Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Chương 40: Chương 40:



 
Chương 40
 
Editor: Hardys
 

Trân Bảo Các là tiệm trang sức nữ đứng nhất nhì ở Kinh Thành, Từ Tiềm thỉnh thoảng phụng bồi bên cạnh mẫu thân, cũng từng nghe mẫu thân và nhóm người tẩu tử nhắc qua.
 
Dạy dỗ nhóm chất tử xong, Từ Tiềm rảnh rỗi không có việc gì làm nên dứt khoát đi đến Trân Bảo Các.
 
Cả đời Từ Tiềm, đây là lần đầu tiên hắn đặt chân đến tiệm trang sức nữ.
 
Người tiếp đãi khách trong Trân Bảo Các đều là những tỳ nữ áo váy sặc sỡ, đây là thời gian nghỉ trưa của nhóm phu nhân quyền quý nên khách trong tiệm không nhiều lắm, trên lầu có ba tỳ nữ đang tụ họp một chỗ, không biết là đang nói gì.
 
Ánh sáng đột nhiên bị che khuất, ba tỳ nữ nhìn ra cửa cùng lúc, chỉ thấy một nam nhân cao lớn mặc trường bào màu đen đi từ ngoài vào, thân hình nam nhân vừa thon vừa dài giống như là hạc lạc trong bầy gà, gương mặt tuấn tú rất hiếm thấy, đôi mày thẳng tắp rất có uy nghiêm, đôi mắt phượng hẹp dài chứa đầy lạnh lùng, khí thế kia khiến người ta không khỏi nghi ngờ hắn chỉ có dáng vẻ trẻ tuổi giống công tử hai mươi tuổi mà thôi, thật ra hắn đã bốn mươi năm mươi tuổi rồi.
 
Bởi vì công tử trẻ tuổi vẫn chưa rành chuyện đời, không thể nào xây dựng được loại khí thế giống như ông cụ non này.
 
Hai tỳ nữ nhát gan đồng thanh mà đẩy đồng bọn mặt tròn đi ra: “Ngọc tỷ tiếp đi!”
 
Dáng vẻ Ngọc tỷ tròn trịa, đôi mắt thanh tú, tuổi tác hơi lớn một chút, đã làm ở Trân Bảo Các được sáu bảy năm, kiến thức rộng rãi, sau khi có chút giật mình, Ngọc tỷ lập tức trưng ra dáng vẻ chiêu bài là một gương mặt tươi cười, chào đón nói: “Vị gia này chắc là lần đầu tới tiểu tiệm, xin hỏi người muốn mua trang sức, hay là…”

 
“Trong tiệm có sư phụ gia công đá quý thành mặt dây chuyền không?” Từ Tiềm lạnh giọng cắt ngang nàng, hắn nghe được âm thanh nịnh nọt kia thì càng thêm phiền chán. 
 
Ngọc tỷ vừa nghe đá quý, lập tức biết người này đúng là người phú quý rồi.
 
“Có, thỉnh người lên lầu trao đổi thêm.” Thái độ Ngọc tỷ càng thêm ân cần.
 
Từ Tiềm đi thẳng đến cầu thang, dường như những trang sức vàng bạc bài trí xung quanh chỉ là đồ nhỏ nhặt, không hấp dẫn được hắn chút nào.
 
Đến lầu hai, Ngọc tỷ dẫn khách quý tới trước mặt ông chủ rồi đi rót nước bưng trà.
 
Ông chủ là một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, điềm đạm nho nhã, nhận ra Từ Tiềm không thích lời khách sao nên sau khi ngồi xuống, ông chủ trực tiếp dò hỏi: “Ngài mang đá quý đến đây sao?”
 
Từ Tiềm thấy ông chủ vừa mắt, lập tức lấy ra túi vải đựng Hồng Bảo Thạch chưa gia công. 
 
Đôi mắt ông chủ sáng lên.
 
Từ Tiềm lời ít mà ý nhiều: “Gia công được không?”
 

Ông chủ cười nói: “Có thể, bây giờ ta gọi sư phụ giúp ngài gia công được không ạ?”
 
