Trần Lộ Bạch thấy con ngựa của mình chết thì bắt đầu khóc lóc không ngừng, hệt như Đại Ngọc chôn hoa*, chỉ kém nước trước mặt công chúng thốt ra một bài “Táng mã ngâm”** nữa mà thôi.
(*, **: ĐẠI NGỌC CHÔN HOA
Một hôm, Bảo Ngọc đến ngồi trên hòn đá dưới cây đào, chợt cơn gió lướt qua, hoa đào trên cây rụng xuống hàng đấu đầy cả người, cả sách, cả trên mặt đất. Bảo Ngọc muốn rũ đi, nhưng lại sợ chân giẫm phải, đành hứng lấy hoa, đem thả xuống ao. Những cánh hoa ấy cứ lênh đênh nổi trên mặt nước. Đúng lúc đó Đại Ngọc đến mới nói:
– Thả xuống nước không được đâu. Anh tưởng nước ở đây sạch à? Khi chảy đến những chỗ gần nhà người ta ở, thì nước chứa đủ hôi thối, vẫn làm hoa dơ bẩn. Ở gò đằng kia tôi đã đào một cái mả để chôn hoa. Nay ta quét hết, bỏ vào cái túi này, đem đến đấy chôn. Hoa lâu ngày hóa ra đất, như thế chẳng sạch hay sao?
Nói rồi hai người cùng nhau táng hoa. Đại Ngọc còn sáng tác nên một khúc “Táng hoa ngâm” lay động lòng người:
“…
Giờ hoa rụng có ta chôn cất,
Chôn thân ta chưa biết bao giờ.
Chôn hoa người bảo ngẩn ngơ,
Sau này ta chết, ai là người chôn?
…”
Đây là một điển tích kinh điển trong Hồng Lâu mộng của Tào Tuyết Cần, chi tiết nói rõ ràng nhất tính cách mẫn cảm của Lâm Đại Ngọc. Bảo Ngọc vốn đã là người nhạy cảm, vì không muốn hoa bị người đời vấy bẩn, nên có ý muốn mang hoa xuống nước, để theo nước mà đi. Nhưng Đại Ngọc còn mẫn cảm hơn nhiều, đối với cô nước cũng chẳng phải sạch sẽ gì, chỉ có chôn hoa xuống đất, trở lại nơi nó sinh ra mới là tốt nhất, còn khúc táng hoa ngâm thật không gì có thể diễn tả nổi.Đúng là cô Tần cả ngàn năm cũng chỉ có một mà thôi. Sau này “Đại Ngọc chôn hoa” cũng được dùng để nói về những người có tâm hồn nhạy cảm, mong manh như giọt sương mai.)
Hạ Tri Châu và Trịnh Vy Ỷ đều là người tu đạo, không nói đến việc cơ thể bọn họ là mình đồng da sắt, khả năng chịu đòn của họ cũng ưu việt hơn người bình thường rất nhiều. Hạ Tri Châu ban nãy bị ngựa quăng tới quăng lui, ngoại trừ trái tim nhỏ bé bị thương tổn vô cùng nghiêm trọng thì không có gì đáng ngại cả.
Trần lão gia nghe tin chạy đến lắc đầu đầy đau buồn, “nước mắt” lại lăn từ khóe miệng xuống: “Hôm nay chúng ta ăn tiệc thịt ngựa đi!”
Ninh Ninh đưa hai kẻ vẻ mặt buồn rầu như đang vội về chịu tang trở lại phòng dành cho khách. Chưa bước vào trong phòng đã trông thấy Bùi Tịch.
“Tiểu sư tỷ.” Hắn bình thản nhìn qua ba người một lượt rồi dừng lại trên người Ninh Ninh: “Có manh mối rồi ạ.”
Trịnh Vy Ỷ bị mấy câu mà giọng dẫn chuyện thốt ra ban nãy làm cho vừa xấu hổ vừa tức giận, nghe thế thì bỗng nhiên cảm thấy cả người tràn đầy sức sống, hai mắt nàng sáng rực như đèn pha: “Cuối cùng tiểu sư đệ vẫn là người đáng tin cậy nhất! Vị họ Hạ dã man tàn bạo nào đó nhìn mà học hỏi đi!”
