Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Chương 107-110



Chương 107
 
Editor: Hardys
 

Mùng tám tháng mười một, trong cung tổ chức sinh nhật một tuổi cho Ngũ hoàng tử.
 
A Ngư dẫn theo Nguyễn Nguyễn tiến cung.
 
Kiến Nguyên Đế lớn tuổi mà có con nhỏ nên vô cùng sủng ái Ngũ hoàng tử, sinh nhật một tuổi của Ngũ hoàng tử náo nhiệt hơn lúc Nguyễn Nguyễn một tuổi nhiều, ngoại trừ hoàng thân quốc thích, phu nhân của quan viên tam phẩm trở lên ở Kinh Thành, cáo mệnh phu nhân đều nhận được thiệp mời, lúc A Ngư xuất phát cũng xem như là đi sớm, vậy mà lúc nàng vào trong cung thì bên cạnh Tào Hoàng Hậu đã có vài vị phu nhân ngồi đó, Trần quý phi và các phi tần khác cũng ngồi ở bên cạnh.
 
Vì không có quá nhiều phi tần nên Tào Hoàng Hậu 32 tuổi vẫn trẻ nhất, người có địa vị gần bằng bà trong hậu cung là Trần quý phi cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi.
 
Bởi vì từ khi Tào Hoàng Hậu tiến cung, Kiến Nguyên Đế vô cùng sủng ái bà, tuy thỉnh thoảng cũng sẽ sủng ái một hai người mới, nhưng một năm cũng chỉ xảy ra tình huống này năm ba lần thôi, những người mới này cũng không có con nối dòng, phẩm cấp cũng không được thăng tới Tần, nên không có tư cách tham gia tiệc sinh nhật một tuổi của Ngũ hoàng tử.
 
“Hoàng thượng thật sự rất sủng ái nương nương nha!”
 
“Nương nương trời sinh đã có vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, nhìn không khác gì lúc mới tiến cung là mấy, hèn gì Hoàng Thượng sủng ái nương nương nhiều nhất!”
 
“Dung mạo Ngũ điện hạ quá xuất sắc, lông mi này giống Hoàng Thượng, ánh mắt là giống nương nương.”

 
Các phu nhân nhao nhao khen Tào Hoàng Hậu và Ngũ hoàng tử kháu khỉnh.
 
Trên mặt Tào Hoàng Hậu đầy tươi cười, xinh đẹp mà uy nghiêm.
 
A Ngư dẫn Nguyễn Nguyễn đi tới, những phu nhân này biết A Ngư là chất nữ ruột của Tào Hoàng Hậu, lập tức khen ngợi A Ngư và nữ nhi, khen rằng toàn bộ mỹ nhân đứng đầu ở Kinh Thành này đều xuất phát từ Tào gia.
 
A Ngư chỉ cảm nhận được sự mỏng manh của tình người giữa những lời khen đầy nhiệt tình này.
 
Kiếp trước Tào gia lụn bại, nàng phải trở thành thiếp thất của Từ Khác, nhóm quý phu nhân đến phủ làm khách nhìn thấy nàng, toàn bộ đều hùa theo Dung Hoa trưởng công chúa mà chê cười nàng, chỉ trích Tào gia không biết dạy nữ nhi các kiểu. Bây giờ, Thái tử đã chết, chức vị tân Thái tử rất có khả năng sẽ rơi vào đầu biểu đệ Tứ hoàng tử của nàng, những phu nhân này cũng thay đổi thái độ cư xử.
 
“Cô cô, có phải con đến muộn rồi không?” Đến trước mặt Tào Hoàng Hậu, A Ngư nói đùa.
 
Nhìn thấy chất nữ hai năm không gặp, rốt cuộc ánh mắt Tào Hoàng Hậu cũng có vài phần dịu dàng và lo lắng, giả vờ giận dữ nói: “Đúng vậy, tới trễ, nói xem ta nên phạt con thế nào đây?”
 
Miệng thì nói như vậy, nhưng Tào Hoàng Hậu lại cười, vẫy tay về phía Nguyễn Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn đến đây, để Hoàng ma ma ôm một cái được không?”
 
Nguyễn Nguyễn đã sớm bị trâm Phượng sang trọng trên đầu Tào Hoàng Hậu hấp dẫn rồi.
 
Đừng nhìn Nguyễn Nguyễn còn chưa tới hai tuổi nhưng tiểu nha đầu đã biết những trang sức mẫu thân giấu trong hộp không cho nàng chơi đều là thứ tốt, mỗi lần nhìn thấy nữ quyến nào đến Xuân Hoa Đường, Nguyễn Nguyễn sẽ nhìn mặt đối phương đầu tiên, sau đó sẽ nhìn trang sức của họ. Đôi mắt long lanh của Nguyễn Nguyễn mở to, vị Hoàng ma ma này có dáng vẻ xinh xắn, trang sức trên đầu cũng rất xinh đẹp.

 
Sau khi được mẫu hậu cổ vũ, Nguyễn Nguyễn vững vàng bước về phía Tào Hoàng Hậu.
 
“Đã biết đi giỏi như vậy rồi hả?” Tào Hoàng Hậu kinh ngạc nói.
 
A Ngư nói: “Tháng bảy này sẽ biết chạy.”
 
Tào Hoàng Hậu ôm lấy Nguyễn Nguyễn, cười khen: “Nguyễn Nguyễn nhà ta thật lợi hại, Ngũ biểu đệ của con còn chưa biết đi nha.”
 
Nhũ mẫu ôm Ngũ hoàng tử đến.
 
Nguyễn Nguyễn tò mò nhìn chằm chằm biểu đệ.
 
Ngũ hoàng tử cũng thấy biểu tỷ là lạ nên nhìn chăm chú.
 
Tào Hoàng Hậu hỏi A Ngư: “Lúc Nguyễn Nguyễn chọn đồ vật đoán tương lai thì chọn cái gì?”
 
Nhớ tới chuyện nữ nhi lụm vật đó, A Ngư bất đắc dĩ nói: “Mèo nhỏ ham ăn, con đã có ý để bánh bao ở chỗ xa nàng nhất nhưng nàng cứ lấy bánh bao cho bằng được.”
 
Hài tử nhà người ta cầm sách, cầm túi hương, còn cầm quan ấn hoặc gậy như ý, còn nữ nhi của nàng lại tóm lấy bánh bao!
 
A Ngư cảm thấy vô cùng may mắn, may mà lễ chọn đồ vật đoán tương lai của nữ nhi không làm lớn, nếu không thì truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến người khác chê cười.
 
Tào Hoàng Hậu lập tức bật cười, thấy Nguyễn Nguyễn ngửa đầu nhìn bà, dường như tò mò bà đang cười chuyện gì, Tào Hoàng Hậu sờ gương mặt xinh đẹp của tiểu nha đầu: “Bánh bao cũng tốt mà, có thể ăn là phúc, Nguyễn Nguyễn nhà chúng ta vừa nhìn đã biết nàng là người có phúc.”
 
Lời này, A Ngư thích nghe.
 
Khách càng lúc càng đông, Tào Hoàng Hậu lệnh nhũ mẫu ôm Ngũ hoàng tử và dẫn Nguyễn Nguyễn ra sau viện chơi đùa trước.
 
Tào Hoàng Hậu còn phải nhận lễ vật của các phu nhân quan viên, A Ngư và Ôn Nghi ngồi riêng một bàn.
 
“Hôn sự của Nhị ca đã làm phiền biểu muội rất nhiều, thật sự ngại quá.” A Ngư cảm kích mà nói với Ôn Nghi công chúa.
 
Ôn Nghi công chúa giận dỗi nàng: “Đều là người một nhà, nói gì mà ngại với không ngại chứ, nhưng mà sau khi biểu tỷ gặp biểu ca thì nhắn dùm muội một câu, nói nếu biểu ca dám ức hiếp Hương Vân, muội nhất định sẽ không tha cho huynh ấy.”
 
A Ngư vội vàng giúp huynh trưởng đảm bảo.
 
Hai tỷ muội trò chuyện trên trời dưới đất, nói về Trang Văn thái tử phi cùng mẫu thân của Hiếu vương là trắc phi Tào Doanh đang ngầm đấu đá nhau.
 
A Ngư ngẩng đầu, nhìn thấy hai nữ nhân ăn mặc và đeo trang sức rất trang nhã.
 
Nhìn thấy trước mắt là hai quả phụ, Thái tử phi Tào Quỳnh và Trắc phi Tào Doanh nhưng điều khiến A Ngư khiếp sợ chính là hai người bọn họ chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đặc biệt là Tào Doanh thế mà giờ lại khô héo như già đi mười tuổi vậy.

 
Ôn Nghi công chúa biết nhiều hơn A Ngư, nói nhỏ: “Từ khi đại ca mất, Từ Quỳnh đã cướp Hiếu vương về tay mình, dạy dỗ như con ruột, Tào Doanh không có con trai ruột bên cạnh, không thể trông cậy vào ai được nên mỗi ngày tự nhiên khó khăn hơn bình thường.”
 
Nàng ấy biết mối quan hệ giữa A Ngư và Từ Quỳnh, Tào Doanh nên mới nói ra chân tướng thật sự một cách bình tĩnh hoà nhã, nếu không trong hai người, một người lại là chất nữ bên gia đình phu quân của A Ngư, một người là tỷ tỷ thứ xuất của A Ngư, trong hai người này ai chịu khổ thì A Ngư cũng có thể sẽ khó chịu, lúc đó Ôn Nghi công chúa không tiện nói nhiều rồi.
 
