Một câu “Cung của Tiên đế, trẫm cũng từng dùng”, khiến cho tất cả mọi người đang có mặt đều nhìn chằm chằm vào Chiết Tịch Lam lần nữa.
Nam Lăng hầu vội vàng nhìn Ngũ phu nhân, Ngũ phu nhân mờ mịt lắc đầu, rõ ràng là không biết.
Người cả nhà lại nhìn Chiết Bá Thương, Bá Thương nhỏ giọng nói: “A tỷ chỉ nói cây cung này là người ta tặng.”
Tặng…
Nam Lăng hầu vội vàng vểnh tai lên.
Chỉ nghe được Hoàng đế cười nói: “Ngươi nói xem, cây cung này là ai đưa cho ngươi?”
Chiết Tịch Lam kính cẩn lễ phép: “Bẩm Bệ hạ, là Vân Vương Thế Tử gia đưa cho thần nữ lúc thần nữ chín tuổi ạ.”
Thịnh Trường Dực đúng lúc đứng lên, sải bước ra khỏi bàn, quỳ gối bên cạnh Chiết Tịch Lam.
Hắn vốn là ngồi ở phía trước, mấy bước này lại bước lớn, chỉ trong nháy mắt, Chiết Tịch Lam đã thấy bên cạnh có thêm một người.
Hắn quỳ gối bên cạnh nàng, bởi vì dáng người cao lớn, che nửa bên gió, lại ấm áp hơn rất nhiều.
Nàng từ từ thở ra một hơi.
Nàng nhìn không chớp mắt, vẫn không nhúc nhích, nhưng trong lòng lại suy nghĩ Thịnh Trường Dực muốn làm cái gì.
Lai lịch của cây cung này, tất nhiên là hắn biết được.
Dù rằng biết, nhưng lại không báo trước cho nàng, là vì cái gì đây?
Nhưng lúc này không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, Thịnh Trường Dực ở bên cạnh đã nói chuyện.
.wattpad.com/user/thilathila
“Bệ hạ, đúng là sáu năm trước thần tặng cho nàng.”
Tùy Du Chuẩn nắm cái ly trong tay thật chặt, hắn cho là Thịnh Trường Dực thích Chiết Tịch Lam ở trên đường đến kinh đô, ai ngờ một câu của hắn lại là sáu năm trước.
Yến Hạc Lâm cũng lặng yên hít một hơi.
Hắn đã phát hiện ra trong ánh mắt tiểu cô nương nhìn Thịnh Trường Dực có một loại tâm lý ỷ lại từ lâu.
Vốn không hiểu sao tính tình nàng như thế mà cũng có thể lộ ra dáng vẻ như vậy với người khác, nhưng bây giờ đã hiểu rõ rồi.
Sáu năm trước… Lúc đó, bọn họ còn chưa gặp nhau.
Sáu năm trước, hẳn là lúc mẫu thân và a tỷ của nàng qua đời.
Hắn lẳng lặng nâng chén trà lên, ánh mắt nhìn đến bóng lưng thẳng tắp của tiểu cô nương.
Một cây cung có thể che khuất nửa lưng.
Dáng dấp nàng giống như là cô nương ở vùng sông nước Giang Nam, lưng có hơi gầy, nhưng vóc dáng gầy ốm như vậy, lại chưa bao giờ chịu thua, có một loại ý chí kiên cường bất khuất của cô nương Vân Châu.
Hắn nhớ lại, lúc mới gặp gỡ, nàng mang theo cây cung này trên lưng.
Lúc ấy hắn đã cảm thấy, kỳ lạ, một tiểu cô nương, lưng mang một cây cung đứng ở nơi đó, thật giống như đã có được chỗ đặt chân trên thế gian, cứ giống như đã có dũng khí để tìm nơi an thân.
Về sau quen thuộc rồi, nàng cũng từng nói nguyên nhân.
Nàng nói, trên lưng có mang theo cung tên, thì không cần sợ quân giặc, nàng giương cung bắn tên, cũng không cần lo nghĩ đến cái chết.
Nàng rất thích cái cảm giác mang theo cung trên lưng này.
Hắn đã hiểu rồi.
Hắn từng xem cung của nàng, mài giũa tinh tế, không giống là đồ của người thường, nhưng không hề xa hoa chút nào cả, chắc chắn là thường xuyên dùng để đánh nhau, mà không phải để ngắm.