Da mặt Hạ Tri Châu còn dày hơn tường thành, hắn không để ý chuyện nàng đang kháy mình, thuận thế hỏi tiếp: “Manh mối gì thế?”
Hắn vừa hỏi xong lại lo lắng nói thêm: “Bùi sư đệ, đệ không biết đâu! Ban nãy ngựa trong chuồng điên lên hết cả, ta với đại sư tỷ phải liều cả cái mạng mới có thể trấn áp được đấy. Theo suy đoán của ta trong phủ này chắc chắn là đang cất giấu thứ yêu vật gì đó rất kinh khủng, nếu không thì đám ngựa này cũng không thể có phản ứng lớn như vậy được.”
Ninh Ninh cười: “Chúng ta đi vào trong phòng rồi lại nói.”
Tuy rằng lúc đứng trước cửa phòng của Trần Diêu Quang bọn họ đã quyết định ôm cây đợi thỏ, chờ đến khi yêu môn mở rộng thì mới rút kiếm nghênh chiến, nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là nói mồm vậy thôi. Kiếm tu tuy rằng thiện chiến nhưng đại đa số cũng là kẻ có đầu óc. Nếu bon họ đã biết tầng tháp này có độ khó cực kỳ cao mà còn để mình như con ếch xanh bị chọc một lần mới di chuyển một chút thì đêm nay ngoại trừ thịt ngựa, bọn họ có lẽ còn có thể hái cái đầu mình xuống đem ra mà xào. Dù sao thì giữ lại cũng không có tác dụng gì, không bằng dùng để lấp đầy cái bụng.
Khi đó Hạ Tri Châu dùng truyền âm trêu Ninh Ninh là “Ninh Thanh Thiên”, Ninh Ninh không trả lời lại bằng truyền âm mà nói ra thành tiếng, nguyên nhân là vì cô muốn làm cho kẻ chủ mưu đứng đằng sau buông lỏng cảnh giác, giảm bớt phòng bị đối với bọn họ, đồng thời cô lại truyền âm nói cho những người còn lại của phe mình suy nghĩ thật sự của cô.
– Cái gì? Kẻ chủ mưu đứng đằng sau đang lặng lẽ quan sát chúng ta sao?
Hạ Tri Châu sau khi nghe xong không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao: “Ai là kẻ chủ mưu cơ?”
Trịnh Vy Ỷ vươn vai, gia nhập vào phòng chat truyền âm: “Người có khả năng cao nhất là Trần Lộ Bạch.”
Bùi Tịch gật gật đầu.
Hạ Tri Châu:?
Khoan đã, mấy người có lén lút bàn luận sau lưng ta không đó? Tại sao tình huống hiện tại lại giống như năm đó hắn đi học toán, vốn dĩ mọi người đều có xuất phát điểm như nhau, đến khi hắn nhắm mắt lại rồi mở ra thêm lần nữa thì đã ù ù cạc cạc nghe không hiểu gì rồi thế?
– Ta vẫn luôn chú ý đến một chuyện: nếu trong tháp Phù Đồ không thể sử dụng thần thức thì tại sao lại sắp xếp cho Triệu Vân Lạc bị yểm? Như thế chẳng phải là muốn chúng ta trơ mắt nhìn nàng chết đi sao?
Ninh Ninh nói: “Đây là một tình tiết hoàn toàn vô nghĩa, hoàn toàn có thể không nhắc đến. Suy nghĩ theo một góc độ khác thì nếu vấn đề không phải ở tháp Phù Đồ mà là ở Triệu Vân Lạc thì sao?”
Ba người đều không nói gì mà yên lặng nghe cô tiếp tục nói: “Thử nghĩ xem có thứ gì mà giống y như đúc người thật, có thể cử động có thể nói cười, nhưng chỉ không có thần thức thôi, đương nhiên càng không thể là những vật chết như bàn ghế được. Loại trừ đi thì chỉ còn đúng một khả năng.”
Bùi Tịch hiếm khi tiếp lời cô: “Ảo cảnh.”
Vừa nghe được hai chữ này, Hạ Tri Châu cười khổ: “Nhưng không phải lúc trước Ninh Ninh đã phân tích rằng vấn đề không nằm ở tháp Phù Đồ…”
Hắn nói đến đây đột nhiên sửng sốt.
