Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 31



Trần Kính Tông có thể cảm nhận Hoa Dương đang sợ hãi.

Mùa đông năm ngoái bọn họ thành thân, đêm động phòng hoa chúc nàng không biết gì, từ sau đêm đó, ban ngày nàng tỏ ra chán ghét hắn, ban đêm trở nên cảnh giác và phòng bị, giống như con phượng hoàng có bộ lông vũ lộng lẫy nhưng không có sức chiến đấu, bởi vì con hổ đang tiến đến gần mà bất an.

Trần Kính Tông không có cách nào giải quyết được chuyện này, hắn có thể nói những lời ngọt ngào, nhưng sự khác biệt giữa cơ thể giữa họ quá lớn, cho dù hắn có nói bao nhiêu, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật rằng nàng đang phải cố gắng phải chịu đựng hắn.

Khoảng thời gian thuận lợi nhất là vào tháng tư năm nay, nàng ứa nước mắt nhào vào lòng hắn, ôm hắn thật chặt, như thể nàng còn nôn nóng sốt ruột hơn hắn.

“Lần trước không phải không sợ sao?”

Hắn cúi đầu hỏi.

Hoa Dương khẽ run. Lần trước thì khác, nàng xem hắn như quỷ từ âm ti trở về, sau ba năm âm dương cách biệt cuối cùng cũng gặp lại, nàng không còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện khác.

Trần Kính Tông hôn lên mặt nàng.

Hoa Dương biết hắn đang đợi.

Nàng cố gắng nghĩ về những chuyện khác, chẳng hạn như vô số đêm dài trong ba năm làm góa phụ, chẳng hạn như hai thị vệ mà nàng nhìn thấy trong nhà cô mẫu, chẳng hạn như đêm nàng tái sinh.

Nàng thực sự đã nếm trải điều đó và nàng cũng muốn nó. “Thử, thử đi.”

Nàng run rẩy, Trần Kính Tông đột nhiên nghĩ ra một cách: “Nếu nàng cảm thấy không thoải mái thì đánh ta, như vậy cả hai chúng ta đều sẽ không khiến đối phương chịu thiệt.”

Hoa Dương muốn cười, nhưng ngay sau đó, nàng hít một hơi thật sâu, nâng tay lên đánh hắn.

Trần Kính Tông siết chặt hai cổ tay nàng, khàn giọng nói: “Nàng nên mắng ta thì hơn, ta sẽ bắt nạt nàng, nàng mắng ta đi, ta thích nghe.”

Hắn là cầm thú, nên hắn thích khiến nàng không thể làm gì được.

Đôi khi, Trần Kính Tông là một người rất tiết kiệm.

Thuốc nhất định phải uống, nếu đã cần uống, không bằng để cho thuốc này phát huy một cách triệt để giá trị của nó, giống như khi để binh lính ra trận, giết một tiểu binh cũng tính là giết, vậy nên giết một lúc mấy người sẽ càng đáng giá hơn.

Trước bình minh, Trần Kính lại kéo công chúa đang mất hết sức lực vào lòng.

Hắn biết nàng rất mệt mỏi, nhưng hắn cũng không dễ dàng gì, thời gian này phu thê hai người đã vất vả nhiều rồi, ba tháng sau có thể nghỉ ngơi thật tốt, nạp lại năng lượng.

Hoa Dương buồn ngủ quá, hất tay hắn ra, ôm chăn trốn vào trong cùng.

Trần Kính Tông lập tức đuổi theo, Hoa Dương, người chỉ muốn ngủ cảm thấy vô cùng khó chịu, mở mắt ra muốn mắng hắn.

Trần Kính Tông yên lặng nhìn nàng: “Hôm nay là sinh nhật của ta, lần cuối cùng được không?”

Hoa Dương: “…”

Ai cũng có thể nói “cuối cùng”, nhưng chỉ có hắn là không thể, hắn sẽ sống lâu trăm tuổi, có thể làm rất nhiều lần. Ngay khi nàng cụp mắt xuống, Trần Kính Tông đã hiểu ra.

Thì ra, cứ đến sinh nhật là sẽ được nàng đối xử tốt, vậy cả năm sau, ít nhất là ngày sinh nhật này, hắn sẽ được thị tẩm.

Đương nhiên, tiền đề là nàng vẫn cần người Phò mã này, không hưu hắn.

Trần Kính Tông luôn nhớ rằng trong bữa tiệc vào đêm thành thân của mình, một vị khách nam đã nâng ly và nói vào tai hắn: “Người như ngươi hoàn toàn không xứng với nàng ấy.”

Trần Kính Tông có xứng hay không không quan trọng, người đó không có quyền quyết định, chỉ có Hoa Dương mới có thể đưa ra quyết định.

