Thiện lập tức biến mất.
Đại sư tiếp tục múc canh bột mì ăn: “Đồng ý rồi? Vậy thì dâng trà cho lão phu, sau này đi theo lão phu, ngươi không cần làm gì khác, chỉ cần tiếp tục…”
Trước khi Tống Trường Thiện đứng dậy xông tới, ta vội vàng bày tỏ thái độ:
“Cảm ơn ý tốt của khách, nhưng ta không có thiên phú tu tiên, cũng không có chí hướng cao xa gì, làm đồ đệ của ngài e rằng sẽ làm hỏng danh tiếng của ngài.”
Ta chắp hai tay lại, thành khẩn cầu xin: “Nhưng nếu ngài hài lòng với bữa cơm hôm nay, ta quả thực có một việc muốn nhờ.”
Ta nói ra việc muốn nhờ ông ta sửa kiếm từ đầu đến cuối.
Đại sư không hiểu lắm.
“Chỉ là một thanh kiếm, chỉ cần ngươi bái ta làm sư phụ, ta hiển nhiên sẽ giúp ngươi sửa. Ngươi chắc chắn chỉ muốn cái này, không hối hận?”
Ta ra hiệu điên cuồng cho Dư Thanh đang đứng ngây người bên cạnh, ám chỉ nàng ta về phòng lấy kiếm.
“Không hối hận, đa tạ quý khách!”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn – .]
Thanh kiếm của Dư Thanh quả thực là vật hiếm thấy.
Điều này cũng có nghĩa là tài liệu sửa chữa cũng quý giá tương tự, yêu cầu đối với tay nghề của người thợ rèn cũng cực kỳ cao.
Đã là nhờ vả người ta, tự nhiên ta không tiện nhận miễn phí tài liệu của bậc đại sư. Liền bảo hắn đến kho phía sau viện, tùy ý chọn lựa.
“Tài liệu trong tay ngài, chúng ta cũng nguyện ý đổi lấy bằng giá cao.”
Bản edit của Cuối Đầu Trước Bát Cơm cute đáng eo
Dù sao Tống Trường Thiện đã phổ cập cho ta, những vật phẩm mà khách hàng trên con phố dùng để trả nợ có giá trị đến nhường nào.
Bây giờ ta đặt ở giới tu tiên ít nhất cũng coi như là một tiểu phú bà.
Nhưng thợ rèn ở thế giới này rất hiếm, đại sư tất nhiên cũng không thiếu tiền.
“Những thứ khác đều dễ nói, tài liệu hiếm có lão phu cũng có dự trữ. Chỉ duy nhất hạt sen kiếm liên Thiên Sơn này, năm mươi năm mới kết được một quả, hơn nữa đều bị Thiên Sơn Kiếm Phái độc chiếm.”
Vừa nghe thấy môn phái của nữ chính nguyên tác, ta lảo đảo, lông mày nhíu lại một cách vô thức.
Vì những gì nữ chính đã trải qua, ta không có chút hảo cảm nào với nơi này.
Nữ chính nguyên tác tên là Vân Hoa, là một thiên tài bẩm sinh về kiếm đạo, nàng ta từ nhỏ đã được chưởng môn Thiên Sơn Kiếm Phái nhặt về Thiên Sơn, trở thành đồ đệ thân truyền của chưởng môn, vốn nên là một tiểu tiên quân tiền đồ vô lượng.
Nhưng nàng ta không biết, chưởng môn Thiên Sơn nhận nàng ta làm đồ đệ, không phải vì coi trọng thiên phú của nàng ta, mà là vì khuôn mặt có năm phần giống với đại đệ tử của chưởng môn.
Đại đệ tử của chưởng môn mấy chục năm trước gặp nạn rơi vào hôn mê, từ đó trở thành ánh trăng sáng trong lòng toàn bộ Thiên Sơn Kiếm Phái.
Còn người của Thiên Sơn đối xử tốt với Vân Hoa, không chỉ vì coi nàng ta là thế thân, mà còn vì ai cũng biết, kim đan trong cơ thể Vân Hoa, là thuốc tốt để cứu mạng đại sư tỷ.
Mở đầu nguyên tác, chính là nữ chính bị sư phụ sư huynh mà nàng ta tin tưởng nhất đ.â.m sau lưng, suýt chút nữa trở thành vật tế để sư tỷ hồi sinh, nàng ta may mắn thoát c.h.ế.t trốn khỏi Thiên Sơn lưu lạc đến Ma vực, lúc này mới gặp được nam chính Nam Phổ Nguyệt cũng đang bị trọng thương.
Dù sau này môn phái của nữ chính đã hối hận, mở ra một nơi thanh trừng tội ác quy mô lớn, nhưng những việc ác mà họ đã làm vẫn không vì vậy mà biến mất.