Cố Hân Lan lập tức hiểu ra ý nghĩa của việc này, liền mỉm cười nhìn ta nói:
“Hòe Hạ, ngươi làm rất tốt.”
“Ta luôn coi mọi người trong viện này như một gia đình lớn, tất cả đều là thân nhân và bằng hữu, ta không thể dùng tiền thưởng để sỉ nhục họ.”
“Ngươi yên tâm, số tiền này nhất định ta sẽ quyên cho Phật Tự, cầu cho mọi người bình an, thuận lợi về sau.”
Ta mỉm cười đáp lại.
Kiếp trước nàng ta chỉ giữ lại tiền thưởng của mình ta, còn ta lại trung thành với nàng, nên đến lúc c.h.ế.t, chuyện nàng cắt xén tiền tháng của hạ nhân vẫn không ai hay biết.
Lần này, ta muốn xem thử, khi nàng lấy tiền thưởng của nhiều người như vậy, liệu có thể giữ kín được nữa không.
Ngày hôm sau, Cố Hân Lan mua về một chiếc trâm cài tóc bằng vàng.
Nàng gọi ta đến chải tóc, cẩn thận cài chiếc trâm lên đầu rồi ngắm nghía từ trái sang phải, còn hỏi ta:
“Hòe Hạ, ngươi xem, trâm này có đẹp không?”
“Tiểu thư dung mạo như hoa, đương nhiên cài gì cũng đều đẹp.”
Ta giả vờ kinh ngạc, đưa tay chạm vào chiếc trâm:
“Chiếc trâm này thật tinh xảo, hẳn là rất đắt giá.”
Cố Hân Lan có chút ngượng ngùng, nói:
“À, đây là phu nhân thưởng cho ta, chắc hẳn cũng không rẻ đâu.”
Ta đứng sau lưng, nơi nàng không thể thấy, khẽ đảo mắt.
Rõ ràng là nàng vừa đi mua ở Trân Bảo Các, hộp đựng trâm còn đặt ở góc kia, nàng tưởng ta là kẻ ngốc sao.
Kiếp trước nàng chỉ giữ lại tiền thưởng của mình ta, không mua được nhiều thứ.
Lần này giữ lại được nhiều tiền hơn, nàng vội vã đi mua trâm cài ngay.
Ta chợt nhớ rằng, Cố Hân Lan trước đây không phải là người như thế.
Trước kia nàng đối xử với chúng ta không hẳn là thân thiết, nhưng cũng chẳng keo kiệt. Đến lễ Tết, dù không nhiều nhưng nàng chưa từng cắt xén tiền thưởng.
Sự thay đổi này dường như bắt đầu từ khi nàng suýt c.h.ế.t đuối vào năm kia.
Sau khi tỉnh lại, nàng đột nhiên thay đổi tính tình, miệng lúc nào cũng nói những lời như bình đẳng, tự do.
Ta nhìn kỹ Cố Hân Lan, trong lòng nghĩ thầm, có lẽ nàng đã bị ma ám.
Nhưng dù là ma ám hay bị điều khiển, ta cũng chẳng quan tâm.
Kiếp trước, ta ngu muội đến nỗi bị nàng hại thảm như vậy.
Kiếp này, ta sẽ không để chuyện đó tái diễn nữa.
…
Nửa tháng sau, kinh thành tổ chức một buổi tiệc xuân.
Lẽ ra Cố Hân Lan phải cùng các tiểu thư quý tộc tham dự, buổi tiệc này trên danh nghĩa là ngắm hoa, nhưng thực chất là để các gia đình danh giá chọn con rể, con dâu cho các công tử và tiểu thư đến tuổi trưởng thành.
Nhà họ Cố vô cùng coi trọng buổi tiệc này, Cố Hân Lan cũng may thêm y phục mới, chọn ra những món trang sức đẹp nhất của mình.
Nhưng đến ngày xuất hành, khi nàng vừa tỉnh dậy, khuôn mặt đã nổi đầy những nốt mẩn đỏ, sưng phồng lên, rõ ràng là bị hủy dung!
Cố Hân Lan thét lên một tiếng, ném vỡ chiếc gương, kinh hoàng kêu:
“Mặt ta, mặt của ta!”
Buổi tiệc xuân không thể tham dự được nữa, sinh mẫu của Cố Hân Lan, là Liễu di nương, khóc lóc đi bẩm báo với đại phu nhân, nói rằng có người hãm hại Cố Hân Lan.
Đại phu nhân lo sợ bị liên lụy, sợ rằng người ta nghi ngờ bà đã đầu độc con thứ, liền vội vàng trình bẩm lên lão phu nhân, xin điều tra kỹ sự việc.
Kết quả điều tra lại khiến mọi người kinh ngạc.
Là Trương ma ma đã bỏ một chút bột hạnh nhân vào đồ ăn của Cố Hân Lan. Từ nhỏ Cố Hân Lan chỉ cần ăn hạnh nhân là toàn thân nổi mẩn đỏ. Trương ma ma đã ở trong viện nhiều năm, dĩ nhiên biết điều này.
Đại phu nhân cảm thấy khó hiểu, hỏi:
“Ngươi đã ở trong viện của tam tiểu thư gần mười năm rồi, cớ sao lại hại nàng?”
Trương ma ma biết sự việc đã bại lộ, dứt khoát không giấu diếm nữa, căm hận nhìn Cố Hân Lan, lúc này đang che mặt bằng khăn voan:
“Lão nô biết tội, nhưng tam tiểu thư là tự làm tự chịu!
“Ngày sinh thần của lão phu nhân, các phòng đều được thưởng tiền để ban cho hạ nhân. Cháu trai của lão nô gãy chân, đang chờ tiền thưởng để mua thuốc.”
“Nhưng tam tiểu thư lại cắt xén tiền thưởng của chúng ta. Thương thay cho cháu trai của ta, dòng dõi duy nhất của ba đời nhà họ Trương, vì không có tiền chữa trị mà phải chịu cảnh què chân!”
“Hôn sự đã định trước cũng bị hủy bỏ. Nàng hủy hoại gia đình chúng ta, lão nô chỉ khiến nàng ta tạm thời mất dung nhan vài ngày thôi, cũng đã xem như nể tình xưa rồi!”
Mọi người đều chấn động.
Lão phu nhân nhìn về phía Cố Hân Lan, cau mày hỏi:
“Có chuyện này sao?”
Ta vội bước lên quỳ xuống, khẩn thiết thưa:
“Lão phu nhân minh xét, tiểu thư không hề cắt xén tiền thưởng của chúng ta, nàng đã quyên hết số tiền đó cho Phật Tự để cầu phúc cho chúng ta!”
Cúi đầu xuống, khóe miệng ta khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh.
Ta biết rõ hơn ai hết, số tiền đó cuối cùng đã đi về đâu.
Mười lượng bạc ấy đã mua chiếc trâm bằng vàng đang cài trên đầu của Cố Hân Lan kia.
Giờ đây, cũng đến lúc đẩy nàng một bước rồi.