Trần Kính Tông không biết khi nào thì tiểu tổ tông này sẽ trở lại bình thường, hắn coi hắn ta như một cục bùn không để vào trong mắt.

Nhưng ít nhất vào lúc này, nàng ở dưới hắn và hắn là nam nhân của nàng.

Hoa Dương ngủ đến hoàng hôn.

Khi nàng đang mê man, nàng cảm thấy như thể mình vẫn đang run rẩy, nàng hoảng sợ mở mắt ra, lúc này chỉ có một mình nàng trên chiếc giường Bạt Bộ với chiếc rèm đang buông xuống. Nàng nhìn bức thêu hoa mẫu đơn trên màn cửa.

Nàng đã quên mất tối qua Trần Kính Tông đã cầu chuyện đó bao nhiêu lần, nàng chỉ nhớ rằng mỗi khi nó kết thúc, hắn sẽ ôm lấy nàng, cho nàng uống nước.

Sáng sớm, Hoa Dương mặc dù hôn mê bất tỉnh, nhưng vẫn giục hắn lấy một viên Bích Tử đan đút cho nàng, hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ của hắn.

Trách ai đây, trách nàng mềm lòng thương hại hắn, cuối cùng biến thành nàng công chúa và rắn rết. Một nàng công chúa ngốc nghếch và một con rắn vô liêm sỉ ngày càng trở nên lớn hơn.

Toàn thân khắp nơi đều đau nhức, Hoa Dương không muốn nha hoàn nhìn thấy mình như vậy, liền cố nén ở sự khó chịu thắt lưng mà ngồi dậy, tay phải tùy ý vuốt v e chiếc đệm gấm Thục cẩm…

Hình như có gì đó sai sai.

Hoa Dương cúi đầu, nhìn thấy trên tấm đệm gấm Thục Cẩm thêu hoa mẫu đơn mà nàng vô cùng nâng niu có một cái lỗ to bằng nắm tay.

Cạnh của cái lỗ không đều, trông không giống như bị cố ý cắt hoặc xé, mà giống như bị thứ gì đó thô ráp mài mòn.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Là của Trần Kính Tông.

Hoa Dương lập tức kéo chăn lên, quấn lấy toàn thân.

Trần Cảnh Tông vén rèm bước vào, thấy nàng cụp mắt xuống nhìn chằm chằm cái lỗ trên giường, trên mặt Trần Kính Tông hiện lên một tia ngượng ngùng, giải thích nói: “Tối hôm qua ta quỳ quá lâu, đầu gối lại cứng rắn, đệm gấm Thục cẩm của nàng quá tinh xảo rồi, chính là như vậy đó.”

Hoa Dương: “…”

Trần Kính Tông chỉ ra phía sau nàng: “Bên kia vẫn còn có một cái, nếu nàng không muốn để cho nha hoàn nhìn thấy, ta sẽ khâu lại giúp nàng.”

Hoa Dương: “…”

Hắn có biết những thợ thêu đã tốn bao nhiêu công sức để có được chiếc đệm gấm Thục Cẩm này không, hắn còn muốn khâu lại nó, nhưng đôi tay thô ráp của hắn chỉ thích hợp để khâu đôi tất hôi hám của chính mình thôi!

Hoa Dương cầm gối ném về phía hắn!

Trần Kính Tông rên khẽ một tiếng, yếu ớt ngã xuống đất.

Hắn vẫn còn tâm trạng để đùa!

Hứa Dương nhảy xuống, nhảy lên muốn đánh hắn!

Nàng chịu khổ cũng không sao, nhưng thứ nàng yêu quý bị hủy hoại, cho dù các thợ thêu có dâng cái khác cũng không phải là cái này!

Hoa Dương đấm vào bộ ngực rắn chắc của Trần Kính Tông.

Trần Kính Tông Cố nén cười, khi nàng mệt mỏi và kiệt sức, Trần Kính Tông lại ngồi dậy, ôm lấy nàng nói: “Được rồi, còn không phải là thiếu kinh nghiệm sao, lần sau ta sẽ chú ý, lần sau ta sẽ trải đồ ngủ ở dưới đầu gối của ta trước.”

Trước kia hắn sợ nàng không thích, cho nên cố ý giữ lại, muốn để Thục cẩm hầu hạ nàng một thời gian nữa.

Hoa Dương nhìn xuống tay mình.

Mu bàn tay đỏ hồng, vòng tay tuột xuống, để lộ một vòng bầm nơi cổ tay. Trần Kính Tông: “Là lỗi của ta, lỗi của ta, ta đi lấy thuốc ngay bây giờ.”