Từ Tiềm gật đầu.
 
Ông chủ tiệm thỉnh hắn đến phòng gia công ở hậu viện, đó là một gian phòng chuyên dùng để cắt đá quý chưa gia công. 
 
Thợ do Trân Bảo Các thuê đều là những lão sư phụ có tay nghề giỏi giang, đá quý chưa gia công đã nhanh chóng biến thành một viên đá to bằng quả trứng gà, nằm gọn trong lòng bàn tay thô ráp của lão sư phụ, viên đá quý kia đã phát sáng rực rỡ, màu đỏ như máu khiến người ta kinh ngạc.
 
Ông chủ mời Từ Tiềm thưởng thức một phen trước.
 
Từ Tiềm không có hứng thú nói: “Làm thành mặt dây chuyền phải mất bao lâu?”
 
Lần đầu tiên ông chủ gặp được một quý nhân xem đá quý như rác rưởi, nâng niu viên Hồng Bảo Thạch quý giá, ông chủ suy tính rồi nói: “Làm trang sức rất nhanh, một tháng là đủ, chỉ là viên đá quý giá như vậy, đương nhiên là muốn thiết kế một mặt dây chuyền có kiểu dáng đặc biệt cho nó, nói tới kiểu dáng, người có ý tưởng gì không hay là giao cho tiểu tiệm toàn quyền quyết định?”
 
Từ Tiềm quét mắt nhìn ánh mắt sáng rực của lão sư phụ bên cạnh, cảm thấy ông ấy có chuyên môn trong lĩnh vực này, lập tức nói: “Các ngươi tự nhìn rồi làm đi, làm tốt thì có thưởng.”
 
Ông chủ tươi cười tự tin: “Được, chắc chắn ngài sẽ hài lòng. Còn nữa, người có thể tiết lộ người nào đeo mặt dây chuyền này được không ạ?  Gu thưởng thức của nhóm cô nương và nhóm phu nhân có sự khác nhau rất lớn, sư phụ gia công cần tham khảo một chút.”
 
Môi mỏng của Từ Tiềm mím lại.
 
Ông chủ vội nói: “Ngài yên tâm, tiểu tiệm tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra nửa câu ra ngoài.”
 
Từ Tiềm yêu cầu thêm: “Viết thêm điều đó vào khế thư*.”
 
*Hợp đồng
 
Ông chủ vui vẻ đồng ý.
 
Lúc này Từ Tiềm mới nói: “Là một vị cô nương.”
 
Ông chủ vẫn mỉm cười như cũ, ông ấy chỉ muốn tạo ra một mặt dây chuyền khiến khách hàng hài lòng, không quan tâm tìm tòi điều bí ẩn trong đó. 
 
Thỏa thuận chi tiết xong, lúc ký vào khế thư, Từ Tiềm không viết tên mà chỉ in dấu tay.
 
Sau khi hắn rời khỏi, ông chủ nói với lão sư phụ chịu trách nhiệm gia công mặt dây chuyền: “Đây chắc chắn là một vị quý nhân, kể cả vị cô nương nhận lễ vật kia nữa.”
 
Lão sư phụ cầm Hồng Bảo Thạch quý giá, đưa ra một suy đoán khác: “Quan hệ của bọn họ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nếu không thì không cần thần bí như vậy.”
 
Đá quý lớn như vậy, cô nương nhận lễ sẽ không thể mang ra ngoài, nếu mang ra ngoài chắc chắn sẽ truyền ra tin đồn, hơn nữa chắc chắn sẽ truyền tới tiệm trang sức của bọn họ, mà vị gia vừa nãy tuy rằng có giấu đầu lộ đuôi vì lộ gương mặt ra, nhưng khả năng lớn là hắn sẽ không dám công khai mà tặng, vị cô nương kia cũng không dám mang vòng cổ đi rêu rao khắp nơi, vậy nên chắc chắn sẽ không hề tiết lộ chút xíu nào ra ngoài. 
 
Ông chủ cảm thấy lão sư phụ phân tích cực kỳ có lý.