Thấy Tào Doanh nhìn về phía bên này, A Ngư kịp thời nhìn sang hướng khác.
 
Tính tình Tào Doanh thích ganh đua, so sánh lại còn thích làm người chiến thắng trong cuộc sống, bây giờ nàng ta đột nhiên ngã ngựa, A Ngư không biết nên dùng thái độ gì với nàng ta, lại càng không muốn chỉ vì một ánh nhìn của mình mà gây ra hiểu lầm khiến Tào Doanh suy đoán lung tung.
 
Tầm mắt vừa chuyển bỗng nhiên A Ngư chú ý tới một tiểu cung nữ đứng sau lưng Trần quý phi.
 
Tiểu cung nữ kia mặc trang phục cung nữ tầm thường, xiêm y cũng không có gì đặc biệt, nhưng dáng vẻ tiểu cung nữ mặn mà quá mức, khuôn mặt mềm mại trắng nõn, chỉ dựa vào làn da trắng như tuyết cũng khiến cho nàng ta nổi bật giữa một đám mỹ nhân muôn màu muôn vẻ này, nhưng thật ra các đường nét trên khuôn mặt của nàng cũng chỉ được cho là thanh tú mà thôi.
 
A Ngư cũng không phải người duy nhất chú ý tới nữ nhân này.
 
Tất cả phu nhân quan viên và cáo mệnh phu nhân ở đây đều là người lớn tuổi, trong đó có rất nhiều người đã từng gặp nguyên Hậu cũng là mẫu thân ruột của Trang Văn thái tử.
 
Nguyên Hậu tuy không xinh đẹp xuất sắc nhưng tình cảm giữa bà và Kiến Nguyên Đế dưỡng thành từ mối quan hệ thanh mai trúc mã.
 
Nhưng làn da nguyên Hậu lúc sinh ra đã trắng như tuyết lại còn thơm mát, nghe nói lúc trước nguyên Hậu từng ngủ thiếp đi ở hoa viên, đã có bươm bướm bị hương thơm trên người bà hấp dẫn mà đậu trên tóc bà thật lâu, mãi không chịu đi.
 
Trước khi nguyên Hậu gả cho Kiến Nguyên Đế, được xưng là “Hương mỹ nhân”, nhưng sau khi bà thành Hoàng Hậu, vì để biểu lộ sự tôn kính nên các dân chúng mới từ từ không nhắc tới danh xưng “Hương mỹ nhân” nữa.
 
Bây giờ Trần quý phi chọn một tiểu cung nữ da trắng hơn tuyết bên cạnh, những người ngồi đây đều là những tay lão luyện ở hậu trạch, ai mà không đoán được dụng ý của Trần quý phi chứ?
 
Chỉ tiếc Tào hoàng hậu chưa từng thấy nguyên Hậu lần nào, không nhìn ra âm mưu tranh sủng của Trần quý phi.
 
Lúc các tân khách đến xem như đông đủ, Kiến Nguyên Đế dẫn nhóm nam khách đến xem lễ.
 
Tào hoàng hậu dẫn nhóm nữ quyến ra cung nghênh.
 
Trong một biển nữ nhân đầy đủ già trẻ, ánh mắt Kiến Nguyên Đế nhìn Tào hoàng hậu mặc hoa phục đầu tiên, những nữ nhân khác ông không nhìn nhiều, nhưng cũng vì vậy, khi ánh mắt của ông dần dần lướt đến gần thì những phi tần và cung nữ ngồi ở ghế phía sau cũng có cơ hội được ánh mắt Kiến Nguyên Đế thuận tiện đảo qua một cái.
 
Trong đó có một cung nữ khiến ánh mắt Kiến Nguyên Đế nheo lại.
 
Nhưng cũng chỉ nheo lại một chút mà thôi.
 
Giờ lành đã đến, Kiến Nguyên Đế đích thân bế Ngũ hoàng tử thả lên trên bàn lớn.
 

Trên bàn lớn đặt đầy những vật nhỏ có ý nghĩa.
 
Ngũ hoàng tử nhìn trái nhìn phải, sờ bên này một chút, lại chạm bên kia một cái, tiếp theo cầm lấy một vật rồi thả xuống, lặp lại như vậy mấy lần, cuối cùng đã giữ chặt lấy một bàn tính bằng vàng.
 
“Đây là lộ ra sự thông minh sáng suốt nha!”
 
“Chắc chắn sau này trưởng thành, Ngũ hoàng tử sẽ thông minh hơn người nha!”
 
Nam nữ khách đều đồng loạt a dua, nịnh nọt Ngũ hoàng tử.
 
Kiến Nguyên Đế cười, nhìn về phía Tào hoàng hậu.
 
Tào hoàng hậu nhìn ánh mắt hâm mộ của tiểu chất nữ, cũng không nhịn được mà thấy may mắn, nếu nhi tử cũng học theo Nguyễn Nguyễn giữ chặt đồ ăn như vậy, các tân khách nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra lời hay ý đẹp nào.
 
Hôm nay là ngày quan trọng của Ngũ hoàng tử, tối đó dĩ nhiên Kiến Nguyên Đế ngủ ở Trung cung.
 
Hai ngày sau, Kiến Nguyên Đế hiếm khi lật thẻ bài một lần, trùng hợp, thẻ bài được lật chính là Trần quý phi.
 
Tin tức lập tức truyền tới tai Tào hoàng hậu.
 
Trong lòng Tào hoàng hậu tĩnh lặng như nước.
 
Trong lòng Kiến Nguyên Đế lại là một mảnh xuân ý dào dạt.
 
Trần quý phi đã lớn tuổi, tính cách lại không vui vẻ, Kiến Nguyên Đế đã sớm mất hứng với bà, đến cung của Trần quý phu, Kiến Nguyên Đế nhìn cung nữ gọi là Song Song kia vài lần.
 
Ám chỉ này của ông cũng khá rõ rồi.
 
Trần quý phi vô cùng thức thời mà cười hỏi: “Hoàng Thượng, Song Song có đôi tay xoa bóp vô cùng thoải mái, một lát nữa lúc Hoàng Thượng tắm rửa thì gọi nàng vào xoa bóp, giúp người thư giãn nha?”
 
Kiến Nguyên Đế gật gật đầu: “Cũng được.”
 
Đến lúc Kiến Nguyên Đế nên tắm rửa, Song Song đỏ mặt đi theo Kiến Nguyên Đế vào trong.
 
Trần quý phi ngồi trên giường nhỏ ở ngoài.
 
Tâm phúc nghe lén đã quay lại, gật gật đầu với bà, ý là việc đã thành công rồi.
 
Nghĩ đến Kiến Nguyên Đế đang cùng Song Song điên loan đảo phượng ở trong thùng tắm, Trần quý phi cười cười.
 
Bà đã từng tuổi này, Kiến Nguyên Đế có sủng ai cũng không quan trọng, quan trọng là cho nhi tử bà ngồi lên vị trí kia.
 
Bà có tuổi trẻ như Tào hoàng hậu, cũng không có nhan sắc xinh đẹp như Tào hoàng hậu, mỹ nhân bình thường cũng không thể cướp sủng ái của Tào hoàng hậu, vậy bà đành phải chọn thứ có lợi thế nhất.
 
Ngoại trừ làn da trắng như tuyết cực kỳ giống nguyên Hậu, Song Song còn có bản lĩnh mà nguyên Hậu không có.
 
Song Song được dày công dạy dỗ dựa theo tiêu chuẩn của nhất phẩm ngựa gầy*, có vô số tuyệt chiêu khiến Kiến Nguyên Đế nhớ nàng mãi không quên.
 

(*Ngựa gầy: là hiện tượng lịch sử trong triều đại Minh và Thanh. Là một nghề chuyên thu mua những cô gái đẹp ở gia đình giàu, sau đó đào tạo họ ca hát nhảy múa, thư pháp và hội hoạ. Sau đó bán họ làm vợ lẽ cho người giàu để kiếm lợi từ họ. Vì những người này rất nghèo, gầy và yếu ớt nên gọi họ là “ngựa gầy”.)
 
Sáng hôm sau, lúc Kiến Nguyên Đế lâm triều.
 
Trần quý phi gọi Song Song đến, hỏi thăm chi tiết về tối qua.
 
Biết được Kiến Nguyên Đế liên tục sủng ái Song Song ba lần, Trần quý phi cảm thấy vô cùng bất ngờ, lão gia hoả đã hơn năm mươi tuổi, còn sung mãn như vậy à?
 
Song Song suy đoán nói: “Có lẽ Hoàng Thượng dùng thuốc rồi mới đến đây.”
 
Trần quý phi đã hiểu, Kiến Nguyên Đế là vì Song Song mà tới, đương nhiên phải chuẩn bị sẵn sàng, miễn cho có lòng mà không có sức còn bị tiểu cô nương đùa cợt.
 
Kiến Nguyên Đế vô cùng hài lòng Song Song.
 
Đương nhiên hắn nhìn ra mục đích của Trần quý phi khi dùng Song Song, Kiến Nguyên Đế không hề có ý thuận theo Trần quý phi, nhưng mỹ nhân nên hưởng dụng thì vẫn hưởng dụng. Kiến Nguyên Đế chỉ xem Song Song là một món đồ chơi, tuẫn táng cho nguyên Hậu cũng không xứng, nhưng Kiến Nguyên Đế thích loại cảm giác này, lúc ở bên cạnh Song Song, ông giống như được trở về quá khứ, lúc đó nguyên Hậu cũng còn sống, mà ông vẫn còn trẻ.
 
