Chương 3
Editor: Hardys
Tào Đình An không coi ai ra gì mà ôm nữ nhi vào phủ.
A Ngư đắm chìm trong vui sướng khi gặp lại phụ thân, đôi mắt ngập nước nhìn phụ thân chăm chú, trong lúc đi ngang qua vách tường ở cổng, nàng vô tình ngoái đầu lại nhìn mới phát hiện vẻ mặt phức tạp của mọi người phía sau.
Nàng kịp thời phản ứng lại, A Ngư đỏ mặt, vội vàng nhỏ giọng nói: “Phụ thân, nữ nhi quá vui vẻ nên đã quên phép tắc, người mau bỏ con xuống.”
Tào Đình An cúi đầu, thấy tiểu nha đầu xấu hổ đỏ mặt, ông cười cười, lúc này mới bỏ nàng xuống.
A Ngư nhanh chóng lui về, đứng kế bên Nhị cô nương Tào Doanh.
Tào Doanh nhìn nàng chằm chằm, dường như nàng là người xa lạ: “Vừa nãy muội bị gì thế?” Nàng ta thường xuyên lén lút làm nũng với phụ thân nhưng chưa từng làm quá như vậy.
A Ngư cũng không có cách nào giải thích cho nàng ta hiểu nên liền cụp mắt cho qua.
Một lát sau, cả nhà cùng nhau ngồi trong phòng.
Đầu tiên là Tào Nhị gia, Tào Tam gia hỏi về chiến sự ở chiến trường.
Tào Đình An trả lời từng câu, giọng nói mạnh mẽ hùng hồn, Thế tử Tào Luyện thỉnh thoảng cũng bổ sung một vài chi tiết.
A Ngư cực kỳ nghiêm túc lắng nghe, đôi mắt hạnh một lúc thì nhìn phụ thân, chốc lát lại nhìn huynh trưởng, dường như nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Đời trước, A Ngư là một thứ nữ, nàng cho rằng trong lòng phụ thân và huynh trưởng không muốn gặp nàng nhiều, cũng cho rằng Thế tử đại ca không thực sự xem nàng là muội muội. Nàng là người đầu tiên vạch ra giới hạn với phụ thân và huynh trưởng, cho nên A Ngư không có quá nhiều lưu luyến đối với Bình Dương Hầu phủ. Ngày nàng xuất giá, thậm chí A Ngư cảm thấy nhẹ nhõm vì đã rời khỏi nhà giam này.
Nhưng mà không lâu sau, phụ thân và huynh trưởng đều đã chết, Bình Dương Hầu phủ cũng sụp đổ, không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, cuối cùng bà bà trưởng công chúa Dung Hoa cũng có thể tùy ý làm khó nàng. Tuy rằng Từ Khác thích nàng nhưng hắn cũng không phản kháng được trưởng công chúa Dung Hoa, chỉ đành biếm nàng từ thê thành thiếp rồi cưới biểu muội của hắn vào phủ trong sự áy náy.
Khi thực sự nhận thức được sự khác biệt giữa nhà mẹ đẻ và nhà chồng, A Ngư mới hoàn toàn hiểu rõ rằng Bình Dương Hầu phủ là tốt nhất.
Bây giờ Hầu phủ còn đang tồn tại, phụ thân và huynh trưởng đều ở đây, A Ngư bỗng nhiên không còn sợ gì nữa.
Tào Đình An quét mắt tới nàng vài lần, bắt gặp ánh mắt chuyên chú của nữ nhi, ông vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, bất kể nữ nhi đã trải qua việc gì, chỉ cần nữ nhi không sợ ông nữa, ông đã cảm thấy đủ lắm rồi.
“Thôi được rồi, Đại ca cùng với Luyện Nhi đường xa trở về, có gì muốn nói thì chờ tiệc tối rồi nói, chúng ta cho bọn họ nghỉ ngơi trước một chút đã.”
Trò chuyện hơn nửa canh giờ, Nhị phu nhân Triệu thị vừa cười vừa đề nghị.
Tào Đình An gật đầu.
Nhị phòng, Tam phòng đều xin từ biệt rồi quay về.