Nếu như ảo cảnh ở Trần phủ không phải do tháp Phù Đồ tạo thành mà vốn dĩ trong ảo cảnh này có một ảo cảnh khác thì sao?
– Tháp Phù Đồ hấp thụ linh khí của trời đất nên có sức mạnh vô cùng kinh khủng, diễn kịch thì phải diễn đến cùng, có khả năng những nhân vật trong đó cũng có thể được gán cho thần thức ảo, nhưng những yêu vật tầm thường thì không thể đạt được đến trình độ này.
Ninh Ninh suy nghĩ một lát, lại nghiêm mặt nói: “Mọi người có nhớ hay không? Lúc ấy chúng ta với Trần Lộ Bạch về cùng nhau, vừa về đến cổng lớn nàng đã bị Trần lão gia gọi đi rồi. Con dâu đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc mà cha lại gọi con gái vào lải nhải chuyện khác, nghĩ thế nào cũng thấy không bình thường. Hơn nữa chúng ta vừa mới cáo từ, Trần Lộ Bạch đã vào phòng thăm hỏi chị dâu của mình rồi, như thế có trùng hợp quá mức không?”
Trịnh Vy Ỷ nghe xong cũng gật gật đầu: “Có lẽ nàng ta đã biết rằng những người trong ảo cảnh không có thần thức từ lâu, cũng đoán được một khi chúng ta không cảm nhận được thần thức của Triệu Vân Lạc bèn sẽ tiếp tục thử cảm ứng trên người những người khác. Nếu nàng là người tạo ra ảnh cảnh này thì hẳn là chúng ta có thể cảm ứng được thần thức của nàng, như vậy tất cả những lời nói dối đều sẽ bại lộ.”
Hạ Tri Châu nặng nề “à” một tiếng: “Thế nên lúc đó nàng mới cố ý lẩn khỏi đó, đợi đến lúc chúng ta ra khỏi phòng thì mới đi vào xem xem tình hình như thế nào!”
Từ trước đến nay hắn đều không thích những thứ phải động não, thế nên lúc này hắn bỗng biến thành chú bé hiếu kỳ với mười vạn câu hỏi vì sao: “Nhưng có một điều ta vẫn không hiểu. Nếu ảnh cảnh này là do Trần Lộ Bạch tạo ra thì thật ra nàng ta cũng đâu cần dùng đến dạ yểm? Thứ này rất dễ khiến nàng ta bị bại lộ thân phận, đổi thành một con yêu quái nào đấy không phải sẽ tốt hơn sao?”
Trịnh Vy Ỷ nghe những lời này xong cũng không giải thích được. Đúng vậy, tình tiết sử dụng dạ yểm sẽ khiến cho việc Triệu Vân Lạc không có thần thức bị bại lộ.
Rốt cuộc Trần Lộ Bạch có mục đích gì?
“Việc này chắc là có liên quan đến khó khăn khi chế tạo ảo cảnh.” Mọi người im lặng một lúc lâu, cuối cùng lại là Bùi Tịch lên tiếng: “Đệ đã đọc qua một số quyển sách về vấn đề này, sách viết việc chế tạo ảo cảnh cần sử dụng rất nhiều linh lực, những yêu quái bình thường không thể nào làm được. Huống chi diện tích Nga thành không nhỏ, tạo ra một ảo cảnh hoàn hảo là điều không dễ dàng.”
Thằng nhóc này học hành siêu giỏi, lúc nào cũng đứng nhất lớp, giờ vừa mở miệng ra cái đã hạ gục được hai kẻ học dốt Hạ Trâu và Trịnh Vy Ỷ dễ như trở bàn tay.
Ninh Ninh lần đầu nghe thấy chuyện này nên rất hứng thú nhìn Bùi Tịch, lại nghe hắn nói tiếp: “Trong trường hợp này, cách nhanh nhất và tiện lợi nhất chính là sử dụng ký ức, để ảo cảnh và hồi ức dung hợp với nhau, giảm bớt áp lực khi xây dựng ảo cảnh. Thế nên cảnh tượng mà chúng ta nhìn thấy bây giờ hẳn là những chuyện cũ đã từng xảy ra ở Nga thành được Trần Lộ Bạch ghi tạc trong đầu.”