Không lâu sau, Kiến Nguyên Đế ban thưởng danh hiệu “Oánh mỹ nhân” cho Song Song.
 
“Yên tâm, nàng ta chỉ là một thứ để giải sầu, người trong lòng trẫm vẫn là nàng.”
 
Đêm nay, Kiến Nguyên Đế đến Trung cung, vội vàng đưa Định Tâm Hoàn cho Tào hoàng hậu.
 
Dù ông h@m muốn d*c vọng cũng sẽ không làm rối loạn đại sự.
 
Ánh mắt Tào hoàng hậu phức tạp nhìn ông.
 
Kiến Nguyên Đế nhíu mày: “Sao vậy, nàng không tin trẫm à?”
 
Tào hoàng hậu lắc đầu.
 
Kiến Nguyên Đế nghi ngờ: “Dường như nàng rất không vui.”
 
Tào hoàng hậu cười khổ, nhắm mắt nói: “Đã lâu lắm rồi, Hoàng Thượng không cho thần thiếp ăn giấm, bây giờ người đột nhiên đút giấm chua cho thiếp, thần thiếp, thiếp phải cần hai ngày để làm quen.”
 
Kiến Nguyên Đế nghe vậy, cười rồi hôn bà: “Ngốc, một món đồ chơi cũng đáng cho nàng ghen à?”
 
Nói xong, Kiến Nguyên Đế bắt đầu sủng ái tiểu Hoàng Hậu của mình.
 
Lúc ở bên cạnh Oánh mỹ nhân ông cũng cày cấy rất lâu, và vì để Tào hoàng hậu không thất vọng, Kiến Nguyên Đế cũng xài thuốc trước khi cày ruộng.
 
Xong việc, Kiến Nguyên Đế ngã xuống bên cạnh Tào hoàng hậu, mệt mỏi mà thở hổn hển.
 
Tào hoàng hậu lại cảm thấy âm thanh đó cực kỳ êm tai.

Chương 108

 

Editor: Hardys

 

Oánh mỹ nhân trong cung đột nhiên được sủng ái, A Ngư cũng nghe thấy, nhưng sang năm A Ngư mới phát hiện vị Oánh mỹ nhân đó là vị tiểu cung nữ đứng sau lưng Trần quý phi trong tiệc sinh nhật một tuổi của Ngũ hoàng tử.

 

Nói cách khác, hiện tại người Kiến Nguyên Đế phá lệ sủng ái chính là thuộc bè đảng của Trần quý phi.

 

A Ngư có chút lo lắng cho cô cô.

 

Nàng vào cung thăm cô cô, cẩn thận hỏi thăm quan điểm của cô cô.

 

Tào hoàng hậu lơ đễnh nói: “Hiểu biết nông cạn, thật ra mỗi năm Hoàng Thượng đều sủng hạnh vài người mới, đến năm thứ hai thì ngay cả tên mấy người đó, người ấy cũng không nhớ nổi.”

 

A Ngư: “Nhưng…”

 

Bỗng nhiên Tào hoàng hậu lấy một đoá hoa Đào cài lên đầu, quay lại hỏi chất nữ: “Sao vậy, là do ta già không còn xinh đẹp à, sao A Ngư lại không có lòng tin với ta như vậy?”

 

Lúc đó cảnh xuân tươi đẹp, gương mặt nhỏ nhắn của Tào hoàng hậu sáng bóng lại nõn nà, xinh đẹp tuyệt trần.

 

A Ngư nở nụ cười, nói lời từ đáy lòng: “Cô cô là nữ nhân đẹp nhất trên đời này.”

 

Tào hoàng hậu ném cho chất nữ một ánh nhìn “Coi như con lanh trí.”

 

Đi một vòng Đào Hoa Lâm, Tào hoàng hậu hỏi: “Đúng rồi, năm ngoái các con không làm tiệc sinh nhật một tuổi cho Nguyễn Nguyễn, sinh nhật năm nay của nàng chuẩn bị tới đâu rồi?”

 

Khóe môi A Ngư cong lên, vui vẻ nói: “Lão thái quân chủ đã dặn dò phải làm lớn, hai ngày nay đang bàn bạc, lập danh sách khách mời ạ.”

 

Tào hoàng hậu thoả mãn gật gật đầu: “Đúng là nên như vậy, Nguyễn Nguyễn là trưởng nữ của con và Ngũ Gia, không thể tổ chức đơn giản được.”

 

 

A Ngư về phủ, ngươi bên cạnh cũng đã chuẩn bị ổn thoả, giao cho nàng đọc.

 

Lần này, ngoại trừ mời thân bằng hảo hữu, cũng bao gồm thân thích phía bên Từ Tiềm.

 

A Ngư nhìn xuống xem từng nhóm từng nhóm một, mãi đến khi nhìn thấy hai cái tên đã lâu không nghe: Vĩnh Tuệ trưởng công chúa, Nam Khang quận chúa.

 

Đã lâu chưa từng nhớ tới kiếp trước, lại có mấy hình ảnh lướt qua đầu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Vĩnh Tuệ trưởng công chúa là muội muội Kiến Nguyên Đế, cùng phụ thân khác mẫu thân, bàn về tôn quý thì Vĩnh Tuệ trưởng công chúa không bì kịp Dung Hoa trưởng công chúa, nhưng quan hệ của hai vị trưởng công chúa rất tốt.

 

Vĩnh Tuệ trưởng công chúa vẫn luôn cố ý nịnh bợ, lấy lòng Dung Hoa trưởng công chúa, biết Dung Hoa trưởng công chúa cô cùng bất mãn về nhi tức phụ A Ngư này, Vĩnh Tuệ trưởng công chúa thường xuyên dẫn nữ nhi Nam Khang quận chúa tới phủ Trấn Quốc Công đến làm khách. Lúc ấy Từ gia có vị Thái tử Phi, nhóm công tử trong Từ Gia đều có tiền đồ, vẻ ngoài của Từ Khác lại ôn nhuận như ngọc, dáng vẻ tràn đầy khí phách, Nam Khang quận chúa còn gấp gáp muốn thay thế A Ngư hơn cả hai vị trưởng bối.

 

Sau này Tào Gia bị suy tàn, Tào hoàng hậu cũng đã chết, rốt cuộc ba người này cũng chờ được cơ hội, do chính Dung Hoa trưởng công chúa dùng cái chết để ép buộc Từ Khác biếm A Ngư làm thiếp, sau đó cưới Nam Khang quận chúa vào cửa.

 

Thật là khéo, kiếp trước việc này cũng xảy ra vào năm A Ngư mười chín tuổi.

 

Sau khi sống lại, đầu óc A Ngư phải suy nghĩ quá nhiều chuyện, nếu không phải yến tiệc lần này cần mời khách. A Ngư đã nhanh chóng quên mất Nam Khang quận chúa rồi.

 

Không biết Nam Khang quận chúa đã từng khóc từng ầm ĩ không phải Từ Khác thì không gả, thậm chí vì tranh giành sủng ái của Từ Khác mà thuê sát thủ giết nàng, kiếp này có phải vẫn có tình cảm sâu đậm với Từ Khác như cũ không, cũng không biết không có sự ràng buộc của nàng thì Từ Khác có bằng lòng thành đôi cùng với Nam Khang quận chúa không?

 

Đêm đó, A Ngư đối chiếu danh sách với Từ Tiềm.

 

Từ Tiềm không có ý kiến.

 

Hôm sau, A Ngư mang đến cho Từ lão thái quân xem.

 

Ánh mắt Từ lão thái quân không tốt lắm, nhưng vẫn nhìn được chỉ là không thấy rõ chữ nhỏ trên giấy, A Ngư ngồi bên cạnh bà, nhỏ nhẹ đọc cho bà nghe.

 

Lúc nghe đến tên Nam Khang quận chúa, Từ lão thái quân có ý bảo A Ngư dừng lại, quay đầu hỏi Phương ma ma: “Nam Khang năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Ta đã không gặp nàng vài năm rồi.”

 

Phương ma ma nghĩ nghĩ, nói: “Quận chúa mười sáu tuổi, chưa có hôn ước.”

 

Từ lão thái quân “A..” một tiếng, kêu A Ngư đọc tiếp.

 

Ánh mắt A Ngư nhìn chữ trên danh sách phát thiệp mời, trên miệng vẫn đọc không sai một chữ nào, nhưng tâm tư lại bay xa.

 

Xác nhận danh sách không có sai sót, A Ngư sai gã sai vặt dâng thiệp mời tới từng phủ.

 

Đảo mắt đã đến ngày phủ Trấn Quốc Công đãi khách.

 

Ngoại trừ phu thê Từ Thận và Từ Khác vẫn còn chịu tang vì Từ Diễn, thì tất cả mọi người ở phủ Trấn Quốc Công đều đến Xuân Hoa Đường hỗ trợ chiêu đãi khách.

 

Nữ khách quá nhiều, A Ngư bận rộn mà xoay vòng vòng, một hồi thì lại tiếp đãi bên này, chốc lát thì lại chiêu đãi bên kia, hoàn toàn không có thời gian ôn chuyện với mẫu thân.

 

Chờ buổi tiệc kết thúc, Nguyễn Nguyễn vui vẻ chơi từ nãy đến giờ vừa được nhũ mẫu ôm, thì đã ghé đầu vào vai nhũ mẫu mà thiếp đi, cả người A Ngư cũng đau nhức, vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ thiếp đi, trong lúc mơ mơ màng màng, có người đụng vào chân của nàng.

