Vào buổi tối thứ hai trên núi, sau nửa đêm, rõ ràng mưa đã nhỏ hơn.
Đợi đến khi sắc trời hơi sáng, chỉ còn lại những hạt mưa nhỏ rơi lác đác, thậm chí cũng không tính là mưa phùn lất phất, hoàn toàn có thể không cần dùng ô.
“Dừng rồi dừng rồi, tạ ơn ông trời!”
Dân chúng ở phía dưới reo hò, đám người Trần gia cũng lần lượt thức dậy.
Trần Đình Giám cũng không dùng điểm tâm, ông dẫn đa số hộ vệ xuống núi, không chỉ cần xem xét tình hình lũ lụt trên trấn, mà còn phải tổ chức nhân công đi thoát nước mở đường.
Cũng có gã sai vặt của Trần gia dò đường trở về, bẩm báo với Tôn thị: “Lão phu nhân, đường phố đầu kia của chúng ta có vị trí cao, mấy hộ gia đình đều chỉ bị tích nước trong sân, không bị tràn vào phòng.
Lão gia nói, trước tiên chúng ta cứ chờ ở trên núi một lát, chờ khi tất cả dân chúng đi xuống rồi hãy từ từ di chuyển về lại.
“
Tôn thị quan tâm hỏi: “Còn những nơi khác trên trấn thì sao? Nước có sâu hay không?”
Gã sai vặt: “Chuyện này vẫn chưa rõ ràng lắm, lão gia đã phái người khác đi tra, tuy nhiên có vẻ ở trên núi đều không có vấn đề lớn.
“
Nạn lũ lụt nghiêm trọng, nếu nhấn chìm nóc nhà, đó mới thật sự khiến người ta tuyệt vọng.
Tôn thị khẽ gật đầu, nhìn về phía Hoa Dương, rồi nói với những người ngồi đầy bên trong lều: “Vậy chúng ta cứ chờ một lát, lúc này mà xuống dưới thì trên đường toàn là người, chen chen chúc chúc, có đi được cũng không thoải mái.
“
Hoa Dương rất có kiên nhẫn, giờ phút này, nàng chỉ để ý bên Trần Kính Tông.
Sáng sớm hôm qua, nhân cơ hội tốt khi hai vợ chồng cùng ở một chỗ dưới cây, nàng mượn danh nghĩa báo mộng của lão thái thái, nói cho Trần Kính Tông rằng trong túi y phục của Tề thị có một sổ sách ăn hối lộ, Trần Kính Tông trông có vẻ không tin lắm, nhưng vẫn bảo nàng không cần nhọc lòng nữa, nói rằng hắn sẽ nghĩ biện pháp kiểm tra.
Bên người Hoa Dương có tới bốn nha hoàn, cũng không thể vô duyên vô cớ mà cứ thế bổ nhào vào nơi của Tề thị để giật túi y phục, nửa đêm đi trộm cũng không thực tế lắm, chỉ có thể trông cậy vào sự ra tay của Trần Kính Tông, dù sao thì tất cả mọi người đều cảm thấy hắn thô lỗ, nên những chuyện khác người có xảy ra ở trên người hắn đều tính là bình thường.
Dân chúng nóng lòng biết tình hình thiên tai trong nhà mình, từng người đều chỉ một lòng muốn về, nhóm nam nhân thì đi trước một bước, nhóm nữ quyến thì dẫn theo hài tử nhanh chóng đi theo sau.
Ước chừng qua một canh giờ, trên đường không còn những bách tính khác, đám người Trần gia cũng bắt đầu xuống núi.
Vẫn là những nam nhân đi trước một bước, bọn họ đã quen làm việc tốn sức, có phải vác rương hòm thì cũng sẽ đi nhanh hơn so với các chủ tử là nữ.
Trần Kính Tông lại tới cõng Hoa Dương, cố ý đi ở cuối cùng đội ngũ.
Hoa Dương liếc mắt nhìn Tề thị ở cách đó không xa, ghé vào bên tai hắn hỏi: “Ngươi đến cõng ta, làm sao lấy được sổ sách tiền bạc của bà ta?”
Trần Kính Tông: “Đừng nóng vội.