Hắn còn từng hỏi: “Là như thế nào có được?”
Tiểu cô nương ăn bánh nướng cười: “Có người tặng.”
“Người nào vậy?”
“À… nói không rõ được, xem như là, xem như là cố nhân giống như tiên sinh đi.”
Là cố nhân giống như tiên sinh…
Nàng không nói tường tận, hắn cũng không hỏi lại, lại đưa cho nàng một cái bánh nướng, nghĩ tới Nguyệt Nhận của mình.
Hắn nghĩ, Nguyệt Nhận của hắn cũng cực hợp với nàng.
Nàng có Nguyệt Nhận của hắn rồi, cũng có thể có được chỗ đặt chân.
Về sau, nàng đưa khăn tay tới, hắn đã tặng Nguyệt Nhận cho nàng.
Nhưng ánh mắt của nàng không có bị dao găm Nguyệt Nhận sắc bén thu hút, mà là nhìn không chớp mắt vào bảo thạch phía trên Nguyệt Nhận.
Hắn liền cười lên: “Cô nương, nếu không có bạc nữa, thì nàng cạy bảo thạch ra bán đi.”
Thấy nàng đã ăn xong bánh nướng, lai chia bánh trong tay thành hai: “Nàng ăn đi… một viên bảo thạch, có thể mua bánh nướng của một thôn trang.”
Lúc ấy nàng đã kì dị liếc nhìn hắn, nhưng hắn không thể hiểu là có ý gì.
Bây giờ, hắn đã không nhớ rõ ánh mắt kia nữa, nhưng cũng vẫn có thể nhớ được việc không hiểu sao lúc ấy trong lòng hắn lại cảm thấy hoảng hốt.
Lúc nàng đi, bỏ Nguyệt Nhận vào trong tay áo, trên lưng vẫn mang theo cung tên của nàng như trước, vẫy tay tạm biệt hắn, cười vô cùng vui vẻ.
Yến Hạc Lâm thở dài một tiếng.
Hoá ra, cây cung này, là Vân Vương Thế Tử tặng.
Lúc này, Hoàng đế đã cực kỳ tò mò, cũng mặc kệ săn bắn sắp bắt đầu hay không, chỉ hỏi: “Trẫm nhớ, cây cung này là cây cung Tiên đế thích dùng nhất, về sau trẫm trưởng thành rồi, lại truyền lại cho trẫm.”
“Trẫm rất thích nó.”
Ông ta nhớ như vậy, còn khá là hoài niệm nghĩ tới lúc trước: “Phụ thân ngươi là đệ đệ nhỏ nhất của trẫm, đối đãi với đệ ấy giống như nhi tử, năm đó đệ ấy sắp đi Vân Châu làm phiên vương, trẫm đã tặng cây cung này cho đệ ấy, hy vọng đệ đừng quên tình nghĩa huynh đệ.”
Thật ra không phải.
Nhi tử mà Tiên đế sinh ra có quá nhiều, mẫu phi của Vân Vương vốn là cung nữ, mẫu bằng tử quý mới được phong làm Quý Tần, nhưng không có nhận nổi phú quý, không sống được bao lâu thì chết.
Vân Vương lại kém ông ta mười mấy tuổi, ông ta căn bản chưa từng để ý đến tiểu đệ đệ này.
Hoàng đế nhớ rõ, thật ra Tiên đế nhìn Vân Vương cũng không quá vừa mắt, Vân Vương được sinh ra là do ông ấy sủng hạnh cung nữ sau khi say rượu, ông ấy cảm thấy bị mất thể diện.
.wattpad.com/user/thilathila
Về sau Tiên đế chết rồi, Hoàng đế bắt đầu phong phiên, đã phong tiểu đệ đệ này đến Vân Châu.
Vân Châu nằm gần Đại Kim, ông ta phong Vân Vương đi cũng là có nguyên nhân.
Một là Vân Châu gian khổ, phong một đứa nhỏ đáng thương đi, hắn cũng không thể chống lại.
Hai là, thế lực ở Vân Châu nhất định phải luôn được kiểm soát chặt chẽ trong tay ông ta, không thể để cho phiên vương nắm giữ binh quyền, bằng không thì sẽ trở thành một mớ lộn xộn, cho nên cũng phải là một đứa nhỏ đáng thương đi.