Tào Đình An nhìn bốn người con, đứng dậy nói: “Vi phụ* đi nghỉ ngơi trước, huynh muội các con tự ôn chuyện với nhau đi.”
(*Vi phụ: cha)
Nói xong, ông liền quay bước đi.
Bình Dương hầu “ăn chay” ở quân doanh mấy tháng trời, hiện tại ông chỉ muốn đi làm một chuyện.
Người còn lại là Thế tử mười chín tuổi Tào Luyện cũng “ăn chay” giống ông hơn nửa năm nay, cũng đoán được phụ thân muốn đi làm chuyện gì, ngay lúc đó Tào Luyện cũng vô cùng nhớ hai nha hoàn thông phòng của hắn. Dù cho hắn không nhớ rõ tên của hai người bọn họ, nhưng cũng không thể trách hắn bạc tình, hai nha hoàn này là quà tặng sinh nhật của phụ thân đưa cho hắn, hắn vừa mới ở cùng bọn họ nửa năm thì đã phải đi theo phụ thân xuất chinh, có thể nhớ rõ mới là lạ.
Nhưng phụ thân bảo hắn ôn chuyện với đệ đệ và muội muội, dù cho Tào Luyện muốn giả vờ giả vịt cũng phải ngồi một hồi lâu.
“Nhị đệ lại cao thêm rồi.” Trước tiên Tào Luyện quan tâ m đến đệ đệ ruột.
Tào Quýnh nở nụ cười đắc ý: “Đó là điều đương nhiên, nửa năm này đệ siêng năng tập võ, đã thay đổi kích cỡ trang phục tận hai lần.”
Tào Luyện gật đầu, ánh mắt nhìn về phía thứ muội Tào Doanh: “Nữ công của A Doanh thế nào rồi hả? Đại ca nhớ muội muốn tặng cho ta một cái khăn thêu.”
Trước mặt A Ngư, Tào Doanh cũng thể hiện sự sợ hãi dáng vẻ của hắn một chút, ngại ngùng lấy một cái khăn tay màu xanh trong tay áo ra, cung kính mà đưa tới: “Tay muội vụng về, thêu vài cái cũng không hài lòng, cái này mới thêu hôm qua. Hi vọng Đại ca đừng ghét bỏ.”
Tào Luyện nhận lấy khăn tay, thấy phía dưới góc phải có thêu một gốc cây Tùng màu xanh, đường chỉ tinh tế, cây tùng cũng có vài phần cứng cỏi, không nhịn được mà khen ngợi: “Quả nhiên, tay nghề thêu thùa của A Doanh lại tiến bộ rồi.”
Tào Doanh cười cười, lui về chỗ.
Tào Luyện cất kỹ khăn, tầm mắt lại di chuyển, dừng lại ngay khuôn mặt A Ngư.
A Ngư luống cuống nói: “Đại ca, muội quên chuẩn bị lễ vật…”
Tào Luyện cũng không so đo việc này, cẩn thận đánh giá A Ngư một chút, xác định lá gan của muội muội thật sự lớn hơn lúc trước, ít nhất A Ngư không cúi đầu trốn tránh khi hắn nhìn nàng nữa. Tào Luyện vừa lòng nói: “A Ngư cũng cao không ít, cười rộ lên lại giống đại cô nương, rất đẹp mắt, về sau nên cười nhiều, mới được nhiều người yêu thích.”
Không tặng lễ vật mà còn được khen ngợi, A Ngư vừa mừng vừa sợ, đặc biệt cảm kích nhìn Tào Luyện.
Tào Luyện vừa đứng dậy vừa nói: “Chiến sự bận rộn, Đại ca không rảnh mua quà cho các ngươi, như vậy đi, ngày mai Đại ca dẫn các ngươi đi dạo phố, thích cái gì thì mua cái đó, Đại ca trả tiền.”
“Hay quá!” Tào Quýnh hưng phấn mà huýt sáo.
Tào Doanh lộ vẻ mặt vui sướng, A Ngư cũng rất cao hứng.
Đã quan tâm đệ đệ cùng muội muội xong, Tào Luyện cũng trở về viện của hắn, Tào Quýnh có rất nhiều lời muốn nói cùng huynh trưởng, bỏ lại hai muội muội mà chạy theo.
