Nghiêm Lương bị nhục nhã trước mặt mọi người, đôi mắt hiện lên ngọn lửa giận hừng hực.
Sắc mặt Từ Bắc Vọng vẫn không một gợn sóng, hắn bình tĩnh nói: “Ta đang giữ gìn kỷ cương của triều đình Đại Càn, nhanh chóng cút cho ta.”
Khi hắn vừa dứt lời, toàn bộ nơi đây trở nên chấn động.
Vốn chỉ là một câu cuồng vọng vô tri, nhưng trong thời khắc hiện tại lại không một ai dám nghi ngờ.
Cứ như thể, lời nói trong miệng của tên nam nhân này là lẽ đương nhiên.
“Làm càn!”
Một lão bà của Độn Thế cốc rít lên một tiếng, chân khí toàn thân lập tức tăng vọt, hai tay chất đầy nếp nhăn xuất ra một trảo.
Từ Bắc Vọng xem kĩ lão bà mấy hơi, sau đó giống như cười mà không phải cười: “Ngươi dám đụng vào một cọng tóc gáy của ta, cẩn thận Độn Thế Cốc bị tàn sát hết sạch.”
Ầm!
Lão bà như bị sét đánh, ánh mắt lồi ra.
Xương sống lưng của Nghiêm Lương phát lạnh, mơ hồ ở giữa trời cao giống như sừng sững một thân ảnh váy tím.
Đệ Ngũ Cẩm Sương trấn áp Cửu Châu đại lục!
Tên ác liêu có khí thế ngút trời này, nghe nói là tâm phúc của nữ ma đầu.
Cổ họng lão khô khốc, trầm mặc nửa ngày rồi mới lạnh giọng nói: “Phô trương thanh thế, có thể đe dọa ai?”
Từ Bắc Vọng đối mặt lão, nhàn nhạt mở miệng: “Chi bằng ngươi thử một chút.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng xuất ra một chưởng, đệ tử đứng trước cánh cửa không biết vì sao mà lại bị hất văng ra sau, tạo thành một tiếng “ầm”.
“Chỉ là Độn Thế Cốc nhỏ bé mà cũng muốn khoe khoang mặt mũi sao? Còn chưa đủ tư cách!”
Giọng nói trầm thấp của hắn khiến cho người người xung quanh đều cảm thấy kinh hãi.
Sắc mặt Nghiêm Lương dần dần trở nên dữ tợn, nội tâm điên cuồng gào thét.
Đồ tay sai chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!
Nếu không có Đệ Ngũ thị, ngươi thì tính là cái quái gì!!
Sâu kiến đê tiện, chỉ biết bám vào nữ ma đầu, từ đó bắt đầu ngông cuồng tự đại!
Ông ta đường đường là trưởng lão của Độn Thế Cốc, lại chỉ có thể chịu đựng khuất nhục khi đối diện với khuôn mặt vênh váo đắc ý này!
Ầm!
Nghiêm Lương ném ra một quyền, toàn bộ bục đứng hóa thành bột mịn vỡ nát.
Từ Bắc Vọng không chút biến sắc, đáy mắt không có bất kỳ cảm xúc chập chờn nào.
Ỷ thế hiếp người?
Đó là sở trường của ta.
Chờ sau khi ta lấy được bảo vật từ trong tay Diệp Thiên, các ngươi muốn ngũ mã phanh thây hắn ta, ta còn vỗ tay khen hay.
Nhưng bây giờ thì không được!
Đáy mắt Nghiêm Lương nổi lên sát khí, ông ta quát ầm lên: “Họ Từ, ngươi muốn đối nghịch với Độn Thế cốc?!”
Từ Bắc Vọng phủi bay tro bụi dính trên bạch bào, nhẹ giọng hỏi lại lão:
“Cho nên, Độn Thế Cốc muốn đối nghịch với nương nương?”
Đám người nín thở ngưng thần, sắc mặt vị trưởng lão Độn Thế Cốc này biến đổi nhanh chóng, đầu tiên là đỏ lên, sau đó là xanh xám, cuối cùng hoàn toàn cứng ngắc.