Không chỉ có muốn hắn đi, còn phải phái người giám sát hắn, như vậy mới có thể yên tâm.
Cho nên khi Vân Vương phải đi, ông ta đã cho Vân Vương cây cung mà Tiên đế cho mình này.
Một là bày tỏ sự ưu ái, hai là thị uy.
Những năm gần đây, nhìn Vân Vương lại là một người tốt, chưa từng đạp sai một bước, lệch về một góc, cũng không cậy vào có danh xưng phiên vương mà làm mưa làm gió trên châu địa, điểm này không giống với đám đệ đệ phiền lòng khác.
Thế là sau khi nhi tử Vân Vương đến kinh đô, lão nhân gia ông ta đặc biệt quan tâm hậu bối này.
Ông ta nghĩ về lúc trước, càng thêm cảm khái: “Nghĩ đến Tiên đế truyền cho trẫm, trẫm truyền cho phụ thân ngươi, phụ thân ngươi lại truyền nó lại cho ngươi… Nhưng mà, vì sao ngươi cho một tiểu nữ nương chín tuổi?”
Lời này mang theo ý chế nhạo.
Nam chưa cưới, nữ chưa gả, trai tài gái sắc, ngược lại là xứng đôi.
Ý của ông ấy chưa hẳn là rõ ràng như vậy, nhưng Phó Lý cảm nhận được… chuyện mà hắn am hiểu nhất là chuyện này!
Nhưng hắn có ngốc cũng biết lúc này không nên xen vào, thế là nôn nóng đến nỗi giống như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng chửi bới trong lòng.
… Cái tên cánh gãy này, quả thật là quá không biết xấu hổ, Lam Lam nhỏ như vậy, hắn đã dụ dỗ Lam Lam rồi!
Quá không biết xấu hổ! Cầm súc, súc sinh!
Ban Minh Kỳ lại không nghĩ đến ý này.
Lúc trước khi Phó Lý nói với hắn phải cẩn thận Vân Vương Thế Tử, hắn còn thấy có chút bất đắc dĩ.
Trong lòng hắn, biểu muội là một người toàn tâm toàn ý.
Tuy hắn ở chung với biểu muội chưa quá lâu, nhưng có thể là trời ban nhân duyên, ánh mắt nàng nhìn mình tình ý triền miên, có lẽ đã đặt hắn vào lòng.
Vậy thì không có khả năng thích Vân Vương Thế Tử.
Hắn tin biểu muội và Vân Vương Thế Tử không có tư tình.
Lúc này, hắn chỉ quan tâm biểu muội có thể bị nguy hiểm gì hay không.
Dẫu sao cũng là cung tên bệ hạ đã từng dùng, Vân Vương Thế Tử lại cho nàng, nếu như bị người cố tình túm lấy không tha, liền biến thành coi rẻ quân ân.
Hắn sốt ruột nhìn sang, nhưng biểu muội lại trông thong dong trấn định, hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái, trong lòng cũng không nôn nóng nữa.
Nháy mắt sau đó, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Vân Vương Thế Tử truyền đến: “Bệ hạ… Lúc đó mẫu thân và a tỷ của nàng bởi vì không có tiền chữa bệnh mà chết, lại ngay lúc Vân Châu gặp phải nạn đói ôn dịch, phụ thân nàng Chiết Tùng Niên lao tới từng thôn trang, chỉ cầu cứu thêm một người, không cách nào phân thân chăm sóc nàng được, nên đã gửi gắm nữ nhi cho thần.”
“Trong nhà Chiết Tùng Niên vốn chỉ có một thê tử hai nữ nhi, sau khi thê tử và đại nữ nhi qua đời, thì chỉ còn lại một mình nàng.”
“Năm đó thần cũng còn ít tuổi, không hề biết làm như thế nào để chăm sóc một tiểu cô nương, thấy nàng lẻ loi một mình, nửa chết nửa sống, cũng sắp chết rồi, không đành lòng, nghĩ đến cây cung này đã từng được Bệ hạ dùng, có điềm lành của Hoàng gia, nên đã cho nàng.”
Lời nói phía sau không cần phải nói tất cả mọi người đều có thể hiểu được.
Không thấy người ta lớn lên được đến mười lăm tuổi rồi còn vui vẻ mang theo cung tên tới đi săn thú sao? Tất nhiên là điềm lành của Hoàng gia trị hết bệnh của nàng.
