Du Hựu Thanh trở thành người dạy dỗ cho tiểu hoàng đế.
Gia thế họ Du vang danh gia giáo từ bao đời, tổ phụ của hắn là đại phu đương triều, học trò ở khắp thiên hạ.
Điều quan trọng nhất là Du gia là một đại thần đơn độc, không bao giờ lập đảng phái vì tư lợi, chỉ trung thành với quân vương.
Từ phương diện nào đó mà nói, Du gia có thể là sự bảo vệ cuối cùng mà phụ hoàng để lại cho Triệu Cẩn.
Có lẽ do làm quan chính thức nên Du Hựu Thanh hiện tại so với người ta gặp năm đó ở ngự thư phòng không giống nhau nữa.
Hắn ta lúc trước lạnh lùng như tuyết trắng trên núi cao, mặc thường phục mà như thể tiên mắc đọa, bị biếm xuống thế gian làm phàm nhân, cả bộ dáng thâm trầm, nội tâm sâu sắc khó thăm dò.
Ta ra hiệu cho vị tiểu hoàng đế đi theo y.
Triệu Cẩn kéo ta thật chặt không chịu buông, đứa trẻ này chưa kịp thích nghi với sự thay đổi thân phận nên đành bất lực gọi hoàng tỷ, cứ như thể nó đang ôm chặt cọng rơm cứu mạng vậy.
Ta chỉ có thể thở dài và kéo nó qua một bên điện nhắc nhở. “Du sư phụ sẽ cười nhạo đệ đấy.”
Du Hựu Thanh hiển nhiên không dám phản bác gì.
Hắn ta bắt đầu giảng bài, thành thật mà nói, giọng hắn nghe rất êm tai và rõ ràng.
Êm tai đến mức ta đã thiếp đi lúc nào không hay.
Ta thật sự không cố ý bất kính hắn đâu, nhưng vừa phải xử lý tang sự của phụ hoàng, vừa phải đối phó với triều thần, cùng lúc đó lại phải dỗ dành đứa nhỏ kia, ta thật sự đã kiệt sức.
Về phần mẫu hậu, sau đêm đó cũng chưa gặp lại.
Đang say giấc nồng, ta bỗng bị đánh thức bởi tiếng thút thít.
Vừa mở mắt, đã thấy cảnh Triệu Cẩn nhìn Du Hựu Thanh nức nở, hắn đương nhiên chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, hai người nhìn nhau không biết xử lý thế nào.
Ta vội vàng dỗ dành. “A Cẩn bị sao vậy?”
Thấy ta đã tỉnh, Triệu Cẩn bực bội níu vào cánh tay ta gào lên. “Hoàng tỷ, oa oa, đệ…đệ không học nữa.”
Hiểu rồi, vị tiểu hoàng đế rơi nước mắt vì học kém a.
Du Hựu Thanh lại chau mày.
Ta vội cất lời trước, biện hộ. “Du đại nhân, A Cẩn trước giờ chưa từng đến ngự thư phòng, mong ngài khoan dung hơn”.
Ta liếc nhìn tập sách trên tay y lần nữa.
“Trường Đoản Kinh?”
Ta tròn mắt ngạc nhiên, thật lợi hại, thật tàn nhẫn biết bao.
Ta vốn cho rằng hắn hôm nay chỉ dạy A Cẩn học chữ.
“Du sư phụ, hôm nay chúng ta hãy học đọc chữ.” – Ý tôi muốn ám chỉ rằng A Cẩn chỉ mới sáu tuổi.
Hắn có chút ngạc nhiên nói. “Đây là điều ở độ tuổi bệ hạ nên học.”
Ngụ ý là trước đây các hoàng tử khác đều như vậy.
Vị tiểu hoàng đế nghe vậy càng buồn hơn, khóc rất to.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Du Hựu Thanh lại càng đặc sắc.
Khi nghĩ kỹ lại, ta thấy so với ngày trước, hôm nay trên mặt hắn có nhiều biến hoá trước đây chưa từng thấy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Du đại nhân đời này dù đi đến đâu cũng mọi người tán thưởng, ta e rằng chỉ duy khi ở cùng tiểu hoàng đế, mới gặp nhiều chuyện khó xử như vậy, thật nực cười biết bao.
Tiểu hoàng đế còn đang khóc, bị áp lực quá lớn, lúc thường mắt chỉ ngấn lệ rưng rưng, nhưng bây giờ lại không ngừng khóc to.
Du Hựu Thanh hoàn toàn bất lực, hướng mắt về phía ta cầu cứu. Ta mỉm cười gật đầu, miệng mấp máy không tiếng.
“Một lần ân huệ.”