“Tứ muội muội, chúng ta cũng trở về thôi.” Tào Doanh cười với A Ngư.
A Ngư gật gật đầu.
Sau khi để tang chính thê xong, Tào Đình An vẫn không tái giá, di nương ở hậu viện có đến bảy tám người, nhưng trong đó chỉ có mẫu thân ruột của Tào Doanh và A Ngư là Ngô di nương và Giang thị là có con nối dõi, mỗi người được ở một viện riêng. Những người còn lại đều chen chúc trong một viện chung, đãi ngộ cũng không khác nha hoàn thông phòng là mấy.
Ngô di nương ở Mai viện, Giang thị ở Đào viện, Tào Doanh và A Ngư cũng ở cùng với mẫu thân.
Tào Doanh kéo tay A Ngư, nàng ta vừa nói chuyện phiếm vừa kéo A Ngư về Đào viện của Giang thị: “A Ngư, sao hôm nay muội lại to gan như vậy, tỷ bị muội dọa sợ rồi.”
A Ngư biết hành động của mình rất khác thường, giải thích không thuyết phục thì không ai tin, cho nên đành nói dối: “Hôm qua, muội nằm mơ thấy phụ thân và Đại ca đều gặp chuyện không may, bây giờ thấy bọn họ bình an, muội vui đến mức quên cả sợ hãi.”
Tào Doanh nhìn đôi mắt đỏ bừng của nàng, nàng ta tin, bởi vì ngoại trừ lời giải thích đó ra, nàng ta cũng không nghĩ được lý do nào khác.
“Ngày mai Đại ca muốn dẫn chúng ta ra ngoài, muội thật sự muốn đi cùng sao?” Tào Doanh do dự hỏi rồi thở dài: “Thực ra ta cũng không muốn đi, chẳng qua Đại ca chỉ khách sáo với chúng ta thôi, chúng ta không phải muội muội ruột thịt của hắn, sao lại không biết xấu hổ mà tiêu tiền của Đại ca, thay vì khoanh tay bó chân đi theo Đại ca dạo phố, ta thà ở nhà thêu thùa may vá.”
Nàng nói rõ ràng như thế, thiếu chút nữa là A Ngư tin nàng rồi.
Nhưng nàng đã sống một đời, đã sớm biết Ngô di nương và Tào Doanh là loại người nào rồi.
Đôi mẹ con này, một mặt bọn họ thêm mắm dặm muối mô tả phụ thân và huynh trưởng ác độc vô tình cỡ nào trước mặt mẫu thân và nàng, mặt khác lại lén lút lấy lòng phụ thân và huynh trưởng. Kiếp trước A Ngư và mẫu thân đều không hay biết gì, tới khi nàng xuất giá, nàng phải đối mặt với quá nhiều âm mưu nên mới tỉnh ngộ nhưng mẫu thân nàng lại sợ phụ thân, sợ cho đến lúc chết.
Hiện giờ nàng đã sống lại, lời nói và hành động của Tào Doanh không thể lừa được nàng nữa rồi.
“Nếu như Nhị tỷ không muốn đi, vậy một mình muội đi cũng được, lúc đó muội sẽ nói tỷ cảm thấy không khỏe, chắc chắn Đại ca sẽ không trách tội tỷ.” Nhớ tới lúc đó Tào Doanh còn đề nghị nói giúp nàng như vậy đấy, bây giờ, A Ngư Trả lại lời nói này cho nàng ta một cách nhẹ nhàng và từ tốn.
Tào Doanh mím môi, tại sao không phản ứng giống dự đoán của nàng?
Nhưng nàng không thể nào lỡ hẹn, phụ thân và huynh trưởng đều thiên vị Đào viện, nàng và mẫu thân đã phí không ít công sức mới làm Đào viện chủ động bất hòa với bọn họ, đồng thời cũng khiến bọn họ để ý nàng và mẫu thân một chút. Nếu cho A Ngư có cơ hội đi riêng với huynh trưởng, để cho A Ngư phát hiện sự thật rằng phụ thân với huynh trưởng chỉ có gương mặt lạnh lùng mà thôi, chẳng phải là kiếm củi ba năm bị thiêu trong một giờ hay sao?
