Cố Cảnh Sách rất hào phóng, dù hôn lễ chưa diễn ra nhưng đã phát thưởng bạc khắp thành. Ta trêu hắn phá của, hắn lại kiêu ngạo đáp: “Bản vương giàu mà, tiền này là ta đã bắt đầu dành dụm từ lần đầu tiên gặp nàng đấy. Ban đầu còn tưởng sẽ không có dịp dùng, làm ta buồn muốn c.h.ế.t. Giờ cuối cùng cũng dùng đúng mục đích rồi.”
Người dân Lĩnh Nam ai cũng biết, Nam An Vương từng khiến biết bao cô nương say mê cuối cùng cũng sắp lấy vợ, khiến không ít cô gái trong khuê phòng phải rơi lệ.
Chuyện trên kinh thành ta đã không còn nghĩ tới nhiều năm, cho đến một ngày, có một bà lão ăn xin chặn kiệu của ta.
Tỳ nữ vén rèm xe lên, bà lão vén mái tóc rối bù trên mặt, ta mơ hồ nhận ra đó là ai. Ai mà ngờ được, Thái tử phi từng một thời vinh hiển nay lại rơi vào cảnh thê thảm như thế này.
Nghe nói phụ thân của Ứng Như Thị lại phạm tội, bị phạt nặng, ngay cả Ứng Như Thị cũng không thoát được. Trong triều không ai không khen ngợi sự anh minh của Triệu Hành.
Ứng Như Thị ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt dừng lại trên viên đá quý cài tóc của ta rất lâu, như hoài niệm. Sau đó, nàng nhìn ta, ánh mắt không khỏi chứa đầy oán hận: “Lý Khanh Khanh, ngươi vẫn chưa c.h.ế.t, thật là đáng tiếc.”
Vệ binh bên cạnh ta vung tay tát nàng ta một cái: “To gan! Sao dám vô lễ với Vương phi?”
Nàng lau vệt m.á.u tràn ra từ khóe miệng, cười thảm một tiếng, ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi đoán xem câu ‘Ngã kiến khanh khanh đa vũ mị, liệu khanh khanh kiến ngã ứng như thị” có nghĩa là gì?”
Ta biết câu này. Năm đó, Triệu Hành vừa gặp Ứng Như Thị đã đem lòng yêu mến, liền thốt ra câu này, lấy tên nàng ghép vào câu thơ, một thời gian ngắn trở thành chuyện tình cảm động thiên hạ.
“Năm xưa ai cũng nói ta và Triệu Hành tình cảm sâu đậm. Hắn quả không hổ danh là Thái tử, giấu cảm xúc rất kỹ, diễn trò xuất sắc, lừa được tất cả mọi người, kể cả ngươi, chỉ để lại mình ta tỉnh táo. Từ lúc ta bước chân vào phủ Thái tử, ta đã biết câu thơ đó không phải dành cho ta. Còn có một người nữa là Lý Khanh Khanh. Ngươi đoán xem trong sách của hắn có gì? Là Lý Khanh Khanh, là mộng tưởng về thanh mai trúc mã, không hề có ta.”
“Sau khi đưa cho ngươi một giỏ thanh mai, hắn lại ném một giỏ khác trước mặt ta, bắt ta ăn hết từng quả một. Nực cười không? Hắn yêu ngươi như thế, nhưng chẳng bao giờ để ngươi biết. Hắn chưa từng chạm vào ta. Dù biết ta giả mang thai, hắn vẫn dung túng ta, diễn trò cùng ta. Thật nực cười. Lần ở cổng Thừa Thiên, có lẽ ngươi không biết, hắn lục lọi khắp nơi, tìm thấy t.h.i t.h.ể đeo chiếc vòng ngọc của ngươi, hắn đã ói ra một ngụm m.á.u. May mắn đó không phải ngươi, ta còn thở phào thay cho hắn. Người thông minh thường không sống thọ, hắn sẽ chẳng sống được bao lâu nữa. Nhưng hắn vẫn muốn kéo ta theo hắn xuống mồ, để ngăn ta nói ra sự thật, để ngươi không bao giờ biết được những chuyện này, để ngươi không còn chút vướng bận nào về hắn. Lý Khanh Khanh, ta có một điều rất hối hận, đó là chưa đủ độc ác để g.i.ế.t ngươi.”
Ta bình thản nhìn nàng, không cảm thấy niềm vui hay nỗi buồn, chỉ lặng lẽ hỏi: “Ngươi kể cho ta nghe những điều này, là muốn gì?”
Ứng Như Thị mở to mắt nhìn ta với vẻ mặt bình tĩnh, sững sờ trong chốc lát, rồi đột nhiên bật cười lớn, cười đến mức nước mắt chảy ra: “Triệu Hành, hóa ra… hóa ra đây chính là điều ngươi muốn.”
Bà lão đ.i.ê.n loạn bị thị vệ đá văng, cuối con phố có người cưỡi ngựa lao tới, tà áo tung bay trong gió, rực rỡ hơn cả ánh mặt trời. Người đó dừng ngựa bên cạnh ta, mỉm cười hỏi: “Vương phi, muốn ngồi lên ngựa của bản vương không?”
Chưa đợi ta gật đầu, hắn đã ôm lấy eo ta, khi ta kịp nhận ra thì đã ngồi nghiêng trên lưng ngựa trước mặt hắn. Vì phải cầm dây cương, nên ta bị Cố Cảnh Sách ôm vào lòng, hắn khẽ nói: “Hoàng thượng băng hà rồi.”
Ta ngước mắt lên nhìn trời, nắng thật chói chang. Ta chợt nhớ đến năm ta vừa tròn mười lăm tuổi, đến mười sáu tuổi thì theo phụ thân đến Tây Bắc, Triệu Hành tiễn biệt ta. Ta đã nói với hắn: “Thái tử ca ca, chờ ta nhé.” Nhưng hắn đã không đợi. Khi còn trẻ, chúng ta hẹn sẽ cùng nhau bạc đầu, giờ đây mọi thứ đã thành quá khứ, mọi sự đều đã kết thúc.
Năm nay, ta hai mươi, hắn hai mươi ba. Sau này, ta chín mươi chín tuổi, còn hắn sẽ mãi dừng lại ở tuổi hai mươi ba.
Cố Cảnh Sách cúi xuống nhìn ta, ta quay đầu lại nói: “Hoàng thượng vừa băng hà, cả thiên hạ không được phép tổ chức hôn lễ, chàng mất tiền rồi.”
Ta khẽ nói: “Nhưng ta đền thân mình cho chàng, không được chê ta đâu đấy.”
Cố Cảnh Sách khẽ nhướn mày, vô cùng trang trọng đặt một nụ hôn ấm áp lên mắt ta, rồi nói: “Ta nào dám, Lý Khanh Khanh.”
Hắn cười nhẹ, vài sợi tóc rơi xuống bên thái dương: “Tám mươi năm còn lại, ta giao hết cho nàng rồi, mong phu nhân yêu thương ta. Rượu thanh mai trong nhà đã được hâm nóng, chúng ta cùng về uống nhé.”
Ta quay đầu cười, ngón tay đan vào tay hắn, lặng lẽ đồng ý.
Từ giờ cho đến tám mươi năm sau, mong tiểu Nam An Vương chỉ giáo nhiều hơn nhé.