“
Hoa Dương ngắm nhìn sườn mặt anh tuấn lơ đãng của hắn, càng không có cách nào đoán được trong lòng hắn dự tính làm gì, hay là hoàn toàn không coi ra gì.
Đường núi trơn ướt, cũng không dễ đi, ngoại trừ Trần Kính Tông, dường như mỗi người trong đội ngũ đều bị lảo đảo xiêu vẹo, có người thậm chí còn té ngã.
Nhìn thấy sắp đi đến đoạn cuối của đường núi, phía trước hẳn sẽ là đất bằng, Trần Kính Tông hỏi Hoa Dương: “Đợi lát nữa ngươi tự đi mấy bước, không sao chứ?”
Hoa Dương biết hắn muốn ra tay, thấp giọng nói: “Chỉ cần ngươi cầm được sổ sách, ta có té ngã cũng vui mừng.
“
Trần Kính Tông khịt mũi coi thường, một công chúa ngay cả chút mùi mồ hôi cũng không thể chịu được, nếu thật sự bị té ngã, vậy mấy đêm tiếp theo có khả năng hắn cũng phải ngã ra đất nằm ngủ.
Nàng chính là như vậy, dù chịu đựng cơn tức giận nào ở Trần gia, cuối cùng đều phải đổ hết lên người hắn.
Đi thêm vài bước nữa, Trần Kính Tông thả Hoa Dương xuống, giao cho Triều Vân và Triều Nguyệt đỡ nàng, hắn tăng tốc bước chân và đi tới phía trước.
Trong lòng Hoa Dương nhảy lên, ánh mắt theo dõi Trần Kính Tông sít sao.
Phía trước hai vợ chồng là một nhà ba người của Trần Kế Tông với nha hoàn và bà tử.
Nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, Trần Kế Tông quay đầu lại, nhìn thấy phò mã đường ca, hắn ta cố kiềm nén để không nhìn trộm mỹ nhân công chúa, chỉ tò mò nói: “Sao Tứ ca lại đến đây vậy?”
Trần Kính Tông không để ý tới hắn, đi vượt qua, bước tới phía sau lưng Trần Đình Thực và Tề thị.
Hai vợ chồng vừa muốn quay đầu, Trần Kính Tông đã nói với chất giọng lạnh lùng: “Nhị thẩm đừng nhúc nhích, trên vai ngươi có một con rắn nước màu đỏ.
“
Rắn ư?
Trần Đình Thực cứng đờ, Tề thị lại cảm thấy một luồng hơi lạnh lẽo lan thẳng từ lòng bàn chân đến lồng ngực, suýt chút nữa bất tỉnh.
Lập tức, Tề thị thật sự cảm thấy giống như có thứ gì đang bò trên lưng bà ta!
Nếu như vậy mà còn chịu đựng được, thì khi một vật nhỏ mát lạnh trơn nhẵn đột nhiên đụng vào da thịt trên cổ của bà ta, Tề thị đã hoàn toàn mất khống chế, thét lên một tiếng chói tai rồi nhảy cẫng hai chân lên, hai tay cũng đập loạn xạ về sau lưng, như thể bị điên.
Trần Kính Tông thừa dịp bước lên phía trước, dùng một tay nắm lấy chiếc túi vải đang trượt xuống ở khuỷu tay Tề thị rồi hung hăng quăng tới bụi cây um tùm ở một bên đường núi!
Khoảnh khắc chiếc túi vải rời khỏi cơ thể, nỗi sợ rắn của Tề thị càng bị lấn át bởi nỗi sợ hãi lớn hơn, bà ta muốn xông vào giữa lùm cây để đoạt lại chiếc túi vải theo bản năng, thì một bóng người khác lại chạy tới trước bà ta một bước, cặp chân dài mang giày đen thuần thục đạp gãy những nhánh cây lộn xộn, đôi bàn tay lớn nắm lấy một góc túi rồi thô lỗ kéo về, nhưng vải vóc trên chiếc túi bị nhánh cây vướng vào, bị hai phía lôi kéo, nút thắt bung ra, đồ vật bên trong cũng rơi ra ngoài.
Tề thị lại muốn bổ nhào qua, Trần Kính Tông đã lấy tay mò xuống đống áo cưới vải đỏ kia, đột ngột lôi ra một con rắn thô dài đỏ sậm to bằng ngón cái!