 
Lão sư phụ đột nhiên nở nụ cười, trong lòng đã có dự tính mà nói: “Ta biết nên làm thành hình dạng như thế nào rồi.”
 
Không thể lộ ra ngoài ánh sáng lại còn muốn ở cùng một chỗ, chứng minh đôi nam nữ này thích loại cảm giác bị cấm đoán, lúc thiết kế ông sẽ dung nhập loại cảm giác bị cấm đoán này vào trong sản phẩm.
 

 
A Ngư, Tào Bái chỉ ở lại phủ Trấn Quốc Công hai buổi tối, Tào Đình An đã phái đứa con trưởng Tào Luyện tới đón nữ nhi và chất nữ rồi.
 
Tào Luyện mang theo lễ vật trả lễ cho Từ lão thái quân.
 
Từ lão thái quân cười tít mắt đánh giá người trẻ tuổi trước mặt, thán phục nói: “Đứa nhỏ này, ngươi giống hệt phụ thân ngươi lúc trẻ, riêng khí thế này đã khiến người ta yêu thích.”
 
Từ lão thái quân đã quá nhiều tuổi nên bảo dưỡng thân thể, chứ lúc còn trẻ bà rất thích giơ đao múa kiếm, thiếu niên có khí thế càng mạnh mẽ, bà càng thích. Đáng tiếc nhóm chất tử nhà mình không sở hữu loại cảm giác bá đạo sắc bén lấn át người khác như Tào Đình An hay Tào Luyện, đứa con thứ năm Từ Tiềm là lạnh lùng, nhưng quá cổ hủ, thiếu đi sự ngông cuồng mà người trẻ tuổi nên có.
 
Tào Luyện chắp tay nói: “Lão thái quân quá lời rồi.”
 
Từ lão thái quân lắc đầu cười, dặn hai tiểu cô nương thường xuyên đến thăm bà, lần này không tiện giữ lại nữa rồi.
 
A Ngư và Tào Bái đi theo huynh trưởng ra khỏi phủ Trấn Quốc Công.
 
Từ Khác và các huynh đệ khác đều tới tiễn các nàng, Từ Tiềm tới doanh trại Thần Doanh làm việc, đã rời khỏi phủ từ sáng sớm rồi.
 
Lúc gần đi A Ngư nhìn về cửa chính của Từ gia, sau đó được huynh trưởng đỡ lên xe ngựa.
 
Khoảng cách hai nhà không tính là xa, hai khắc sau, A Ngư đã được gặp lại mẫu thân và đệ đệ.
 
Vừa thấy đệ đệ trắng trẻo mập mạp, A Ngư lập tức thả Từ Tiềm lại ở đáy lòng, đến gần kề sát đệ đệ rồi hôn vào bàn tay nhỏ.
 
“Hai ngày nay thế nào rồi?” Giang Thị quan tâm hỏi.
 
A Ngư cười ngọt ngào: “Tốt lắm, Lão thái quân cực kỳ thích con, còn kêu Ngũ biểu thúc mang chúng con dạo chơi ngoài thành.”
 
Giang thị chưa từng gặp Từ Tiềm, lại nghe tên nhân vật này một lần nữa, nàng tò mò hỏi: “Nghe nói Ngũ gia cùng tuổi với đại ca con, có phải hắn cực kỳ thích đi chơi cùng các tiểu bối hay không?”
 
A Ngư nín cười, gật gật đầu: “Đúng ạ, có thể là Ngũ biểu thúc thích chúng con ạ!”
 
Trong đầu Giang thị hiện lên một thiếu niên công tử rất gần gũi lại rất bình dị, không phải là nhân vật lạnh như băng giống như Hầu gia và Thế tử nhà mình.
 

Buổi tối Tào Đình An về phủ, thấy nữ nhi đã về, chợt nhớ tới tiểu Ngũ Từ gia dường như có chút ý tứ với nữ nhi nên lập tức hỏi nữ nhi đã làm gì trong ba ngày ở Từ gia.
 