Hắn bế Hoa Dương trở lại giường, thật sự muốn đi tìm thuốc.

Hoa Dương uất hận nhìn bóng lưng của hắn: “Đi rót cho ta chén nước trước.”

Trần Kính Tông vội vàng đi rót nước.

Hắn vốn định ôm Hoa Dương vào lòng đút nàng uống, nhưng bị Hoa Dương trừng mắt một cái nên đứng đắn trở lại.

Trần Kính Tông cố gắng bù đắp: “Tối hôm qua…”

Hoa Dương: “Câm miệng, lại nói chuyện tối hôm qua, từ nay về sau chàng ngủ ở sương phòng!”

Trần Kính Tông cười, phục tùng mệnh lệnh.

Sau khi Hoa Dương uống nước, cổ họng dễ chịu, lại trừng mắt nhìn Trần Kính Tông vài cái, ra lệnh cho hắn làm tất cả những việc lặt vặt mà nha hoàn nên làm.

Triều Vân và Triều Nguyệt đứng bên ngoài, bất lực nhìn Phò mã đi ra rồi lại đi vào, lúc thì bê theo nước rửa mặt, lúc thì bê thùng nước đi vào nhà tắm.

Nghĩ đến một loạt động tĩnh tối hôm qua, Triều Vân lại đỏ mặt. Phò mã thật là quá khỏe rồi, gần như cả đêm không ngủ, hôm nay vẫn còn sung sức như vậy.

Đến khi Hoa Dương tắm xong, nàng mới đuổi Trần Kính Tông đi, bảo Triều Vân chải đầu cho mình.

Triều Vân vẫn đỏ mặt.

Hoa Dương dừng một chút, đành phải hỏi: “Âm thanh to như vậy sao? Ở tiền viện và chủ trạch bên đó có nghe thấy không?” Hỏi xong, chủ tớ hai người đều đỏ mặt như nhau.

Triều Vân nhỏ giọng nói: “Công chúa yên tâm, chuyện này tối hôm qua ta cũng lo lắng, cho nên đã ra sân nghe thử, người yên tâm, cách xa cửa sổ hai trượng sẽ không nghe thấy gì đâu.”

Hoa Dương yên tâm hơn một chút, xem ra cũng không có gì đáng tự hào!

Triều Vân thấy chủ tử ngượng ngùng, vội vàng chuyển chủ đề: “Ban ngày Đại thiếu gia và Tam thiếu gia gọi Phò mã ra hành lang nói chuyện, chắc là chúc mừng sinh nhật Phò mã, khi quay về Phò mã mang theo hai thứ gì đó, đều đặt ở trong hộp, nô tì cũng không phân biệt được là cái gì.”

Hoa Dương tò mò nên đã gọi Trần Kính Tông vào, hỏi xem hắn nhận được món quà gì.

Nàng khá ngưỡng mộ Trần Kính Tông, hắn có hai người ca ca,Trần Kính Tông thường rất thô lỗ nhưng các ca ca vẫn nhớ đến sinh nhật của hắn, lại còn tặng quà cho hắn.

Hoa Dương cũng có các ca ca, muội muội cùng cha khác mẹ, huynh muội bọn họ đều hận không thể diệt trừ nàng và mẫu hậu, cho dù có tặng quà cũng chỉ vì lễ nghi bên ngoài.

Đệ đệ còn quá nhỏ nên Hoa Dương phải chăm sóc thằng bé, tính ra thì cũng chỉ có một người biểu ca đối xử với nàng rất tốt, nàng coi huynh ấy như ca ca của mình, đáng tiếc nàng sống ở ngoài cung nên một năm cũng không thể gặp nhau mấy lần.

Thấy nàng cực kì mong chờ, Trần Kính Tông miễn cưỡng lấy hai món quà ra. Thứ mà Trần Bá Tông tặng là một bài thơ, thơ hay chữ đẹp, cảnh đẹp ý vui.

Trần Hiếu Tông tặng một bức tranh mấy huynh đệ leo lên núi cao để thưởng thức phong cảnh mùa thu, cảnh đẹp, chữ cũng đẹp, rất có giá trị thưởng thức.

Hoa Dương còn đang trầm trồ, Trần Kính Tông đột nhiên thu hồi hai món quà, cười lạnh nói: “Đều là mấy món đồ không có giá trị, thiệt thòi bọn họ đi không một chuyến.”

Hoa Dương: “… Một người là Trạng nguyên, một người là Thám hoa, hai người đều xuất chúng tài hoa, đều là con trai của Các lão, hai người này nếu có ai ra tay, thì cũng đáng giá trăm lượng vàng.”

Trần Kính Tông: “Thật không? Vậy ta sẽ bán chúng đi thử xem.”