 

A Ngư mệt mỏi mở to mắt.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Từ Tiềm ngồi cuối giường, vừa nhẹ nhàng xoa bóp một bên chân giúp nàng vừa nhìn nàng nói: “Ngủ đi, ta xoa bóp cho nàng.”

 

A Ngư cười cười, thoải mái dễ chịu mà ngủ thiếp đi.

 

Ngày hôm sau, Giang thị lại đến nhà.

 

Lúc này A Ngư đã có thời gian rảnh để tiếp đãi mẫu thân.

 

Giang thị ôm Nguyễn Nguyễn một hồi rồi kêu nhũ mẫu mang ngoại tôn nữ ra bên ngoài chơi.

 

A Ngư tò mò mà nhìn mẫu thân.

 

Giang thị cười tít mắt mà nói: “Hôm qua ta qua bên này làm khách, vài vị phu nhân hỏi thăm ta về hôn sự đại ca con, còn nhiệt tình mà giới thiệu cô nương nhà các bà ấy cho ta xem.”

 

Tinh thần A Ngư lập tức tỉnh táo, thúc giục hỏi: “Gồm những người nào ạ?”

 

Giang thị đọc liên tiếp tên sáu vị khuê tú.

 

Thậm chí trong đó có Nam Khang quận chúa!

 

A Ngư khó tin hỏi: “Nam Khang quận chúa?”

 

Giang thị cười nói: “Đúng, chính là nữ nhi của Vĩnh Tuệ trưởng công chúa. Trước kia ta còn tưởng mọi Trưởng công chúa đề kiêu căng ngang ngược giống vị kia, không ngờ Vĩnh Tuệ trưởng công chúa vô cùng thân thiện, rất thích cười, lúc giao tiếp còn khiến người ta cảm thấy vô cùng gần gũi. Hơn nữa, nữ nhi Nam Khang quận chúa của bà ấy, dáng vẻ xinh đẹp, đoan trang lễ phép, ta thấy nàng rất xứng đôi với đại ca con.”

 

A Ngư: …

 

Nếu như Vĩnh Tuệ trưởng công chúa bình dị gần gũi, vậy tất cả lão hổ trong rừng núi sâu thẳm kia đều ăn cỏ rồi.

 

Nếu như Nam Khang quận chúa đoan trang lễ phép, vậy A Ngư có thể tự phong mình là Bồ Tát đại từ đại bi rồi.

 

Ai làm đại tẩu tương lai của nàng cũng được, chỉ riêng Nam Khang quận chúa là không được!

 

Vĩnh Tuệ trưởng công chúa, Nam Khang quận chúa không chỉ là người từng va chạm với A Ngư, mà sau khi cô cô, phụ thân và huynh trưởng chết đi, các nàng cũng từng cùng Dung Hoa trưởng công chúa sỉ nhục bọn họ, thử hỏi một đôi mẫu thân và nữ nhi như vậy, sao có thể xứng làm nhạc mẫu, thê tử của đại ca đây?

 

A Ngư gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Các nàng thấy cô cô đứng vững trong cung, Tứ biểu đệ được Hoàng Thượng sủng ái mới h@m muốn vinh quang của Tào gia chúng ta, nương có điều chưa biết, từ lúc Trang Văn thái tử còn sống, Vĩnh Tuệ trưởng công chúa và Dung Hoa trưởng công chúa luôn đồng lòng, đều cảm thấy xấu hổ khi có quan hệ họ hàng với Từ gia chúng ta.”

 

Giang thị kinh hãi: “Có việc này sao?”

 

Nghĩ đến hai người đó như ngọn cỏ đầu tường nhìn thấy giữa đại ca và Từ Khác ai thuận lợi hơn thì nghiêng về bên đó, trong mắt A Ngư lộ ra vài phần căm hận.

 

Giang thị thấy vậy, lập tức đoán được chắc chắn hai người kia đã khiến nữ nhi chịu uất ức.

 

Giang thị cầm tay nữ nhi, thấp giọng nói: “A Ngư yên tâm, ta sẽ nói rõ ràng với phụ thân con, chắc chắn ông ấy sẽ không đồng ý.”

 

A Ngư gật đầu, phụ thân càng hiểu thâm ý trong lời nói của nàng hơn mẫu thân nhiều.

 

Từ biệt nữ nhi, Giang thị về phủ đã đi tìm phu quân.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Tào Đình An trầm mặt trong khoảnh khắc, bỗng nhiên châm chọc Giang thị: “Tối hôm qua người nào theo ta khen ngợi hai người các nàng không có dáng vẻ tự cao tự đại nhỉ? Nàng đó, quá đơn thuần, ai khen nàng hai câu nàng cũng xem như thật, nếu không có ta, chỉ dựa vào tính cách ngu ngốc của nàng thì đã sớm bị người khác ăn sạch.”

 

Giang thị thừa nhận bản thân không thông minh, bà bình tĩnh hoà nhã mà chấp nhận mỉa của phu quân, thở dài: “May mà A Ngư nói với thiếp, nếu không thì thiếp thật sự muốn…Thôi, mặc kệ Nam Khang quận chúa đó đi, còn vài vị khuê tú khác, Hầu gia hướng về người nào nhiều hơn?”

 

Tào Đình An không yên lòng nói: “Ta sẽ suy xét, cân nhắc lại.”

 

Buổi chiều, Tào Đình An gọi trưởng tử vào thư phòng của hắn.

 

Biết phụ thân tìm hắn, ngay cả quan phục Tào Luyện cũng không thay, vội vàng đi qua đó: “Phụ thân tìm con à?”

 

Tào Đình An nhìn trưởng tử đã 27 tuổi, đi thẳng vào vấn đề: “Mấy năm nay con không cưới thê, trong viện cũng không nạp thông phòng mới, con nói thật ta biết, có phải con nuôi người ở bên ngoài không?”

 

Một nam nhân trẻ tuổi, thân thể cường tráng khỏe mạnh, huyết khí sôi trào mà lại cố chấp không lấy thê tử, chắc chắn có nội tình.

 

Hai năm trước Tào Đình An bận rộn diễn trò cùng Kiến Nguyên Đế, không có lòng dạ nào để quan tâm nhiều đến chuyện riêng của trưởng tử, bây giờ ông đã có thời gian, cũng nên quản rồi.

 

Tào Luyện rũ mắt xuống, chợt nhìn thẳng phụ thân nói: “Đúng ạ, nhưng mà phụ thân không cần lo lắng, sang năm con sẽ cưới nàng vào cửa.”

 

Tào Đình An nhướng mày lên: “Nàng có lai lịch gì?”

 

Tào Luyện bình tĩnh nói: “Nàng xuất thân từ gia đình trong sạch, là một cô nương tốt, nhiều năm nay nhi tử không thành thân với nàng là vì nàng chướng mắt nhi tử.”

 

Tào Đình An hơi kinh ngạc: “Chướng mắt con à? Nàng là tiên nữ hay sao?”

 

Tào Luyệt bật cười, trên mặt Tào Luyện xuất hiện vẻ dịu dàng hiếm thấy, dường như cơn gió nhỏ nhẹ lướt qua mặt hồ: “Trong lòng nhi tử, nàng cũng xem như tiên nữ vậy.”

 

Tào Đình An: …

 

Sao lại thế này, nữ nhi xấu hổ bất ngờ thổ lộ tình ý với Từ Tiềm trước ông, ông không cảm thấy gì, bây giờ con trai nói lời yêu đương ngọt ngào ở trong này, sao ông cảm thấy nổi da gà toàn thân vậy?

 

“Tuỳ con, quay về nói với mẫu thân con một câu, miễn cho nàng nhọc lòng lo nghĩ cho con, tốn công vô ích.”

 

Tào Luyện: “Dạ.”

 

Tào Đình An đuổi hắn đi: “Đi mau đi, răng ta suýt bị ngươi làm gãy rồi.”

 

Tào Luyện: …

 

Hắn lập tức cáo từ.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Nhưng mà Tào Luyện không biết, đêm nay, lão phụ thân Hầu gia lại học trộm chiêu này của hắn, dùng “Tiên nữ” để dỗ dành Giang thị, dỗ đến mức lòng bà tràn đầy mùa xuân.

Chương 109

 

Editor: Hardys

 

Cuối tháng ba, tới ngày Tào Quýnh thành hôn rồi!

 

Tuổi của Tào Luyện và Tào Quýnh đều đã khá lớn, hai người đã cô đơn nhiều năm như vậy, quan viên hoặc dân chúng ở Kinh Thành đều cảm giác vấn đề nằm ở người kế mẫu Giang thị, nghi ngờ Giang thị cố ý muốn chậm trễ hôn nhân đại sự của hai huynh đệ bọn họ. Bây giờ Tào Quýnh thành thân, vẫn là do Giang thị đến Tạ phủ ba lần mới có được hiền thê cho nhi tử, rốt cuộc lời đồn cũng tự sụp đổ.

 

Giang thị vui sướng, còn vui hơn việc đón nhi tức phụ vào cửa.

 

A Ngư, Từ Tiềm ôm theo Nguyễn Nguyễn đến tham dự hôn lễ.

 

Lúc tân lang vén khăn voan lên, A Ngư đứng trong nhóm nữ khách, tò mò mà nhìn tân nương tử.

 

Lại nói, đây là lần đầu tiên A Ngư thấy vị Nhị tẩu này của nàng.