Thế cho nên mọi người trong Trần phủ, thậm chí cả Nga thành, việc Trần Diêu Quang bị hoạ mị tấn công, Triệu Vân Lạc bị dạ yểm bám vào người, thậm chí Trần Nguyệt Minh nghịch bùn ở ngõ nhỏ đều đã từng thật sự tồn tại.
– Vậy nếu tất cả những người chúng ta nhìn thấy đều là hồi ức, vậy thì Nga thành thật…
Hạ Tri Châu ngập ngừng, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “Ta hiểu rồi! Mọi người còn nhớ sự kiện yêu môn mở ra không? Nói không chừng Nga thành đã thật sự gặp phải kiếp nạn, Trần Lộ Bạch quá nhớ nhung gia đình mình nên mới tạo ra ảo cảnh này để nhìn vật nhớ người.”
Có lẽ đây chính là lời giải thích có sức thuyết phục nhất ở thời điểm hiện tại. Nhưng Ninh Ninh vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không được hợp lý lắm, ví dụ: “Nhưng nếu thật sự là như vậy thì Trần Lộ Bạch giữ chúng ta ở đây có mục đích gì? Nàng chỉ là một cô nương bình thường, tại sao lại có khả năng chế tạo ra ảo cảnh?”
Bùi Tịch lạnh giọng tiếp lời: “Quan trọng nhất chính là nếu người đứng đằng sau chỉ có một mình nàng thì tại sao tầng tháp Phù Đồ này lại được đánh giá là “cực kỳ khó”?” Nếu chỉ cần giết nàng là có thể giải quyết được mọi việc, tại sao lại có nhiều vị tiền bối thất bại đến thế?”
Hạ Tri Châu ngơ ngác nhìn hắn rồi cảm động nói với Ninh Ninh: “Bùi Tịch không phải vừa bị đoạt xá đấy chứ? Sao hắn có thể nói một hơi nhiều câu như vậy chứ?”
– Mặc kệ sự việc là như thế nào, tầng tháp này vẫn có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Trịnh Vy Ỷ xoa xoa mi tâm: “Hay là như thế này: chúng ta cử một người âm thầm điều tra những điều kỳ lạ trong Nga thành, những người còn lại ở lại trong Trần phủ để làm Trần Lộ Bạch buông lỏng cảnh giác. Người này chắc chắn là phải thường xuyên xa rời quần chúng, trầm mặc ít nói, cho dù không đi cùng với chúng ta thì cũng sẽ không làm nàng sinh nghi. Mọi người đề cử ai nào?”
Hạ Tri Châu trầm mặc một lát rồi nói: “Sư tỷ, tỷ muốn cử Bùi Tịch đi thì cứ nói thẳng, không cần nhìn đệ ấy mà tìm từ để miêu tả đâu.”
***
Thời gian quay trở lại thời điểm hiện tại. Sự kiện ngựa trong chuồng phát điên đã qua đi, bốn người ngồi ở trong phòng Bùi Tịch nghe hắn kể về thu hoạch của một ngày hôm nay.
“Đệ đã phát hiện ra tổng cộng ba việc.” Bùi Tịch nói: “Thứ nhất, bốn phía của Nga thành hình như có giăng kết giới, ngự kiếm phi hành được một khoảng thì không có cách nào đi tiếp được nữa.”
Ninh Ninh ngồi trên ghế, chống quai hàm nhìn hắn.
“… Thứ hai.” Thiếu niên mặc đồ đen lặng lẽ rũ hàng mi dài xuống, yết hầu hơi chuyển động: “Bá tánh trong thành nói rằng Trần Lộ Bạch có chỗ hơi kỳ quái.”
Thừa Ảnh thích chí cười ha hả: “Đang nói chính sự mà ngươi thẹn thùng cái gì thế! Nàng ấy nhìn ngươi thì ngươi cũng nhìn lại nàng ấy đi!”
