Tu chân giới đêm ngày hai mươi hai, tháng mười một năm 731,…..
Một đám người có lẽ là nhân lúc chiến loạn cướp bóc, xông vào quán ăn của ta.
Sau đó, bọn họ chỉ vào người chẻ củi của ta, nói nàng ta là Kiếm Tôn.
Lại chỉ vào người rửa bát của ta, nói hắn là Yêu Hoàng.
Còn tiên sinh kế toán nhà ta.
Ừm, không có ai nói hắn là Ma Tôn.
Tốt lắm.
Nếu ta chưa từng đọc nguyên tác, không biết đại phản diện có một đôi mắt trắng giống hắn thì càng tốt.
Haha, thế giới này, thật hài hước.
…
Không biết người khác gặp phải tình huống này sẽ phản ứng như thế nào.
Dù sao ta đang bấu chặt ngón chân.
Ai hiểu chứ, miệng nói muốn tránh xa nhân vật chính và phản diện, quay đầu lại phát hiện mình đã nhặt hết bọn họ về, không sót một ai.
Nhìn ba người kia, biểu cảm khác nhau, nhưng rõ ràng đều đang lén quan sát sắc mặt ta, ta khó khăn hỏi:
“… Sầm Vô Cửu?”
“Ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Sầm gia từ lâu, trên đời không còn Sầm Vô Cửu.”
Ồ, tên trước kia.
“Vân Hoa tiên tử?”
Dư Thanh mím môi, nhỏ giọng giải thích: “Đó là cái tên bọn họ đặt cho ta, vào ngày ta trả ơn bằng cách trả lại kim đan, ta đã ân oán rạch ròi với bọn họ… Ta không cố ý giấu diếm ngươi.”
Ồ, tên trước kia số hai.
Cổ ta kẽo kẹt quay sang Đại Hắc.
Đại Hắc không đợi ta hỏi, chủ động khai báo: “Đại Hắc là tự ngươi gọi, tỷ tỷ chưa từng hỏi ta, ta không tính là nói dối.”
“Vậy tên thật của ngươi là?”
Đại Hắc không vẫy đuôi nữa, ngượng ngùng: “Nam Phổ Nguyệt.”
Ha.
Haha.
Tắt tiếng thế giới, lắng nghe âm thanh vỡ vụn của nhân vật phụ.
Đột nhiên, “rắc” một tiếng.
Ta kinh ngạc nhìn theo tiếng động, suýt chút nữa tưởng mình thực sự vỡ vụn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn – .]
Kết quả phát hiện không phải ta.
Hóa ra là trời nứt một mảnh.
Ta: “…”
Ta: “?!”
Ta run rẩy chỉ vào bầu trời nứt toác ở phía bắc, hỏi ba người kia vẫn đang vắt óc bịa chuyện: “Ta hoa mắt sao?”
Ta nói ta vỡ vụn chỉ là nói đùa, trời ơi, ngươi thực sự không cần nứt ra cho ta xem đâu!
…
Cùng với sự nứt toác của bầu trời, vầng trăng m.á.u đó như nuốt chửng thứ gì đó, ngày càng to lớn.
Ta đột nhiên nhớ đến mô tả về đoạn này trong nguyên tác.
[Đêm quyết chiến cuối cùng, phản diện Sầm Vô Cửu hiến tế tất cả ma tộc để cướp đoạt lực lượng của thiên đạo, nắm giữ tất cả vận mệnh trên thế giới trong tay.]
[Vận mệnh của chúng sinh, tạo thành một vầng trăng m.á.u có nhịp tim trên bầu trời đêm, theo sự phình to của trăng máu, trời đất bắt đầu tan rã.]
Bản edit của Cuối Đầu Trước Bát Cơm cute đáng eo
[Không ai biết trung tâm của vầng trăng m.á.u đó sẽ ấp ra thứ gì, lại có thứ gì được sinh ra đáng để dùng một thế giới hiến tế.]
Trong nguyên tác, nam nữ chính chính là c.h.é.m g.i.ế.c Sầm Vô Cửu trước khi trăng m.á.u sắp ấp nở.
Ba người đồng quy vu tận, nhưng chuyện xảy ra sau đó, tác giả lại không viết.
Trong vầng trăng m.á.u đó có gì?
Vầng trăng m.á.u đã xuất hiện… có phải mới là bug thực sự dẫn đến thế giới bị hủy diệt không?
Nhưng, nhưng vầng trăng m.á.u lần này, là do ai triệu hồi ra?
Không phải ta tự luyến, nhưng ta thực sự cảm thấy…
“Không phải ngươi đúng không?”
Ta nhìn Tống Trường Thiện.
Lông mi Tống Trường Thiện khẽ rung, đôi mắt trắng có thể nhìn thấu vạn vật nhìn thẳng vào ta.
“Chưởng quầy tin ta sao?”
Tên tiên trên tranh vẽ vừa thánh khiết vừa yêu dị lộ ra đôi mắt, từng bước đi về phía ta, hắn cúi người trước mặt ta, thiên nhãn có thể nhìn thấu mọi thứ lúc này chỉ phản chiếu hình bóng ta.
“Tin tưởng một kẻ định mệnh phải đối địch với Thiên Mệnh Chi Tử, một kẻ định sẵn sẽ hủy diệt thế giới, phản diện sao?”
“Tống Trường Thiện, chỉ cần ngươi nói ta liền tin ngươi.”
Ta đã nói, chúng ta là bạn bè cả đời.
Yêu dị trong bức họa tựa như tiên, thỏa mãn ngẩng đầu lên.
Hắn nói: “Ta còn muốn giúp chưởng quầy trở thành bà chủ quán ăn số một tam giới, đương nhiên sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.”
Tống Trường Thiện nhìn vầng trăng m.á.u đó với vẻ chán ghét, nói cho ta biết sự thật mà ngay cả hệ thống cũng không biết.