Sau khi Hoàng đế già rồi thì thích nghe những lời như vậy.
Ông ta lớn tuổi hơn rồi, lại giống Tiên đế như đúc, còn chú ý đến Chiết Tùng Niên.
“Không phải cha nàng là Thông phán sao? Sao trong nhà lại nghèo đến mức không trả nổi tiền thuốc.”
Chiết Tùng Niên… Tuy rằng không nhớ rõ là ai, nhưng nếu giống như lời của Thịnh Trường Dực, vậy thì là quan tốt.
Thê tử nữ nhi đã chết, ấu nữ sắp chết, hắn vẫn còn có thể lao đi cứu dân, thật sự là xúc động lòng người.
Thịnh Trường Dực lại nói: “Chiết đại nhân cả đời vì nước vì dân, cứu giúp người nghèo, luôn bỏ bạc bổng lộc ra cho người khác cứu chữa bệnh cấp tính, được gọi là thanh thiên sống ở Vân Châu.
Nhưng cũng bởi vậy mà nhà chỉ có bốn bức tường.”
Hoàng đế liền cau mày: “Vậy vì sao thê nữ của hắn lại bởi vì bị bệnh cấp tính không có tiền thuốc mà qua đời?”
Giọng nói của Thịnh Trường Dực vẫn không dao động như trước, nói: “Lúc ấy thần không có mặt ở đó, cũng không biết cụ thể.
Nhưng nghe Chiết đại nhân nói, Phủ châu Vân Châu năm ngoái bị chém đầu cực kỳ hà khắc với ông ấy, mười mấy năm qua không hề cho ông ấy thăng quan, lúc thê nữ của ông ấy được đưa đến y quán, cũng là nhi tử Phủ châu Vân Châu không cho người của y quán ký sổ cứu chữa.”
Hoàng đế nghe xong lời này thì mãi cau mày: “Việc này là thật?”
Thịnh Trường Dực: “Bách tính Vân Châu đều biết ạ.”
Hoàng đế vỗ lên mặt bàn một cái.
“Tốt thật, tốt thật, trên lãnh thổ Đại Lê, vậy mà còn có chuyện như vậy!”
Nói đến đây, trong lòng bách quan đều bắt đầu xoay chuyển.
Nhìn chuyện này, không hề giống nói chuyện xưa gì đó, mà là lôi chuyện cũ ra.
Trong lòng đều nghĩ xem chuyện ở Vân Châu, bọn họ có tham dự hay không.
Thái tử đang nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại thì đã nghĩ ra.
Cữu gia của phụ hoàng, cũng chính là mẫu tộc của Thái Tử Phi nhà hắn hiện giờ, chẳng phải mỗi năm đều nhận bạc cung phụng của Phủ châu Vân Châu kia sao? Nhận cũng không ít bạc.
Thái Tử Phi của hắn chính là nữ nhi Tần gia, hắn cũng nhận không ít bạc của Tần gia.
Ngay lập tức sắc mặt Thái tử trở nên khó coi, chỉ sợ bị người ta đào hố.
Nhưng Hoàng đế đã muốn điều tra rõ việc này, ông ngồi ở vị trí trên cùng, hỏi: “Chiết Tùng Niên là tiến sĩ năm nào?”
Thịnh Trường Dực hơi dừng lại, giống như là có hơi suy ngẫm một hồi rồi mới nói: “Bẩm Bệ hạ, là Thám hoa năm Cảnh Diệu thứ nhất ạ.”
Hoàng đế kinh ngạc.
Năm Cảnh Diệu thứ nhất… Thám hoa năm Cảnh Diệu thứ nhất, chẳng phải là Thám hoa lúc phụ hoàng vẫn còn sống sao?
Như vậy, cuối cùng ông ta cũng đã nhớ ra rồi.
À, là cái tên xui xẻo kia mà.
Ông ta nhớ rõ, cái tên xui xẻo đó tướng mạo vô cùng đẹp, cũng có tài trị quốc an dân, ông ta còn từng muốn chiêu dụ.
Dù sao cũng là người nghèo, tùy ý cho một chút gì đó, thì có thể khiến cho hắn trung thành đến chết rồi, đặc biệt là hắn thoạt nhìn tuấn tú lại chất phác, rất dễ lừa gạt.