“Thôi, đã là ý tốt của Đại ca, chúng ta làm muội muội, sao có thể làm trái ý của huynh ấy, tốt nhất là cùng nhau đi.” Tao Doanh cười gượng nói.
A Ngư yên lặng nhìn về phía ngoài hành lang.
Nàng không giỏi tranh cãi với người khác, nếu đã hiểu rõ tính tình của Tào Doanh, nàng cũng chỉ có thể từ từ bất hòa với đối phương, không thể lập tức trở mặt.
Đang nói chuyện thì thấy Đào viện hiện ra trước mắt.
Bước chân A Ngư bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt trắng nõn hiện lên một chút đỏ ửng.
Nàng rất ít khi nghe được chuyện giường chiếu của mẫu thân và phụ thân cho nên trí nhớ của đời trước về hôm nay đặc biệt sâu sắc. Ngày đó Tào Doanh đi theo nàng về, đến chỗ cửa viện thì nha hoàn bẩm báo là phụ thân đến đây, Tào Doanh rời khỏi với vẻ buồn bã. A Ngư cũng chuẩn bị lén lút về viện của nàng ở phía Đông nhưng ngay lúc nàng chạy tới trước cửa Nguyệt viện, dường như nàng nghe thấy tiếng mẫu thân khóc lóc mà kêu thành tiếng: “Hầu gia tha mạng.”
Lúc đó A Ngư vẫn còn ngây thơ, nàng cho rằng phụ thân muốn giết mẫu thân, đã lén lút khóc thật lâu. Về sau, nàng bị ám ảnh một thời gian dài về việc mẫu thân có thể bị phụ thân giết bất cứ lúc nào.
Lúc mà A Ngư hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa câu nói của mẫu thân là lúc A Ngư ở cùng với Từ Tiềm trong đêm đó.
“A Ngư, sao muội không đi tiếp?” Tào Doanh kỳ quái hỏi.
A Ngư tỉnh táo lại rồi nhìn về căn phòng của mẫu thân, nàng không yên lòng mà nói: “Muội phải mau chóng ăn cơm trưa. Nhị tỷ, tỷ nên về trước đi.”
Kế hoạch của A Ngư là chờ Tào Doanh đi, nàng dẫn Bảo Thiền tùy ý đi dạo ở bên ngoài, nhằm tránh phải nghe được âm thanh trong phòng phụ mẫu.
Tào Doanh cũng không biết phụ thân đã ở Đào viện nhưng nàng nghĩ rằng phụ thân tắm rửa thay quần áo xong thì có thể sẽ đến đây, cho nên nàng quyết tâm ở lại bên cạnh bọn họ, thế thì phụ thân sẽ không tiện làm gì Giang thị trước mặt hai nữ nhi, vậy chỉ có thể thay đổi ý định mà đi đến Mai viện của mẫu thân nàng – Ngô di nương.
“Chẳng lẽ Tứ muội muội sợ ta ăn chực cơm trưa của muội?” Tào Doanh cười, cố ý hỏi.
A Ngư bỗng nhiên hiểu rõ toan tính của Tào Doanh, một khi đã vậy, nàng cũng vui vẻ mà xem Tào Doanh thất vọng.
A Ngư lắc đầu, dẫn Tào Doanh đi về phía trước.
Đại nha hoàn Linh Chi của Giang thị đang đứng trong sân, nhìn thấy Tào Doanh, nàng uyển chuyển nói: “Hầu gia mới tới không lâu. Hôm khác, Nhị cô nương quay lại chơi cùng Tứ cô nương đi ạ!”
Tào Doanh cắn môi, Giang thị chính là hồ ly tinh, rõ ràng chỉ là một nữ tử bán mình chôn cha, ngoại trừ gương mặt xinh đẹp thì có chỗ nào mà so được với mẫu thân của nàng?
Mưu kế không thành, Tào Doanh bực mình mà cáo từ.
A Ngư cười tiễn nàng, nhân tiện dừng lại ở bên ngoài một chút.
Kế bên Đào viện có một con đường nhỏ đầy hoa cúc, thời điểm này là tháng chín, đúng mùa hoa cúc nở, A Ngư ngồi trên ghế dài ven đường, ngắt lấy một đóa hoa cúc, cúi đầu ngắm hoa.