 

Tào Quýnh vô cùng hứng thú mà vén khăn voan lên, không hề che giấu vui sướng của bản thân.

 

Khăn voan bị hắn vén lên thật cao, lộ ra gương mặt của tân nương tử Tạ Hương Vân.

 

A Ngư nghiêng đầu nhìn, vừa nhìn thấy dung nhan như tiên nữ của Tạ Hương Vân đã hiểu tại sao Nhị ca thà giải tán tất cả thông phòng cũng phải hao hết tâm tư để lấy Tạ Hương Vân về nhà, nếu nàng là nam nhân, nàng cũng…

 

Bỗng nhiên A Ngư ngừng một chút.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Nếu nàng là nam nhân, vậy nàng muốn thành thân với loại nữ tử như thế nào nhỉ? Tạ Hương Vân xinh đẹp, thanh tú, kiều diễm, cô cô quý phái trời sinh, mẫu thân yếu đuối khiến người khác rung động, còn có Từ lão thái quân hiên ngang, dũng cảm như vậy….

 

Các loại mỹ nữ hiện lên trong đầu, A Ngư buồn cười, thật ra đã hơi hiểu lý do vì sao nam tử đều thích trái ôm phải ấp rồi.

 

“Nương!”

 

Nguyễn Nguyễn đột nhiên lắc lắc tay mẫu thân, chỉ vào mũ phượng lấp lánh vàng óng trên đầu Nhị cữu mẫu, đôi mắt to lấp lánh, muốn nha.

 

A Ngư ôm nữ nhi, nhỏ giọng nói: “Cái đó không thể cho Nguyễn Nguyễn nha…, đó là mũ phượng, chỉ có cô nương trong ngày xuất giá mới có thể mang.”

 

Nguyễn Nguyễn không hiểu, lắc lắc thân thể nhỏ bé muốn đòi cho bằng được.

 

A Ngư sợ nữ nhi nhõng nhẽo ngay tại chỗ, đành phải nói: “Nương cũng có, về nhà nương lấy cho con chơi.”

 

Giá y xuất giá kia của nàng đã được cất kỹ rồi.

 

Lúc này Nguyễn Nguyễn mới ngoan ngoãn trở lại.

 

Ăn tiệc tối xong, một nhà ba người lên xe ngựa về phủ.

 

Nguyễn Nguyễn vui vẻ cả ngày, đã ngủ thiếp đi.

 

A Ngư ôm Nguyễn Nguyễn cười hỏi Từ Tiềm: “Tiệc rượu ở tiền viện có lẽ chưa kết thúc nhỉ, sao chàng không ngồi lại uống một lúc nữa?”

 

Từ Tiềm nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của nữ nhi: “Xưa nay ta không thích xã giao.”

 

A Ngư hừ nói: “Xã giao với người khác thì không nói, nhưng đó là Nhị ca của thiếp, cũng là Nhị ca của chàng.”

 

Từ Tiềm: …

 

Nếu không phải cưới A Ngư, Tào Đình An trong mắt hắn cũng chỉ là người có vai vế ngang hàng, Tào Quýnh còn muốn làm Nhị ca hắn à?

 

Nhưng mà, nhìn ánh mắt giận dỗi của tiểu thê tử, Từ Tiềm bất đắc dĩ nói: “Có thời gian rảnh, ta càng muốn ở cùng nàng và con nhiều hơn.”

 

Không thích xã giao là thật, muốn ở cùng nàng và nữ nhi cũng là thật.

 

A Ngư hài lòng, vô cùng thân mật mà tựa lên vai hắn.

 

Cuối xuân, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ xe, trên trán A Ngư có sợ tóc rơi xuống, chắn tầm nhìn. A Ngư nghịch ngợm thổi một hơi lên phía trên, thổi một lần lại thổi tiếp lần nữa, đột nhiên có một gương mặt tuấn tú từ trên đỉnh đầu áp sát vào.

 

Mắt thấy môi mỏng của Từ Tiềm sắp hôn xuống, A Ngư cố ý ngăn hắn lại, chớp mắt hỏi: “Chàng muốn làm gì đó?”

 

Yết hầu Từ Tiềm chuyển động.

 

Dáng vẻ vừa rồi của nàng quá đáng yêu, cho nên hắn muốn hôn một cái.

 

Nhưng Từ Tiềm nói không nên lời.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Hắn không nói, A Ngư sẽ không cho hắn hôn, nói hắn tuổi còn trẻ không nên cứng ngắc như lão già năm sáu chục tuổi.

 

Từ Tiềm đối mặt với nàng trong khoảnh khắc, ngồi thẳng lại một lần nữa.

 

A Ngư hừ hừ, tiếp tục thổi thổi mái tóc của mình.

 

Không lâu sau, xe ngựa dừng trước cửa phủ Trấn Quốc Công.

 

Từ Tiềm xuống xe, lúc A Ngư giao nữ nhi cho hắn, Nguyễn Nguyễn bỗng nhiên tỉnh giấc.

 

Từ Tiềm ôm nữ nhi, để đầu nàng tựa vào vai mình, muốn dỗ nữ nhi chìm vào giấc ngủ lần nữa.

 

Nguyễn Nguyễn lại mở to mắt, chăm chú nhìn khuyên tai bằng hồng ngọc của mẫu thân, hai viên ngọc màu đỏ lấp lánh lủng lẳng, nhìn rất đẹp.

 

Lại nhìn thấy cây trâm trên đầu mẫu thân, Nguyễn Nguyễn nhớ tới gì đó, đột nhiên ngẩng  đầu lên từ bả vai phụ thân, chỉ vào đầu mẫu thân: “Mũ phượng, mũ phượng!”

 

Từ Tiềm khó hiểu nhìn về phía A Ngư.

 

A Ngư nhìn vẻ mặt tươi tỉnh của nữ nhi, trong lòng biết tối nay không thể phớt lờ cho qua việc này.

 

Trở về Xuân Hoa Đường, A Ngư kêu Bảo Điệp lấy mũ phượng đến đây.

 

Bảo Điệp trực tiếp di chuyển hòm gỗ lim đựng trọn bộ xiêm y qua, mở hòm ra, phía trên cùng đó là mũ phượng lấp lánh vàng óng.

 

“Oaaa!” Nguyễn Nguyễn đứng bên cạnh Bảo Điệp, miệng há to đến hết mức có thể.

 

Mũ phượng và xiêm y đều đã được phủi sạch bụi, Bảo Điệp thức thời mà lui ra ngoài, để cho Ngũ gia và phu nhân chơi cùng cô nương.

 

A Ngư lấy mũ phượng ra, hỏi Nguyễn Nguyễn: “Muốn đeo sao?”

 

Nguyễn Nguyễn dùng sức gật đầu!

 

A Ngư đeo mũ phượng lên đầu nữ nhi, nhưng đối với Nguyễn Nguyễn mà nói, mũ phượng vừa lớn lại vừa nặng, A Ngư phải đỡ ở phía trên mới mang được.

 

Nguyễn Nguyễn ngửa đầu nhìn, nhìn không thấy, nàng sốt ruột, chỉ vào bàn trang điểm của mẫu thân: “Xem, xem!”

 

Hai tay A Ngư đều đã bận.

 

Không cần nàng mở miệng, Từ Tiềm ôm nữ nhi một phen.

 

A Ngư đứng thẳng như hắn, đôi phu thê, một người ôm nữ nhi, một người nâng mũ phượng, dở khóc dở cười mà ôm tiểu nha đầu đến trước bàn trang điểm.

 

Nguyễn Nguyễn hai tuổi nhìn chính mình trong gương, thật sự càng xem càng thấy mình quá xinh đẹp!

 

Nguyễn Nguyễn đang đắm chìm trong dung nhan xinh đẹp của chính mình, ngay cả cổ cũng không cử động, giống như bị điểm huyệt vậy, cứ vừa soi gương vừa ngây ngô cười như thế.

 

A Ngư không thể nâng nổi nữa, nàng giao phần “cực khổ” này cho Từ Tiềm.

 

Từ Tiềm tiếp tục nâng mũ phượng, A Ngư nằm trên giường nhìn đôi phụ thân và nữ nhi.

 

Cuối cùng Nguyễn Nguyễn cũng mang mũ phượng thoả thích rồi, nhưng nàng còn muốn mặc giá y, cầm giá y từ trong rương ra, muốn phụ thân giúp nàng mặc.

 

Từ Tiềm nghiêm mặt nói: “Đây là của mẫu thân.”

 

Nguyễn Nguyễn cứng đầu nói: “Con muốn!”

 

Từ Tiềm không đồng ý: “Không được, nương con có thể mặc, con thì không.”

 

Phụ thân không nghe lời nàng, Nguyễn Nguyễn quay đầu nhìn về phía mẫu thân.

 

Từ lúc tiểu nha đầu chuyển chủ đề A Ngư đã nằm úp sấp trên giường, giả vờ ngủ.

 

Mẫu thân không giúp, Nguyễn Nguyễn đành phải đồng ý lời phụ thân nói, ôm giá y đến đưa cho mẫu thân.

 

Giá y rườm rà, Nguyễn Nguyễn chỉ tóm được một chút, Từ Tiềm bất đắc dĩ phải cầm phụ hơn phân nửa đoạn phía sau.

 

“Nương mặc!”

 

Nguyễn Nguyễn đẩy cánh tay mẫu thân.

 

A Ngư không muốn động đậy.

 

Nguyễn Nguyễn hơi sốt ruột: “Nương!”