Khuôn mặt Bùi Tịch thoáng hiện lên vẻ thẹn quá hóa giận nhưng giọng nói vẫn bình thản như cũ: “Bọn họ bảo rằng có gia đinh từng nhìn thấy nàng nửa đêm một mình đi ra hậu viện của Trần phủ rồi lẩm bẩm lầu bầu gì đó với cây hoè già ở đó. Điều kỳ lạ nhất chính là rõ ràng lúc ấy nàng đang đưa lưng về phía gia đinh kia, thế nhưng không biết làm sao bỗng nhiên quay ngoắt người lại, nhìn thẳng về phía hắn.”
Đêm hôm khuya khoắt, gió to trăng mờ. Ngươi nhìn thấy một cô gái lảo đảo bước đến chỗ hậu viện ít dấu chân người, lại còn thì thầm với cây hoè già, chuyện này nghe thôi đã thấy ghê rồi, thế mà cô gái kia lại còn thình lình quay đầu lại nhìn chòng chọc vào ngươi.
Hạ Tri Châu nghe mà tê hết cả da đầu, lại nghe Trịnh Vy Ỷ bên cạnh nói: “Cây hoè được coi là ma quỷ trong giới thực vật, cực kỳ dễ thành tinh rồi cướp lấy cơ thể của người khác để sử dụng.”
Nàng ngập ngừng một lát rồi lại nhỏ giọng nói thêm: “Hay là Trần Lộ Bạch mà chúng ta đang nhìn thấy ở Trần phủ cũng không phải người thật mà là hoè quỷ biến hoá mà thành? Nếu quả thật là như vậy thì có thể giải thích được chuyện tại sao nàng chỉ là một người bình thường mà lại có thể tạo được ra ảo cảnh này.”
– Trần phủ này bị làm sao vậy?
Hạ Tri Châu rùng mình một cái, ghét bỏ nhận xét: “Nào là hoạ mị, nào là dạ yểm, nào là hoè tinh, ai không biết còn tưởng rằng đây là hang ổ của yêu quái đấy. Còn có cái gì mà “yêu môn mở ra”, nếu yêu quái ào ạt tấn công thì tòa thành này còn có thể giữ được sao?”
Câu này chẳng qua chỉ là cảm thán một chút, không ngờ rằng Trịnh Vy Ỷ nghe xong thì đột nhiên vỗ bàn rầm một cái: “Mọi người có còn nhớ không! Trước đây ta đã từng bảo rằng hình như đã nghe qua cái tên Nga thành này ở đâu rồi ấy?”
Hạ Tri Châu bị nàng dọa sợ, thiếu chút nữa nhào vào trong lòng Bùi Tịch làm cho Thừa Ảnh kêu khổ thấu trời, không khác gì người mẹ có con gái vừa bị lưu manh sờ mó.
– Ta nhớ ra rồi! Nga thành!
Trịnh Vy Ỷ vô cùng kích động, suýt chút nữa đứng luôn lên bàn lên ghế: “Trong trận chiến tiên ma, yêu ma ra tay không từ thủ đoạn nào, trong đó có một nhóm yêu tu tà đạo liên thủ đánh vào một tòa thành nhỏ để hấp thụ huyết phách của con người làm cho sinh linh đồ thán, không ai may mắn sống sót. Huyện thành đó tên là “Nga thành”!”
Nàng vừa nói xong, Bùi Tịch và Ninh Ninh đều lộ ra vẻ: “Thì ra là thế!”, chỉ có Hạ Tri Châu mặt mũi trắng bệch: “Thế cho nên cái gọi là “mùng năm tháng sáu yêu môn mở ra” rất có thể không phải chỉ là lời đồn vớ vẩn mà là…”
Hắn hít một hơi thật sâu rồi nói: “Mùng năm tháng sáu, Nga thành bị yêu tu chiếm đóng hoàn toàn. Vậy những người ở trong thành…”
Hắn không nói thêm gì nữa.
Nếu là hấp thụ huyết phách thì nhất định không có người nào có thể may mắn sống sót. Con đê nhỏ mưa bụi mông lung, lầu các tường trắng ngói đen, Trần phủ, còn có đám trẻ con nghịch bùn trong ngõ nhỏ kia, tất cả đều không còn nữa, thay vào đó là yêu ma quỷ quái hoành hành cùng những thi thể chết không nhắm mắt, trời đất tối tăm, máu chảy thành sông.