Nhưng lòng của nàng đã bay đi xa, bay tới Tham tướng phủ ở Phượng Dương Thành.
Nàng sống lại, Từ Tiềm thì sao? Có phải cũng sống lại vào năm này giống nàng? Năm nay Từ Tiềm mới mười chín tuổi, vẫn là Ngũ gia của phủ Trấn Tây Hầu.
A Ngư ngửa đầu, bầu trời màu xanh biển, rất giống với bầu trời của Phượng Dương Thành.
Nếu Từ Tiềm cũng sống lại thì thật tốt, như vậy thì hắn cùng nàng là nam chưa có hôn ước, nữ chưa gả, dĩ nhiên có thể quang minh chính đại mà ở cùng nhau, cũng không có đắn đo về thân phận.
Nhớ về Từ Tiềm, A Ngư vô thức ngồi trên ghế thật lâu.
Bảo Thiền đứng mệt, nhìn về Đào viện cách đó không xa, nàng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cô nương, chúng ta trở về nha? Một chút nữa là tới giờ cơm trưa rồi.”
A Ngư hỏi nàng: “Chúng ta đợi ở đây bao lâu rồi?”
Bảo Thiền thật thà nói: “Khoảng hai khắc chung* rồi.”
(*hai khắc chung: là ba mươi phút, một khắc là mười lăm phút.)
A Ngư lập tức đứng lên, nếu nàng nhớ không lầm, đời trước phụ thân ở lại Đào viện không bao lâu đã bỏ đi, ông đến Mai viện với vẻ mặt u ám, mà không lâu sau đó, Ngô di nương mang thai, đáng tiếc là không giữ được.
Vì vậy, nếu nàng không để phụ thân tìm Ngô di nương, có phải người mang thai là mẫu thân nàng không?
Mẫu thân thường hay nói rằng sinh con trai có thể đứng vẫn gót chân ở Hầu phủ, giả sử mẫu thân cũng muốn mang thai nhưng do bà quá sợ phụ thân nên mới không dám ở lâu với phụ thân.
Trong lòng A Ngư chứa đầy tâm sự mà đi về phía phòng chính của Đào viện, Giang thị đang trốn ở trong chăn khóc.
Tào Đình An cảm thấy không vui, cực kỳ không vui.
Đây là chuyện mà nữ nhân khác cầu còn không được, tới phiên bà lại xem ông như là cường hào ác bá bắt nạt bà.
Mặc y phục tử tế xong, Tào Đình An bước nhanh ra ngoài.
Vừa đi tới sân ngoài đã thấy tiểu nữ nhi đang cầm một đóa hoa cúc đủ màu sắc, cười khanh khách đi vào.
Nghĩ đến thái độ của nữ nhi, Tào Đình An lập tức thay đổi thành một gương mặt tươi cười theo bản năng.
Không cười không được, khó khăn lắm nữ nhi của ông mới không sợ ông, nếu ông nhăn mặt, lỡ như nữ nhi bị dọa thì làm sao bây giờ?
“Phụ thân, thì ra là người, con còn tính buổi chiều sẽ đi tìm người đó.” A Ngư cũng không thông thạo việc làm nũng lắm.
Tào Đình An tò mò: “Con tìm phụ thân để làm gì?”
A Ngư vò khăn, thẹn thùng nói: “Không có gì, chỉ là…chỉ là con nhớ người, muốn gặp mặt người nhiều hơn.”
Tào Đình An: ….
Tiểu nữ nhi to gan nói nhớ ông. Đây có thật là nữ nhi nhát gan thà rằng khóc đến chết cũng không dám nói tiếng nào hay không?
Do dự một chút, Tào Đình An quyết định ăn cơm trưa ở Đào viện nhưng ông ở lại không phải là nể mặt Giang thị, mà là ông yêu thương nữ nhi của mình.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
A Ngư: Phụ thân đối xử với ta thật tốt.
Tào Quốc cữu: Dĩ nhiên.
Sau khi ăn xong, A Ngư chuẩn bị tiễn cha ra cửa.
Tào Quốc cữu: Khụ Khụ, ta còn có chuyện muốn nói với nương con.