 

A Ngư thở dài, càng lớn nữ nhi càng khó chiều rồi nha!

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Thân là mẫu thân, nàng không nỡ khiến nữ nhi thất vọng, A Ngư đành phải ngồi dậy, kêu Từ Tiềm ôm nữ nhi ra ngoài, nàng ở trong phòng thay y phục. May mà thời tiết bây giờ ấm áp, nếu là mùa đông, A Ngư chắc chắn sẽ không hành hạ chính mình!

 

Rốt cuộc cũng mặc xong ba lớp bên trong, ba lớp bên ngoài, A Ngư không có sức để chải lại một búi tóc đặc biệt xinh đẹp nữa, miễn cưỡng ngồi trên giường, gọi hai người đi vào.

 

“Woaaaa!” Nhìn thấy cách ăn mặc của mẫu thân, Nguyễn Nguyễn phát ra tiếng tán thưởng còn lớn hơn lúc nhìn thấy mũ phượng.

 

Từ Tiềm cũng nhìn A Ngư với ánh mắt sâu xa.

 

A Ngư chợt đỏ mặt, muốn thay đổi xiêm y, nhưng Nguyễn Nguyễn không cho, cứ nằm úp sấp lên ngực mẫu thân, không ngừng sờ tới sờ lui.

 

Cuối cùng, A Ngư chiều ý cho Nguyễn Nguyễn cầm mũ phượng đi, Nguyễn Nguyễn mới hài lòng, ngoan ngoãn mà cho nhũ mẫu ôm nàng ra ngoài.

 

“Lớn lên chắc chắn sẽ rất làm dáng.” Nhớ lại dáng vẻ vất vả ôm mũ phượng như tiểu tài nô* của nữ nhi, A Ngư cười nói với Từ Tiềm.

 

(*tiểu tài nô: vì tiền, khổ cỡ nào cũng làm.)

 

Từ Tiềm gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh nàng.

 

A Ngư vẫn mặc giá y của nàng, hắn vừa ngồi xuống đã khiến A Ngư nghĩ tới ngày hai người động phòng hoa chúc.

 

Tim đập nhanh hơn, A Ngư nghiêng đầu, vừa cởi áo ngoài vừa nói: “Cả người chảy đầy mồ hôi rồi, thiếp đi tắm trước.”

 

Bên trong giá y còn có mấy lớp, cho nên cởi áo ngoài trước mặt Từ Tiềm cũng không sao.

 

Từ Tiền nắm lấy tay A Ngư.

 

Lòng bàn tay hắn còn nóng hơn bình thường.

 

A Ngư đẩy hắn ra, mặt hồng như hoa Đào: “Chàng làm gì đó?”

 

Từ Tiềm nhìn tiểu thê tử nũng nịu, giọng nói khàn khàn: “Ta cởi giúp nàng.”

 

Tựa như ngày tân hôn ấy.

 

Hoặc là do tức cảnh sinh tình , Từ Tiềm cũng muốn thành tân lang một lần nữa.

 

Từng lớp từng lớp giá y rơi xuống nền nhà, Từ Tiềm vừa hôn đôi môi đỏ mọng của A Ngư, vừa ôm vai nàng, đè nàng xuống.

 

Cùng lúc đó.

 

Kiến Nguyên Đế cũng đang hưởng thụ mỹ nhân của ông.

 

Nhưng mà Kiến Nguyên Đế hưởng thụ nhiều hơn Từ Tiềm, Oánh mỹ nhân cũng chiêu trò hơn A Ngư, nàng ta mặc một bộ đồ lụa màu hồng mỏng như cánh ve, Oánh mỹ nhân cuốn một viên kẹo nhỏ bằng hạt đậu lên, ánh mắt quyến rũ như tơ mà nằm sấp trên người Kiến Nguyên Đế.

 

Kiến Nguyên Đế cười nhận viên kẹo trong miệng mỹ nhân, nuốt viên kẹo xuống, sau đó ôm Oánh mỹ nhân lăn trên giường rồng.

 

Sau khi mây mưa xong, Kiến Nguyên Đế ôm Oánh mỹ nhân ngủ thiếp đi.

 

Đến giờ tý, Kiến Nguyên Đế không còn thở nữa.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Oánh mỹ nhân xác nhận xong, thì âm thầm mặc quần áo bò xuống giường rồng, nàng lấy một quyển chiếu thư trong ống tay áo ra, liếc nhìn ra ngoài điện, Oánh mỹ nhân lén lút cầm ngọc tỷ mà Kiến Nguyên Đế đặt trên ngự án, dùng lực ấn xuống một con dấu màu đỏ thẫm trên chiếu thư.

 

Nhiệm vụ hoàn thành, Oánh mỹ nhân cầm chặt chiếu thư đến tẩm điện Đa Bảo Các của Kiến Nguyên Đế.

 

Trên tầng cao nhất có để hai quyển binh pháp, Oánh mỹ nhân trèo lên ghế, giấu chiếu thư vào giữa hai quyển binh pháp, sau đó lại làm như không có việc gì mà đẩy ghế về chỗ cũ.

 

Toàn bộ đều đã sắp xếp ổn thỏa, Oánh mỹ nhân âm thầm quay lại nằm bên cạnh Kiến Nguyên Đế.

 

Sáng hôm sau, trong tẩm điện Đế Vương đột nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai: “Hoàng thượng!”

 

 

Hoàng Thượng băng hà rồi!

 

Tào hoàng hậu, Trần quý phi dường như có tin tức cùng lúc, nhưng Trần quý phi xa hơn một chút nên lúc Trần quý phi gấp gáp chạy tới đã thấy Tào hoàng hậu quỳ gối bên giường Kiến Nguyên Đế, đang nghẹn ngào rơi nước mắt, mà Oánh mỹ nhân mặc quần áo không chỉnh tề bị hai thái giám mạnh mẽ ép quỳ trên đất, nhìn thấy Trần quý phi đến, Oánh mỹ nhân khóc lóc: “Nương nương, ta thật sự chưa làm gì cả!”

 

Trần quý phi rất muốn khâu miệng Oánh mỹ nhân lại!

 

Quả thật bà muốn Oánh mỹ nhân được sủng ái, muốn Oánh mỹ nhân mê hoặc Kiến Nguyên Đế, xúi giục ông lập nhi tử bà là Giản Vương làm thái tử, bây giờ Kiến Nguyên Đế đã chết, đại sự của bà phải tính sao đây? Lúc trước Kiến Nguyên Đế sủng ái Tào hoàng hậu như thế, có phải đã lập di chiếu truyền ngôi cho Tứ hoàng tử rồi không? Dù cho không có di chiếu, sau lưng Tào hoàng hậu có phủ Bình Dương Hầu, phủ Trấn Quốc Công làm chỗ dựa, nếu thực sự đối đầu, Trần gia bọn họ chắc chắn không phải đối thủ của Tào gia!

 

Ngay lúc Trần quý phi không thể nào che dấu hận ý của bản thân thì đột nhiên Oánh mỹ nhân liếc mắt về phía Đa Bảo Các, ra hiệu cho bà.

 

Trần quý phi kinh hãi.

 

Oánh mỹ nhân âm thầm gật đầu.

 

Trần quý phi thừa dịp người khác không chú ý, đã lén quan sát Đa Bảo Các một lượt, chợt thấy giữa hai quyển binh thư dường như có kẹp… Chiếu thư?

 

Lúc đó trong đầu bà có một tia sáng xẹt ngang qua, Trần quý phi lập tức hiểu ý Oánh mỹ nhân!

 

Chắc chắn Oánh mỹ nhân biết trên chiếu thư viết gì, nếu Oánh mỹ nhân nhắc nhở bà, vậy chứng minh chiếu thư đó có lợi cho bà!

 

Nghĩ tới đây, Trần quý phi đột nhiên giống như nổi điên mà xông đến đánh Oánh mỹ nhân: “Ngươi là con hồ ly tinh! Sớm biết ngươi sẽ hại chết Hoàng Thượng, ngày đó ta không nên trọng dụng ngươi!”

 

Oánh mỹ nhân vừa trốn một góc, vừa liều mạng lắc đầu: “Không phải ta, không phải ta!”

 

Hai nữ nhân đánh nhau tại chỗ, Hòa công công lệnh tiểu thái giám nhanh chóng kéo hai người họ ra, lôi lôi kéo kéo một hồi, đột nhiên Oánh mỹ nhân bị Trần quý phi xô ngã vào Đa Bảo Các. Oánh mỹ nhân bị xô quá mạnh, rầm một tiếng, Đa Bảo Các nặng nề ngã xuống, toàn bộ đồ cổ đồ sứ, những chậu hoa xinh đẹp, và tranh sách đều rơi xuống đất.

 

Trong đó, lại có một quyển chiếu thư màu vàng vô cùng chói mắt.

 

Ánh mắt Trần quý phi sáng lên, ánh mắt Tào hoàng hậu và Hòa công công cũng rơi trên chiếu thư.

Chương 110 

 

Editor: Hardys

 

Lúc tin dữ Kiến Nguyên Đế băng hà truyền ra, là lúc bá quan văn võ đang gặp nhau cùng nhau chờ Quân Vương lâm triều.

 

Cho nên, Hòa công công ngoại trừ phái người đi thỉnh Tào hoàng hậu, Trần quý phi, Nhị hoàng tử Giản Vương, Tam hoàng tử Thành Vương, Ôn Nghi công chúa, và Tứ hoàng tử, thì còn có thỉnh văn võ bá quan.