Ánh mắt Hoa Dương tràn đầy sự khinh thường: “Trên đó ghi là tặng ngươi, ngươi không có liêm sỉ thì thôi đi còn muốn làm người khác mất mặt theo, có lẽ ta không gánh nổi người Phò mã này rồi.”

Trần Kính Tông nhìn nàng cười nói: “Vậy thì đợi một ngày nàng không thích ta nữa muốn hưu ta, đến lúc đó ta sẽ bán chúng.”

Hoa Dương không nói gì để nói, chắc chắn nàng sẽ không hưu hắn, nhưng nàng cũng không thèm đáp lại cái miệng miệng chó không mọc được ngà voi của hắn.

“Đúng rồi, ngươi có sinh thần nhớ Đại ca và Tam ca khi nào không?” Hoa Dương nhắc nhở: “Bọn họ tặng quà cho ngươi, ngươi đừng quên đáp lễ.”

Quà cáp chỉ là thứ yếu, cái quan trọng là tình cảm huynh đệ.

Trần Kính Tông suy nghĩ một lúc rồi nói: “Để ta hỏi lại mẫu thân xem sao.”

Hoa Dương: “…”

Trần Kính Tông: “Nàng thì sao, biết hôm nay sinh nhật của ta, mà nàng không thêu khăn tay hay túi thơm cho ta sao?”

Hoa Dương cười lạnh: “Muốn ta may cho ngươi một bộ váy bằng Thục cẩm sao?”

Trần Kính Tông: “…”

“Ăn cơm thôi, ta nhịn đói cả ngày rồi.” Trần Kính Tông ra ngoài gọi Triều Vân, bảo nàng ấy xuống phòng bếp thông báo.

Triều Vân mỉm cười rời đi. Trước đây Công chúa và Phò mã chỉ cần nhìn thấy đối phương thì sẽ khó chịu, nhưng bây giờ họ lại đấu võ mồm với nhau, người này nói một câu, người kia nói lại một câu, còn thú vị hơn cả xem kịch.

Trần Kính Tông đến chái nhà phía đông để cất quà, hắn gói chúng trong một chiếc quần lót không mặc, kẻo nàng lại vì thèm muốn hai bản “thư pháp” này mà đi tìm.

Trong phòng, Hoa Dương ngồi xuống trước bàn trang điểm, mở ra một ngăn kéo khác.

Trong ngăn kéo có một chiếc hộp gấm, bên trong có một chiếc khăn gấm màu trắng như tuyết.

Nàng không thích thêu thùa, nghĩ kiếp trước mình chưa từng tặng quà gì cho hắn nên lần này nàng tự tay thêu chiếc khăn tay này.

Trên chiếc khăn là một đóa hoa mẫu đơn mà nàng yêu thích nhất, bên cạnh hoa mẫu đơn có hình dáng một ngọn núi cao thẳng tắp.

Hắn là một người lỗ mãng, thêu hoa mẫu đơn không thích hợp với hắn, hắn càng giống như ngọn núi luôn trấn giữ bên nàng, tuy thô ráp cứng rắn nhưng lại khiến nàng yên tâm.

Nàng còn thêu chữ hai chữ “Bình An” ở góc khăn.

Vốn nàng muốn nghiêm túc tặng cho hắn, nhưng sau chuyện tối hôm qua, Hoa Dương không muốn nghiêm túc như vậy nữa, làm vậy chẳng khác nào cỗ vũ hắn lần sau tiếp tục điên cuồng như vậy.

Nàng lấy chiếc khăn tay ra, đút vào tay áo.

Ăn tối xong, trời đã tối rồi, Hoa Dương đi vào phòng ngủ, nhìn Trần Kính Tông đi theo phía sau, lấy khăn tay ra, bình tĩnh đưa cho hắn: “Dù sao cũng là sinh nhật của ngươi, khăn tay mới dùng qua một, hai lần, tặng cho ngươi làm quà vậy.”

Trần Kính Tông rất ngạc nhiên, cầm lấy khăn tay, cúi đầu ngắm nghía.

Người con trai thứ tư của Các lão, không tham gia bất cứ kì thi nào để trở thành Trạng nguyên, thám hoa, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không hiểu ý nghĩa của một bức thêu đơn giản như vậy.

Nàng là hoa mẫu đơn, hắn là núi.

Trần Kính Tông mỉm cười, sải bước đi tới, kéo nàng công chúa nhỏ đang định ngồi lên giường kéo lại, cúi đầu hôn kịch liệt.

Làn da mỏng manh của Hoa Dương sắp bị hắn hôn đến đau!

Ngọn núi gì chứ, nàng nên thêu một con bò đực!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.