Bầu không khí ngưng đọng thành băng, mỗi một lỗ chân lông trên người Nghiêm Lương đều vô cùng khó xử!
Nếu lão thật sự thối lui, thì chính là đang liên lụy Độn Thế Cốc phải chịu nỗi sỉ nhục lớn lao!
Nhưng thứ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này, hồ ly mượn uy hổ dữ trước mắt ông quả thực quá đáng ghét!
Nơi đây rơi vào trầm mặc một hồi lâu.
Rất nhiều đệ tử môn phái dần dần cảm nhận được một tia quẫn bách đang dần lên men.
Độn Thế Cốc không tìm được bậc thang để đi xuống!
Vốn dĩ là ẩn thế tông môn, nhưng không biết vì sao lại lâm vào tình cảnh cực kì xấu hổ này.
Đột nhiên
Ầm!
Ầm ầm ——
Kịch liệt vang vọng, bốn bề tụ họp hạo nhiên chính khí bàng bạc.
Một cuộn tranh dài rộng mấy trượng hối hả bay đến, bên trên là hai thân ảnh xuất tục.
Đám người cảm thấy chấn động một lần nữa. Tại sao cường giả nho gia lại đến đây?
“Nho gia…”
Diệp Thiên tự lẩm bẩm, biểu cảm lo sợ bất an, sau đó lặng lẽ sờ lên chiếc nhẫn.
Đám người ghê tởm lấy mạnh hiếp yếu các ngươi, đó là cơ duyên của ta a!
Ta cố gắng khắc khổ như vậy, thiên đạo ban cho ta kỳ ngộ, vì sao các ngươi muốn cướp đoạt?
Trong hàng vạn ánh mắt nhìn chằm chằm, cuộn tranh rơi xuống đất.
Người đi đầu khoảng bốn mươi tuổi, dáng vẻ nho sinh, trên đầu vấn khăn xanh, đội lương quan bằng trúc (một loại phục sức của quý tộc thời Hán), trong tay cầm thanh ngọc như ý nạm vàng.
Sau lưng ông ta là một nam tử trẻ tuổi có dung mạo tuấn lãng, đầu đội sa quan tơ đen, chân đi giày cao xỉ, tay áo ống rộng tế cát.
“Khổng Hoằng Hậu gặp qua chư vị.”
Nam tử trung niên khí chất nho nhã chắp tay thi lễ, thanh âm tự nhiên ôn nhuận.
Ầm!
Lời này của ông ta giống như thiên thạch rơi vào đáy hồ, tạo thành một trận sóng to gió lớn!
Đám người vô cùng ngạc nhiên, ngay cả Thương Dục cũng có chút không thể tin nổi!
Họ Khổng?
Không phải là Khổng gia đứng đầu Nho đạo ư?
Một quận Lang Gia nho nhỏ, vậy mà lại có thể nghênh đón Khổng gia?
Khổng Hoằng Hậu nhìn thoáng qua bốn người Độn Thế Cốc, sau đó khẽ nở nụ cười nhã nhặn: “Có lẽ mọi người đều đã biết, trong đợt kiếp nạn năm ngàn năm trước, chúng ta đã để thất lạc chín trang thuộc chí bảo nho gia [Xuân Thu] ra bên ngoài.”
“Mấy ngày trước, pho tượng thánh nhân ở văn miếu hiển linh, có người mượn một trang này để ngưng kết văn đảm, địa điểm ở quận Lang Gia.”
“Nếu có thể trả lại, Khổng gia sẽ tặng cho ngươi hai trang bản khắc (là bản nhái cao cấp).”
Ông ta vừa dứt lời, nơi đây tựa như vực sâu không người.
Sắc mặt tất cả mọi người trở nên đờ đẫn, đầu óc rơi vào trạng thái chết máy!
Một trang [Xuân Thu]!
Chí bảo nho gia truyền thừa trên vạn năm đấy!
Theo như truyền thuyết, chỉ cần tùy ý đọc một trang sách [Xuân Thu] là có thể ngưng luyện văn đảm, trở thành miệng ngậm thiên hiến (người định ra luật lệ), có thể quyết định sinh tử của người khác chỉ với một câu nói!