Kết quả hắn lại khiến cho a cữu Tần gia mất mạng.
Thật ra năm đó Hoàng đế cũng không trách tội Chiết Tùng Niên, chỉ là giận chó đánh mèo.
Về sau ông kế vị, Tần gia khóc lóc kể lể cữu cữu đã chết, ông bị khóc đến đau đầu, dứt khoát giáng chức quan người ta.
Đã nhiều năm như vậy, ông ta đã sớm quên còn có tồn tại một người như vậy.
Lúc này nhớ tới lần nữa, lại có một cảm nhận khác.
Trong lúc nhất thời, ông ta cảm thấy bản thân năm đó quả nhiên không có nhìn lầm người, cái tên Chiết Tùng Niên thật không tệ, trong lúc nhất thời, lại có hơi oán trách người Tần gia.
Không sai, năm đó ông ta bị Tiên đế mắng, cần người của Tần gia làm chỗ dựa, nhưng bây giờ, ông ta đã chán ghét Tần gia, giống như lúc trước Tiên đế chán ghét Tần gia.
Mấy năm nay, ông ta trong tối ngoài sáng chèn ép Tần gia, nên mới chèn ép người trở nên thành thành thật thật, năm trước, lại tra ra Phủ châu Vân Châu là người của Tần gia, thế là đã kiếm cớ nhổ người ra.
Từ đó những người còn lại của Tần gia thành thành thật thật, Thái Tử Phi cũng triền miên giường bệnh, không còn ra khỏi Đông cung.
Hoàng đế không có làm đến tận cùng, vẫn giữ lại thể diện cho bọn họ.
Ông ta nhớ tới việc này, cảm thấy trong lòng không thoải mái, nói: “Mang quan lục những năm này của Chiết Tùng Niên tới cho trẫm, trẫm phải xem thật kỹ.”
Nhất định là Tần gia còn căm hận Chiết Tùng Niên, nên mới khiến cho Phủ châu Vân Châu chèn ép hắn, rồi sau đó còn giết đi thê tử nữ nhi của hắn.
Hoàng đế nghĩ đến chuyện này trong lòng liền không thoải mái.
Ông ta luôn luôn coi mình là quân vương nhân từ đương thời, thọ yến hôm nay, nếu như có thể cho một vị thần tử được rửa oan sâu, có lẽ cũng là một phần công đức.
Nhưng ông ta muốn tra, Hoàng Hậu lại không dám.
Thái tử đã bị Tứ Hoàng Tử dồn ép thành nông nỗi như thế rồi, hiện tại mỗi ngày Hoàng đế đều đang đứng ở bờ vực phế Thái tử cùng không phế Thái tử, nếu chuyện của Chiết Tùng Niên liên lụy đến Tần gia, lại liên lụy đến Thái Tử Phi, nhân tiện Thái tử sẽ bị phạt cùng.
Bà ta liền nháy mắt cho người của Tần gia.
Người Tần gia đã sớm mồ hôi đầy đầu.
Bọn họ xem như đã hiểu rõ rồi, đây là đã sớm tính toán tốt, đây là nhắm về phía bọn họ mà đến.
Người đương gia Tần gia bây giờ là Tần Quỹ nhíu mày, hôm nay Vân Vương Thế Tử quỳ gối đằng trước, lời hắn nói là đại nghĩa.
Bệ hạ muốn tra cũng là chuyện của Chiết Tùng Niên.
.wattpad.com/user/thilathila
Nếu ông ta cứng đối cứng, chắc chắn là không được.
Ông ta hướng mắt về phía Chiết Tịch Lam.
Có đôi khi, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, ngược lại là biện pháp tốt nhất.
Bệ hạ già nên hồ đồ rồi, suy nghĩ đi theo người khác, vậy cũng có thể đi theo đám bọn hắn mà đi.
Tần Quỹ nhìn về phía tiểu nữ nhi.
Cuộc cãi vã giữa các tiểu cô nương cũng là một loại vũ khí sắc bén.
Mà cùng một thời gian, Trưởng công chúa Khang Định nhìn thấy ánh mắt của Tần Quỹ liền cong khóe môi lên.
Bà cũng nhìn về phía Chiết Tịch Lam.
Tiểu cô nương này, nên bắ.n ra mũi tên đầu tiên của nàng ở kinh đô rồi..