Ảo cảnh này tuy rằng dựa lên dựa trên hồi ức, nhưng bởi sự xuất hiện của bọn họ mà thay đổi khác đi so với cảnh tượng năm đó. Trên thực tế, không có một ai may mắn chạy thoát khỏi bàn tay của yêu ma, những sự kiện nhìn thì có vẻ nghiêm trọng nhưng lại không nguy hiểm kia thật ra chính là điềm báo cho cái chết của mỗi người.
Từ đầu đến cuối, Trần Diêu Quang chưa từng được cứu thoát mà bị hoạ mị nhốt trong sơn động lạnh như băng, chậm rãi hút mất huyết phách và tinh nguyên, ra đi trong sợ hãi và tuyệt vọng vô cùng vô tận. Triệu Vân Lạc không thể thoát khỏi sự khống chế của dạ yểm, phải trải qua tra tấn chết đi sống lại hết lần này đến lần khác ở trong mơ, cuối cùng kiệt quệ mà chết. Trần Lộ Bạch bị hoè quỷ ở hậu viện dụ dỗ, thần chí dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng chỉ còn mỗi một cái xác không hồn, không biết quá trình diễn ra như thế nào nhưng tựu chung lại cuối cùng nàng đã bị đoạt xá. Những người còn lại của Nga thành cũng táng thân nơi biển máu, trở thành công cụ để yêu ma gia tăng tu vi.
Tất cả các bí ẩn dần dần lộ ra ánh sáng, bây giờ chỉ còn sót lại một vấn đề quan trọng nhất: Cho dù người đứng sau mọi chuyện là Trần Lộ Bạch hay là hoè quỷ thì người đó đưa bọn họ đến đây để nhằm mục đích gì?
***
Kế hoạch của bọn họ đã hoàn thành được hơn một nửa.
Trần Lộ Bạch đặt bút thật mạnh trên tờ giấy Tuyên Thành, mực trên bút lông nhanh chóng lan ra, thoáng cái đen đặc như bóng đêm.
Nàng nhếch môi cười nhạt nhẽo, nhét giấy vào bì thư, đứng dậy bước ra ngoài.
Gió trong ảo cảnh không giống như gió bên ngoài, tuy rằng rất mát mẻ nhưng lại làm nàng cảm thấy vô cùng chán ghét. Nhưng không bao lâu nữa đâu, chỉ cần vừa đến giờ Tý…
Nghĩ đến đây, khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Trong ánh hoàng hôn nặng nề, nàng nhanh chóng bước thẳng ra hậu viện. Nơi đó hoa cỏ um tùm, cây xanh san sát, ở trung tâm là một câu hoè cổ thụ. Cây hoè thuần âm, bây giờ rõ ràng đã vào hạ nhưng khi đến gần vẫn có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh thấu xương
Cành lá của cây hoè sum suê che khuất ánh sáng, phủ lên khuôn mặt của nàng một tầng sáng âm u. Nàng không nói chuyện với cây hoè như trong lời đồn mà đặt bàn tay lên thân cây rồi niệm chú.
Vỏ cây như nghe được mệnh lệnh nào đó, thân cây tách ra tạo thành một khe hở thẳng tắp, sau đó vết nứt càng lúc càng lớn. Đứng từ chỗ của nàng nhìn lại thì phía sau vết nứt không phải là một thân cây mà là một nơi nào đó giống hậu viện y như đúc.
Trần Lộ Bạch không phát ra âm thanh nào, giơ tay đưa phong thư vào trong khe hở. Không ngờ rằng đột nhiên có một luồng gió mạnh đánh úp đến.
Có người!
Nàng không hề phòng bị gì nên không tránh kịp, phong thư đã bị người nọ cướp mất.
– Trần cô nương đúng là có nhã hứng, cái việc viết thư cho cây hoè này ấy à, chắc từ trước đến nay có mỗi cô từng làm mà thôi.
Ninh Ninh hành động rất nhanh, sau khi cướp được thư thì lập tức lui về phía sau vài bước nhanh nhẹn xé bì thư ra: “Hay là để bọn ta xem xem rốt cuộc trong đó viết gì nhé.”
Trần Lộ Bạch trợn mắt nhìn, tức giận nhưng cũng không nói gì.
– “Bốn người này chưa phát hiện ra điều gì cả. Chờ đến giờ Tý khi luyện hồn trận khởi động, hãy dùng họ để huyết tế.”