 

Đủ loại quan lại đi tới, nhưng chỉ có sáu vị Các lão nội các, Phó Thống Lĩnh Cấm Vệ Quân mới có thể vào điện.

 

Lúc cuốn chiếu thư màu vàng kim rơi xuống đất, ánh mắt mọi người đều tập trung trên chiếu thư.

 

Kiến Nguyên Đế đã chết, chiếu thư nằm để trên giá cao rất có khả năng là di chiếu.

 

Tào hoàng hậu quỳ gối bên giường Kiến Nguyên Đế, khóc thút thít, khóc yên tĩnh xinh đẹp,

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Trần quý phi mới vừa bị người khác kéo ra, trong lòng biết rõ chắc chắn di chiếu kia có lợi cho mẫu tử của bà, Trần quý phi nhịn không được mà thúc giục Hòa công công: “Đó là gì, còn không mau nhặt lại đây?”

 

Hòa công công nhìn chiếu thư, lại nhìn Tào hoàng hậu, hắn quỳ trên mặt đất, thành khẩn nói: “Hoàng hậu nương nương, lão nô hầu hạ Hoàng Thượng ngày đêm, không biết Hoàng Thượng có cất giấu một cuốn di chiếu ở trong này, việc này cực kỳ quan trọng, thỉnh Hoàng Hậu nương nương quyết định.”

 

Trần quý phi đã vô cùng chắn chắn Hòa công công đã sớm cấu kết với Tào hoàng hậu, bây giờ nghe ý của Trần công công, nếu Tào hoàng hậu muốn giữ lại chiếu thư không cho người ta xem, chẳng lẽ bọn họ đều phải nghe lời Tào hoàng hậu à?

 

Không muốn cho Tào hoàng hậu có bất kỳ cơ hội nào làm hỏng chuyện tốt của nàng, Trần quý phi chuyển hướng tới sau vị Các lão, nói với người đứng đầu Đỗ thủ phụ: “Đỗ lão, người là Thủ Phụ của nội các, Hoàng Thượng coi trọng người nhất, trong điện người cũng thuộc dạng đức cao vọng trọng, làm phiền người tuyên đọc nội dung di chiếu cho chúng ta biết đi.”

 

Đỗ lão chưa mở miệng, người cứng rắn thẳng tính nhất nội các là Thôi các lão nhíu mày hỏi: “Vì sao Quý phi nương nương biết đó là di chiếu vậy?”

 

Sắc mặt Trần quý phi đột ngột thay đổi, may màn nắm chắc thắng lợi trong tay, bà nhanh chóng bình tĩnh trở lại, già mồm lươn lẹo nói: “Hoàng Thượng băng hà, lúc người ấy còn sống không lưu lại bất cứ thứ gì, thì chiếu thư đương nhiên là di chiếu, có gì không đúng sao?”

 

Không có gì không đúng, nhưng Thôi các lão nhìn Trần quý phi không vừa mắt, hài cốt Hoàng Thượng chưa tàn, Trần quý phi không khóc chỉ biết náo loạn, vừa nhìn đã biết không phải là loại phi tần tốt lành gì.

 

Lúc này, cuối cùng Đỗ thủ phụ cũng mở miệng, hành lễ với Tào hoàng hậu: “Thỉnh Hoàng Hậu nương nương quyết định.”

 

Tào hoàng hậu để mặt mộc không trang điểm, hai đôi mắt bởi vì đau buồn mà khóc tới mức lộ ra tơ máu, bà lo lắng nhìn về phía Trần quý phi.

 

Trần quý phi cũng gấp gáp giả vờ khổ sở, quỳ xuống một lần nữa, dụi mắt nói: “Tỷ tỷ, Hoàng Thượng băng hà, chúng ta đều rất đau lòng, nhưng đại sự quan trọng hơn, thỉnh tỷ tỷ quyết định, đừng nên chỉ lo đau buồn.”

 

Tào hoàng hậu cười khổ, gật đầu với Đỗ thủ phụ: “Vậy thì làm phiền đại nhân.”

 

Lúc này Đỗ thủ phụ dùng đầu gối đi tới trước cuốn chiếu thư kia, hai tay ông nâng chiếu thư lên, rồi lại dùng đầu gối đi lùi về phía năm vị đồng liêu trong nội các, trước sự chứng kiến của năm người, ông từ từ mở chiếu thư ra.

 

Đây quả nhiên là di chiếu.

 

Đỗ thủ phụ nhanh chóng liếc qua một lần, sau đó bắt đầu cao giọng đọc: “…Sau khi Trẫm băng hà, truyền ngôi vị cho Nhị hoàng tử Giản Vương….”

 

Lời vừa nói ra, Trần quý phi, Giảng Vương đều vui mừng nhướng mày!

 

Tào hoàng hậu nhắm hai mắt, hai dòng nước mắt từ từ chảy xuống, không biết là vì Kiến Nguyên Đế chết mà khóc, hay là vì Kiến Nguyên Đế truyền ngôi vị lại cho nhi tử của Trần quý phi,

 

Phó Thống Lĩnh Cấm Vệ Quân Tào Luyện hai tay nắm thành quả đấm, cuối cùng cũng chỉ rũ mắt xuống, chấp nhận số mệnh.

 

Thôi các lão chính trực quan sát Oánh mỹ nhân, rồi lại nhìn Trần quý phi, đột nhiên nói ra sự nghi ngờ của ông: “Theo thần biết, Oánh mỹ nhân vốn là cung nữ bên cạnh Quý phi nương nương, bây giờ Hoàng Thượng chết trong đêm thị tẩm Oánh mỹ nhân, cuốn chiếu thư này lại vì Oánh mỹ nhân và Quý phi nương nương đánh nhau mà đúng lúc rơi xuống, chuyện này cũng quá trùng hợp rồi.”

 

Tuy Trần quý phi không có bàn bạc trước với Oánh mỹ nhân, thông đồng cùng diễn vở kịch này, nhưng lời Thôi các lão cũng xem như đâm trúng tim đen của bà, vì chứng minh bản thân trong sạch, vẻ mặt Trần quý phi giận dữ nói: “Thôi các lão có ý gì vậy? Ngươi đang nghi ngờ di chiếu đó của Hoàng Thượng là do ta ngụy tạo à? Buồn cười, chư vị Các lão còn quen thuộc chữ viết của Hoàng Thượng hơn cả ta, các người nhìn kỹ xem, trên di chiếu đó có phải chữ của Hoàng Thượng không?”

 

Giản Vương cũng nói lời lẽ chính đáng:  “Thỉnh chư vị Các lão cẩn thận kiểm tra lại.”

 

Thôi lão các là người đầu tiên cướp lấy chiếu thư trong tay Đỗ thủ phụ, nhìn kỹ từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, từ trái qua phải, rồi lại từ phải qua trái vài lần, quả thật đã khiến cho ông bắt gặp một chỗ khác biệt thật nhỏ.

 

“Đỗ lão người nhìn xem!”  Như là phát hiện cát trong đống vàng, Thôi các lão chỉ vào một góc dấu ngọc tỷ màu đỏ trên chiếu thư: “Hoàng Thượng có một thói quen nhỏ, đó là mỗi lần đóng dấu ngọc tỉ xuống, đều sẽ chấm một chấm nhỏ lên con dấu, không nhìn kỹ chắc chắn sẽ không phát hiện được, nhưng việc này các vị triều thần đều ngầm hiểu trong lòng mà không nói, có đúng không?”

 

Đỗ thủ phụ có hơi hoa mắt, ông cũng biết Kiến Nguyên Đế có thói quen nhỏ này, lại cúi đầu nhìn kỹ, trên dấu ấn ngọc tỉ quả thật không có một chấm nhỏ kia!

 

Chẳng lẽ, di chiếu này thật sự là do Trần quý phi, Giản Vương và Oánh mỹ nhân ngụy tạo sao?

 

Thậm chí, Kiến Nguyên Đế chết….

 

Ông đưa mắt nhìn Trần quý phi đầu tiên.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Trần quý phi tin chắc di chiếu là do Oánh mỹ nhân mê hoặc Kiến Nguyên Đế xúi giục ông viết, cho nên bà hùng hồn nói: “Đây là di chiếu truyền ngôi, sao có thể đánh đồng với những chiếu thư kia? Hoàng Thượng truyền ngôi vị Hoàng Đế cho Hoàng Tử, chuyện đại sự liên quan đến giang sơn xã tắc, Hoàng Thượng cẩn thận tính toán nên không thêm một chấm nhỏ kia, như vậy có gì không ổn à?”

 

Bà không nhất định phải tranh cãi, chỉ cần nói ngược lại là được.

 

Giằng co một hồi, các vị các lão trong nội các vẫn đứng về phe của Trần quý phi và Giản Vương đột nhiên quỳ xuống: “Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!”

 

Giảng Vương chắp một tay sau lưng, dùng ánh mắt đau xót và sắc bén nhìn về phía đám người Đỗ thủ phụ.

 

Đỗ thủ phụ, Thôi các lão, Hòa công công, Tào Luyện đều nhìn chằm chằm về phía Tào hoàng hậu vẫn im lặng từ nãy giờ.

 

Nếu Tào hoàng hậu chắc chắn cuốn di chiếu này là giả, dựa vào chuyện thật sự bị thiếu một chấm nhỏ đó, Tào hoàng hậu vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế, còn nếu, nếu Tào hoàng hậu chấp nhận, vậy, những triều thần như bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

 

“Tỷ tỷ, không phải tỷ muốn vi phạm di chúc của Hoàng Thượng chứ?” Trần quý phi ngầm chứa ý uy hiếp mà hỏi.