A Ngư nói với mẫu thân như nào thì lặp lại như vậy thêm một lần nữa.
 
Tào Đình An càng nghe sắc mặt càng khó nhìn: “Hèn gì hai ngay nay hắn không lâm triều thì ra là dụ dỗ các con đi chơi!”
 
Nữ nhi không ở bên đó thì Từ Tiềm không xin nghỉ, bây giờ nữ nhi vừa qua đó hắn lập tức xin nghỉ hai ngày, đừng nói với ông chuyện này chỉ là trùng hợp!
 
Phụ thân dường như rất có thành kiến với Từ Tiềm, A Ngư cúi đầu, không biết nên nói gì.
 
Từ lúc sinh Sí Nhi, một mặt là do có nhi tử nên bà có thêm tự tin, mặt khác là do Tào Đình An đối xử dịu dàng với bà nhiều hơn, Giang thị đã không còn sợ hãi khi thấy Tào Đình An nữa rồi. Lúc này mọi người đang nói chuyện hằng ngày rất vui vẻ, nam nhân đột nhiên tức giận, Giang thị quan sát nữ nhi, không nhịn được mà nói: “Từ Ngũ gia tuổi còn trẻ lại ham chơi, đây cũng coi như thói thường của con người mà.”
 
Tào Đình An: …
 
Tuổi trẻ ham chơi? Tiểu phu nhân của ông từ đâu mà có ảo giác này vậy?
 
“Nàng gặp qua hắn rồi à?” Tào Đình An trừng mắt hỏi.
 
Giang Thị mơ hồ mà lắc đầu, sao vậy nhỉ, bà nói bậy rồi sao?
 
Tào Đình An hừ một tiếng: “Nếu hắn là người ham chơi, vậy ta chính là công tử dịu dàng.”
 
Giang thị: … 
 
Bà chẳng hay biết gì cũng không hiểu rõ Từ Tiềm, A Ngư bị ví dụ của phụ thân làm cho bật cười, cười được rồi thì không còn căng thẳng nữa, nhỏ giọng giải thích nói: “Phụ thân, Ngũ biểu thúc uống nhiều rượu vào ngày yến tiệc mừng thọ của Lão thái quân, cho nên say rượu rồi bị cảm lạnh, Lão thái quân giúp biểu thúc xin nghỉ phép hai ngày.”
 
Tiểu nữ nhi ngây thơ khờ khạo, Tào Đình An sợ nói nhiều sẽ bẩn tai nữ nhi nên không đề cập đến chuyện này nữa.
 
Đợi lúc đêm xuống, Tào Đình An mới hầm hừ mà nói với Giang thị: “Ta sợ tên tiểu Ngũ gia này thương nhớ A Ngư nhà chúng ta rồi.”
 
Nói xong, ông lập tức phân tích chứng cứ mà mình bắt được.
 
Giang thị hít vào một hơi: “Nhưng, nhưng mà hắn là trưởng bối, sao có thể thích A Ngư được?”
 
Tào Đình An khinh thường nói: “Hắn làm gì được tính là trưởng bối, chỉ là tiểu hài tử gạt người thôi, nhìn đi, đây không phải là chuyện mà trưởng bối như hắn nên làm.”
 
Giang Thị nghe ông nói vậy, lại nhớ tới việc Từ Tiềm tặng ngựa quý cho nữ nhi, cùng nữ nhi săn bắt thỏ, quả nhiên rất giống điệu bộ của công tử phong lưu.
 
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Giang thị lo lắng hỏi.
 
Tào Đình An ôm bà nói: “Đơn giản thôi, từ nay về sau ít để A Ngư đến Từ gia, nếu buộc phải đi thì nàng cũng phải trông chừng A Ngư cẩn thận, đừng cho tiểu Ngũ lợi dụng cơ hội.”
 
Giang Thị vô cùng đồng ý.
 

 
Mấy ngày nữa là đã bước vào tháng ba, Tào Doanh lấy thân phận Trắc phi tiến cung.