Thân rắn dường như kề sát vào khuôn mặt đang lao qua của Tề thị, con ngươi của bà ta co rút, thét lên rồi chủ động lui về sau.
Sự chú ý của đoàn người đều tập trung bên trên con rắn trong tay Trần Kính Tông, chỉ có Hoa Dương trông thấy một tay khác của Trần Kính Tông đã thuận tiện móc ra một cuốn sổ sách ở bên trong giá y, nhanh chóng nhét vào sau lưng.
Trước đó để thuận tiện cho việc cõng Hoa Dương trên lưng, Trần Kính Tông đã ghim vạt áo vào bên hông, sau khi nhét sổ sách xong rồi, Trần Kính Tông lại tháo vạt áo xuống, vừa hay có thể che giấu.
Rõ ràng là “trộm cắp” trước mặt mọi người, nhưng Trần Kính Tông vừa hành động mau lẹ mà sắc mặt lại ung dung, thân hình thẳng tắp đứng ở đằng kia, thản nhiên như không có việc gì.
Hoa Dương vội nhớ lại thời điểm nàng đi theo phụ hoàng và mẫu hậu đến gặp Trần Kính Tông, ngày đó, hắn cũng oai hùng tuấn tú, ra vẻ đạo mạo nghiêm túc như vậy!
Cũng may hiện tại người bị hắn lừa gạt chính là người khác.
Bên kia Tề thị trốn đến sau lưng Trần Đình Thực, sau khi xác định rắn không cắn được mình, bà ta nhìn trong tay Trần Kính Tông trước tiên, chỉ thấy Trần Kính Tông hoàn toàn không để ý tới giá y của bà ta trên đất, chỉ đang quan sát con rắn trong tay.
“Không cắn trúng ngươi chứ?” Trần Đình Thực lo lắng quan tâm thê tử.
Tề thị không rảnh mà để ý đến ông ta, vẻ mặt trắng bệch nghiêm túc thúc giục Trần Kính Tông: “Lão Tứ mau vứt con rắn này qua đi, cầm nó làm cái gì!”
Trần Kính Tông liếc nhìn bà ta một cái, cười mà giống như không cười: “Con rắn này không có độc, có thể mang về đưa cho láng giềng hầm canh rắn.
“
Tề thị: “Vậy ngươi mau đi xa một chút, ta nhìn mà sợ!”
Vừa nói, bà ta vừa liếc nhìn giá y và túi vải đang nằm rải rác trên mặt đất.
Trần Kính Tông gần như không hề để ý đến những vật kia, hắn nắm chặt cổ con rắn, đi đến phía sau.
Hoa Dương: “! “
Nàng vội vàng tránh ra sau lưng Triều Vân.
Dáng vẻ của Triều Vân như đang muốn khóc lên, cầu xin phò mã càng lúc càng đến gần: “Ngài mau ném thứ này đi, công chúa cũng sợ!”
Trần Kính Tông thấy Hoa Dương chỉ để lộ đôi tai, hắn tùy ý hất tay lên, đầu rắn đỏ sậm kia lập tức bị quăng ra xa mấy trượng, rơi vào rừng cây lít nha lít nhít.
“Được, ném đi.
“
Trần Kính Tông đẩy Triều Vân ra, đứng ở trước mặt Hoa Dương.
Tâm trạng của Hoa Dương lại phức tạp, đã vui mừng vì Trần Kính Tông thuận lợi lấy được sổ sách, nhưng lại còn sợ hãi đối với một màn bắt rắn của hắn.
“Tự mình đi hay là ta cõng ngươi?” Trần Kính Tông hỏi: “Con đường phía trước càng nhiều vũng bùn hơn.
“
Hoa Dương nhìn về phía lồng ngực và ống tay áo của hắn, cuối cùng lại nhìn vào bàn tay đã chạm vào rắn của hắn.
Trần Kính Tông bèn đi tới ven đường, đưa hai tay quét qua bụi cây ướt sũng nước mưa, chà xát, rồi lại đổi sang bụi cây khác xoa xoa thêm một lần, xem như rửa tay.