 

Tào hoàng hậu siết chặt tay lại, nhìn về di chiếu trong tay Đỗ thủ phụ.

 

Đổ thủ phụ đặt di chiếu vào trong tay bà.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Tào hoàng hậu nhìn kỹ từng chữ, ánh sáng trong mắt dần dần tối lại, cuối cùng, trước ánh mắt của tất cả mọi người, Tào hoàng hậu rũ mắt xuống: “Đây quả thật là di chiếu do Hoàng Thượng tự tay viết.”

 

Nói xong, Tào hoàng hậu đặt di chiếu xuống đất, bà vén váy, hai tay giơ lên cao, lại từ từ dập đầu với Giản Vương: “Ngô Hoàng…”

 

Tay Tào hoàng hậu còn chưa đụng tới mặt đất, thắt lưng mảnh khảnh của bà vẫn còn chưa gập lại hết, đệ đệ ruột của Giản Vương – Tam hoàng tử Thành Vương đột nhiên chỉ vào long sàn, không biết là hoảng sợ hay vui mừng mà kêu lên: “Phụ hoàng!”

 

Cái gì?

 

Tào hoàng hậu mới quỳ mới được một nửa và Trần quý phi đang cong môi cười cùng nhau nhìn về phía người bị bọn họ xem nhẹ từ nãy giờ ở trên long sàng.

 

Trên giường, Kiến Nguyên Đế đau đớn mà xoa đầu, tuy ông không đủ sức mở to mắt, nhưng nhìn động tác xoa trán của ông, chắc chắn là còn sống!

 

“Hoàng Thượng!” Tào hoàng hậu vui mừng mà khóc, là người đầu tiên xông đến.

 

Rốt cuộc Kiến Nguyên Đế cũng đủ sức mở mắt.

 

“Hoàng Thượng…”

 

Tào hoàng hậu ôm bờ vai của ông, nước mắt rơi như mưa.

 

Trần quý phi thấy vậy, cũng bị cơn mưa thất vọng dội xuống toàn thân, lão già này vì sao vẫn chưa chết vậy? Nếu chết thì bà lập tức sẽ thành Thái Hậu, không chết thì phải chờ vài năm nữa lận!

 

Nhưng Trần quý phi chỉ thất vọng, cũng không sợ hãi, bởi vì trong lòng bà, di chiếu kia thật sự là do chính tay Kiến Nguyên Đế lập ra!

 

“Hoàng Thượng, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, người suýt hù chết nô tỳ rồi!”

 

Ngoại trừ nước mắt, Trần quý phi cũng nhào tới trước mặt Kiến Nguyên Đế.

 

Chỉ có Oánh mỹ nhân, quỳ gối run lẩy bẩy ở trong góc.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Trí nhớ của Kiến Nguyên Đế chỉ dừng lại ngay tối hôm qua, đêm qua ông cùng Oánh mỹ nhân mây mưa một trận, trong lúc đang ngủ đột nhiên lồ ng ngực bị đau vô cùng, ông đau đớn mà nắm chặt ngực, muốn gọi người đến nhưng ông không phát ra tiếng, Kiến Nguyên Đế muốn khều Oánh mỹ nhân bên cạnh, nhưng chưa khều tới người nàng ta thì đã ngất đi.

 

“Các ngươi khóc lóc gì đó?” Nhìn gương mặt đầy nước mắt của Tào hoàng hậu và Trần quý phi, Kiến Nguyên Đế nghi ngờ hỏi, đầu óc vẫn còn mê man như cũ, giọng nói ông khàn khàn.

 

Tào hoàng hậu nhìn Trần quý phi, cúi đầu, sau đó lại nhớ tới gì đó, bà thức thời mà nhường vị trí bên cạnh Kiến Nguyên Đế cho Trần quý phi.

 

Trần quý phi lập tức dùng điệu bộ của sủng phi, nắm lấy tay Kiến Nguyên Đế: “Không sao nữa rồi, Hoàng Thương khỏe mạnh, thiếp với tỷ tỷ đã không sợ nữa rồi.”

 

Kiến Nguyên Đế nhíu mày, vừa muốn nhìn Tào hoàng hậu thì hoảng sợ khi thấy một đám người quỳ cách đó không xa.

 

“Phụ hoàng!” Ngoại trừ Ngũ hoàng tử chưa hiểu chuyện, Tứ hoàng tử còn nhỏ đang khóc vô cùng dữ dội, vừa chùi nước mắt vừa khóc: “Phụ hoàng, vừa rồi bọn họ nói người băng hà, ngay cả di chiếu của người cũng tìm được, nói muốn truyền ngôi cho,…”

 

“Câm miệng.” Tào hoàng hậu lớn tiếng trách cứ.

 

Tứ hoàng tử sợ uy nghiêm của mẫu hậu, kịp thời ngậm miệng lại.

 

Kiến Nguyên Đế lập tức hiện một ý nghĩ trong đầu, là Tào hoàng hậu giả mạo di chiếu, bây giờ sợ ông tức giận nên mới ngăn cản lão Tứ nói ra, nhưng tầm mắt vừa di chuyển, Kiến Nguyên Đế chợt phát hiện, trong nhóm nhi tử của ông, lão Tam lão Tứ đều quỳ, lão Ngũ được nhũ mẫu ôm, chỉ có lão Nhị Giản Vương cao lớn đứng giữa.

 

Lại nhìn Tào hoàng hậu lùi sang một bên, vẻ mặt Trần quý phi đầy quan tâm mà lôi kéo tay hắn, Kiến Nguyên Đế đã đoán được “di chiếu” này là muốn truyền ngôi cho ai rồi.

 

Tại sao lại có di chiếu?

 

Tại sao ông lại “chết”?

 

Ông chỉ hôn mê một thời gian dài, vì sao những người này đều chắc chắn ông đã chết rồi?

 

Tối hôm qua vẫn luôn ở cùng ông, là…

 

Kiến Nguyên Đế đột nhiên cố gắng ngồi dậy, vừa tìm kiếm bóng dáng Oánh mỹ nhân vừa chất vấn: “Oánh mỹ nhân đâu?”

 

Oánh mỹ nhân đã bị người ta lãng quên từ nãy giờ, nghe thấy Kiến Nguyên Đế tìm mình, nàng quỳ gối trong góc lại càng run rẩy mạnh hơn.

 

Hòa công công hiểu rõ suy nghĩ của Kiến Nguyên Đế nhất, lúc này mới quỳ xuống đất, giải thích: “Hoàng Thượng trách phạt lão nô đi, là do tay lão nô vụng về, sáng nay Oánh mỹ nhân thét lên nói người băng hà, lão nô vội vàng xông tới, tay lão nô run run mà kiểm tra hơi thở cho người, lúc đó lại không thể kịp thời phát hiện ra sự thật…”

 

Hắn chưa nói xong, Oánh mỹ nhân đột nhiên hét lên như nổi điên: “Không phải! Hoàng Thượng đã chết! Hắn thật sự đã chết! Chính tay ta hạ dược đó! Nhiệt độ người hắn cũng đã lạnh, làm sao có thể không chết được! A, ta biết rồi, ngươi là quỷ đúng không? Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng, ta không cố ý, đều là do bà ta!”

 

Oánh mỹ nhân tóc tai bù xù giống y hệt như người điên đột nhiên chỉ về Trần quý phi ở gần Kiến Nguyên Đế: “Là bà ta! Là Quý phi nương nương sai ta hạ dược, Quý phi nương nương nói Hoàng Thượng thích ta, chỉ cần ta lợi dụng kỹ thuật quyến rũ, rút sạch sức lực của Hoàng Thượng, sau đó lại dùng dược mạnh hơn, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ chết! Hoàng Thượng, nô tỳ cũng là người bị Quý phi nương nương hại, người muốn lấy mạng thì tìm Quý phi đi!”

 

Nói xong, Oánh mỹ nhân bịt hai lỗ tai, cắm đầu chạy ra ngoài điện.

 

Thị vệ làm sao có thể để nàng chạy thoát được? Mỗi người chụp một bên bả vai của Oánh mỹ nhân, lập tức đè nàng xuống đất.

 

Trần quý phi run cầm cập vì sợ hãi!

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Đối diện với ánh mắt tàn ác, lạnh như băng của Kiến Nguyên Đế, Trần quý phi giống như bị rút xương mà ngã xuống đất, môi run rẩy phủ nhận: “Nô tỳ không có, nô tỳ không có làm…A, ta biết rồi, chính là nàng, là do nàng ta muốn hại ta!”

 

Kịp thời nhận ra, Trần quý phi đột nhiên đánh về phía Tào hoàng hậu, gần như điên cuồng: “Ngươi là đồ tiện nhân! Con tiện nhân nhà ngươi!

 

Bà nhào tới quá nhanh, Tào hoàng hậu né không kịp, mà thật sự bị Trần quý phi tấn công ngã nhào ra đất.

 

Ngay tại lúc Trần quý phi lấy cây trâm trên đầu hung hăng đâm vào cổ Tào hoàng hậu, Tào Luyện đột nhiên xông tới, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Trần quý phi kéo lên, tiện thể quăng Trần quý phi ngã ra xa vài thước!

 

Cùng lúc đó, Kiến Nguyên Đế nổi giận như sấm: “Người đâu! Bắt tất cả Quý phi, Giản Vương, Thành Vương lại!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.