 
Tào Đình An có thể tuyệt tình với Ngô di nương nhưng Tào Doanh là máu mủ ruột thịt, dù sao đi nữa Tào Đình An cũng phải quan tâm.
 
Có một số việc để Giang Thị nhắc nhở thì thích hợp hơn, ví dụ như chuyện thân mật giữa phu thê, còn những việc quan trọng hơn thì phải để Tào Đình An tự mình chỉ dạy cho nữ nhi.
 
Lúc mặt trời lặn xuống, Tào Đình An ngồi ở thư phòng, trịnh trọng dặn dò: “Hắn là Thái tử, không phải là một vị hôn phu bình thường, con phải đối đãi hắn như Thái tử trước, sau đó phải giữ khuôn phép mà làm tốt vị trí Trắc phi của con, đừng ngộ nhận hoặc là làm chuyện gì đó để tranh thủ tình cảm, càng không được bàn luận chuyện triều chính. Hơn nữa, sau khi Thái tử phi tiến cung, con phải tuân thủ nghiêm ngặt phép tắc mà tôn kính nàng ta, đừng khiến cho người ta nắm được cán chuôi rồi dạy dỗ con.”
 
Giọng nói Tào Doanh mềm mại: “Lời phụ thân nói, chắc chắn nữ nhi sẽ ghi nhớ ở trong lòng, tuyệt đối không làm trái sự nhắc nhở của phụ thân.”
 
Dù sao cũng là đứa con ruột do chính mình nuôi từ bé đến lớn, Tào Đình An hừ hừ, lại nói thêm: “Nên cẩn thận thì cẩn thận, nhưng tuyệt đối không cần để bản thân chịu oan ức, nếu như người khác cố tình làm khó dễ, con cứ việc nói cho phụ thân, phụ thân sẽ nghĩ biện pháp giải quyết giúp con.”
 
Lúc Tào Doanh ngẩng đầu trong mắt có hai hàng lệ nóng lăn xuống: “Phụ thân, nữ nhi không nỡ xa người…”
 
Nàng ta vừa khóc, hiển nhiên Tào Đình An phải dỗ dành cho tốt.
 
Hôm sau người trong cung đến đón dâu, Tào Doanh mặc giá y* cồng kềnh mà di chuyển, lòng đầy hăng hái bước vào Đông cung.
 
(*giá y: áo cưới)
 
Đêm động phòng hoa chúc, Tào Doanh cố gắng bắt chước theo Giang thị và A Ngư, tỏ ra nhát gan và mềm yếu, lúc khổ sở rơi lệ khiến người khác phải động lòng.
 
Tuy Thái tử không thích người Tào Gia nhưng cũng bị dáng vẻ yểu điệu này quyến rũ tới mức sủng hạnh nàng ba lần liên tiếp.
 
Ngoại nhân vốn không thể nào biết được tình cảm ngọt ngào dưới màn gấm vào ban đêm.
 
Cuối cùng động tĩnh bên trong cũng dừng lại, trời đã tới canh ba rồi.
 
Thái tử thật sự ngủ rất sâu.
 
Tào Doanh lén mở to mắt, mượn ánh sáng lập lòe của nến mà lặng lẽ đánh giá Thái tử.
 
Đó là một nam nhân vô cùng tuấn tú, nghe nói hắn cứng nhắc không thú vị, nhưng rõ ràng đêm nay Thái tử vô cùng nhiệt tình.
 
Nghĩ đến lời nói tối hôm qua của phụ thân, Tào Doanh nở nụ cười mỉa mai.
 
Kính cẩn nghe lời? Bổn phận?
 
Mẫu thân sớm đã dạy bảo nàng, nam nhân ở ngoài mặt đều khen ngợi nữ tử hiền lương thục đức, nhưng trong tối thì ai cũng thích nữ tử quyến rũ.
 
Tào Doanh nàng nhất định phải quyến rũ thái tử, cái gì mà quy củ, gì mà Thái tử phi, nàng không quan tâm đâu!
 
Cuối cùng cũng có một ngày, nàng muốn tất cả mọi người từng khinh thường nàng phải quỳ gối dưới chân nàng!

 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.