Hoa Dương cũng không có chống cự nhiều như vậy, nàng nằm úp sấp trên lưng của hắn.
Lại nhìn phía trước, Tề thị mới vừa mò mẫm xong bộ áo cưới kia, lại lật ra túi vải để kiểm tra, còn muốn ngồi xổm xuống lục soát chỗ túi vải bị rơi xuống.
Trần Đình Thực dỗ dành nói: “Được rồi, rắn đã bị Lão Tứ bắt đi rồi.
“
Không chỉ có Trần Đình Thực, những người khác cũng đều cho rằng Tề thị đang lo lắng còn có con rắn khác.
Lòng Tề thị nóng như lửa đốt, rõ ràng bà ta quấn sổ sách ở bên trong giá y, nếu như không phải rơi mất ra ngoài, vậy chính là!
Tề thị hoảng sợ nhìn về phía Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông đang cõng mỹ nhân công chúa, chỉ có ghét bỏ nói với một nhà Đông viện đang chặn ở giữa đường: “Còn lề mề gì chứ, mau đi xuống núi, trong nhà còn có một đống chuyện.
“
Hoa Dương phối hợp nhíu mày.
Trần Đình Thực thấy thế, nắm lấy một cái cánh tay của Tề thị kéo sang bên cạnh.
Tề thị cắn răng, thấp giọng hỏi ông ta: “Vừa rồi, ngươi có nhìn thấy lão Tứ lấy cái gì ở trong túi vải của ta hay không?”
Trần Đình Thực: “Không có, chẳng phải là con rắn kia sao, lão Tứ bắt rắn xong thì đi, không lẽ hắn còn ném đi những vật khác trong túi vải của ngươi?”
Không có khả năng, mặc dù Lão Tứ có lúc vô sĩ, nhưng cũng không phải người trộm cắp!
Tề thị không có trả lời, nhớ lại sắc mặt của Trần Kính Tông một lần, bà ta nghiêng đầu với tâm trạng phức tạp, lại liếc mắt nhìn chỗ túi vải rơi xuống.
Có lẽ, sổ sách rơi xuống đống cỏ dại phía dưới chăng? Bìa cuốn sổ sách dính đầy bụi bẩn, nếu bị lẫn vào trong đám lá cây vụn vặt thì thật sự khó mà phân biệt.
“À, các ngươi xuống núi trước đi, hình như ta có đồ bị rơi ở bên trong lều.
“
Sổ sách chính là mạng sống của bà ta, Tề thị nhanh chóng đưa ra quyết định, hất tay Trần Đình Thực ra, bà ta mang theo bà tử tâm phúc của mình đi về.
Bà ta quá kỳ lạ, Trần Đình Thực đuổi theo, một nhà ba người Trần Kế Tông cũng không hiểu gì mà nhìn theo.
Tề thị âm thầm quan sát Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông không thèm để ý mà liếc nhìn bà ta một cái, hắn cõng Hoa Dương đi tới phía trước, không có bất kỳ sự khác thường nào.
Tề thị vẫn không yên lòng, vẫn nghi ngờ có phải Trần Kính Tông đã cầm đi sổ sách của bà ta hay không, nhưng bà ta lại không thể chủ động để lộ sổ sách, lại không có cớ để đi lục soát người Trần Kính Tông, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng một đôi phu thê kia càng lúc càng đi xa.
Trần Kính Tông đi rất nhanh, hắn đi vượt qua hai nhà Trần Hiếu Tông và Trần Bá Tông, đi tới bên mẫu thân Tôn thị.
“Nương, chúng ta đi trước.
” Trần Kính Tông khá lễ phép với mẫu thân, hắn lên tiếng chào hỏi.
Tôn thị cười nói: “Đi thôi đi thôi, trên đường cẩn thận.
“
Trần Kính Tông gật đầu, bởi vì con đường phía trước không có người, hắn có thể đi nhanh hơn, Triều Vân và Triều Nguyệt phải chạy chậm mới có thể đuổi theo, Triều Vân còn bị vấp ngã, nửa gương mặt đều dính bùn, Hoa Dương lại vừa đồng cảm vừa buồn cười, bảo hai nàng ấy cứ từ từ mà đi, không cần phải gấp.
Lúc này, trên đường cũng chỉ có nàng cùng Trần Kính Tông.
“Chàng tìm được rắn từ chỗ nào vậy?”
Nhớ đến con rắn kia, cả người Hoa Dương lập tức không được tự nhiên.
Trần Kính Tông: “Khắp nơi trên núi đều có, muốn tìm vài con rất đơn giản.
“
Hoa Dương: “! “
Nếu như hắn nói vậy từ sớm, thì nàng thà rằng bị lũ lụt cuốn đi chứ cũng không muốn lên núi.
“Thật sự có sổ sách, bây giờ chàng tin chưa?” Xua đi những suy nghĩ kia, Hoa Dương khẽ vỗ bả vai hắn.
Trần Kính Tông im lặng.
Hoa Dương chỉ cho là hắn chấp nhận, dù sao thì hắn không có khả năng nghĩ đến lời giải thích hợp lý nào khác.
Mây đen chồng chất trên không trung dần dần tản đi, một tia nắng chiếu tới từ phía đông.
Giọt sương trên lá cây lập loè tỏa sáng, mặc dù đường đất lầy lội không chịu nổi, nhưng lại toát ra một loại hơi thở bùn đất tươi mát.
Trần trạch bên này, đã có một nhóm người hầu đang bận rộn, một dòng nước bùn cuồn cuộn chảy ra từ lỗ thoát nước ở góc tường.
Trần Kính Tông cõng Hoa Dương bước vào Tứ Nghi Đường, không để ý đến hai gã sai vặt đang cúi đầu quét dọn trong viện, đi thẳng đến trước cửa phòng.
Hoa Dương đưa chìa khóa cho hắn.
Trần Kính Tông mở khóa, đẩy cửa ra, một làn hơi ẩm ập vào mặt, bởi vì mới hai ngày ngắn ngủi trôi qua, nên đồng thời trong phòng cũng không có bao nhiêu bụi bặm.
Thả Hoa Dương xuống, Trần Kính Tông đi mở cửa sổ thông gió trước.
Hoa Dương nhìn chằm chằm sau lưng hắn.
Trần Kính Tông quay người, đôi mắt Hoa Dương chợt lóe lên, tránh khỏi ánh mắt hắn.
Trần Kính Tông quan sát nàng từ trên xuống dưới, đột nhiên hỏi: “Dù cho Tề thị có ăn hối lộ, thì đây cũng là chuyện của Trần gia chúng ta, vì sao nàng lại để bụng như thế?”
Bọn họ kết hôn vào mùa đông năm ngoái, cho đến nay còn chưa đủ một năm, nhưng Trần Kính Tông đã hiểu rất rõ tính tình của nàng, phần lớn thời gian nàng đều cho mình là công chúa, trừ phi phòng ốc bị cháy, thì dù trong nội viện khác của Trần gia xảy ra chuyện gì, nàng cũng thờ ơ, tựa như một con chim phượng hoàng vàng uy phong lẫm liệt, chỉ mãi chải chuốt bộ lông vũ xinh đẹp trên người, thái độ kiêu ngạo và coi thường.
Hoa Dương dừng một chút, nghiêm mặt nói: “Dù sao ta cũng gả cho chàng, nếu Trần gia bị người khác vạch trần tội danh tham ô hay nhận hối lộ mà chứng cứ lại vô cùng xác thực, thì ta cũng mất hết mặt mũi đi gặp người khác.
“
Nàng khẽ nhếch cằm lên, vẫn kiêu căng như cũ.
Quả nhiên Trần Kính Tông càng quen thuộc với dáng vẻ này của nàng, hắn trở tay rút sổ sách ở sau lưng ra, ngồi vào bên bàn trước cửa rồi lật sổ sách xem.
Hoa Dương đi tới, đứng ở bên cạnh hắn.
Nàng mới vừa liếc nhìn một cái, Trần Kính Tông đột nhiên kéo eo của nàng, chớp mắt đã ôm nàng vào trong ngực.
Với tư thế này, Hoa Dương đang định nổi giận, thì trong tay lại xuất hiện một cuốn sổ sách.
Trần Kính Tông: “Muốn xem thì xem với nhau, đừng có đứng một bên như nha hoàn.
“
Hoa Dương: “! “.