Ninh Ninh đọc lên thành tiếng, đọc xong thì nhìn về phía lối ra của hậu viện: “Sư tỷ, luyện hồn trận là cái gì?”
– Dùng tất cả huyết phách đã luyện chế trong suốt một năm, lấy người sống làm thuốc dẫn tiến hành huyết tế, có thể làm cho tu vi của người tu đạo tăng lên vùn vụt, một bước lên trời.
Trịnh Vy Ỷ bước ra từ bóng râm của khóm trúc, áo trắng xé rách màn đêm: “Lấy hồn phách của người khác để gia tăng sức mạnh cho mình là cách tu luyện của những kẻ cực kỳ hung ác, bị liệt vào một trong mười đại cấm thuật.”
Trần Lộ Bạch tự biết sức mình không địch lại được đám kiếm tu này nên cười lạnh lui về phía sau một bước. Nàng tuy biết rõ thân phận của mình đã bại lộ nhưng lại không hề hoảng loạn mà chỉ lạnh nhạt hỏi: “Ta đã thất sách ở bước nào vậy?”
Hoá ra người này còn là một nhân vật phản diện vô cùng tuân thủ đạo đức nghề nghiệp.
“Tiểu sư đệ của ta vừa nghe ngóng được một việc vô cùng thú vị, không biết Trần cô nương có hứng thú nghe không?” Ninh Ninh lễ phép đáp lại nàng ta: “Người trong Nga thành đều nói đại tiểu thư của Trần gia được nuông chiều nên bướng bỉnh ương ngạnh, chỉ muốn đi đến một nơi thật xa để thoát khỏi sự trói buộc của cha và huynh trưởng, tự do tự tại sống qua ngày. Nhưng ta nhớ rất rõ lúc ấy ngươi không hề nói với ta như vậy.”
– Ngươi chỉ biết tính cách của Trần Lộ Bạch nhưng lại không biết nàng đã trải qua những gì. Câu “không nỡ rời khỏi Trần phủ” kia có lẽ là nàng đã quyết tâm muốn lưu lạc chân trời góc bể nhưng lại lưu luyến người nhà nên ban đêm lén lút đến tâm sự với ngươi. Nhưng ngươi không hiểu nàng nên hiểu nhầm chút llưu luyến đó thành nàng không muốn rời khỏi Trần phủ mãi mãi.
Cô nắm lấy chuôi kiếm bên hông theo bản năng, cảnh giác đề phòng đối phương đột nhiên xông lên: “Bọn ta nên gọi ngươi là gì bây giờ? Trần cô nương hay là… hoè quỷ?”
Tất cả chìm vào lặng im.
Cây hoè bị gió lạnh thổi qua, tán lá cây reo xào xạc nghe như có muôn vàn yêu ma quỷ quái nấp trong bóng tối đang lặng lẽ cười nhạo điều gì.
Hoè yêu đang chiếm giữ cơ thể của Trần Lộ Bạch cuối cùng cũng không diễn tiếp nữa, nó ngửa mặt lên trời cười to: “Thế thì đã sao? Các ngươi thật sự cho rằng chỉ cần phá được ảo cảnh này của ta là có thể thoát khỏi Nga thành sao? Giờ Tý tối nay luyện hồn trận sẽ khởi động, đến lúc đó tất cả yêu ma trong thành đều muốn lấy mạng các ngươi, để ta xem các ngươi có thể trốn ở chỗ nào!”
Nàng cười mệt rồi thì tỏ vẻ tiếc nuối: “Đám tà tu trong thành kia vốn định bẻ gãy xương cốt của các ngươi rồi nhốt vào trong trận pháp chờ chết, chỉ có ta là có lòng tốt sáng tạo ra ảo cảnh này để các ngươi cho dù phải chết cũng không phải chịu quá nhiều đau đớn. Sao cácngươi lại không hiểu nỗi khổ tâm của ta chứ?”
Câu này là câu thật lòng.
Chuyện của Nga thành đã truyền khắp giới tu chân, các đại môn phái tiên môn trong lúc đại chiến ốc còn không mang nổi mình ốc nên không thể nào yêu diệt được tất cả yêu ma trong thành. Nhưng để phòng ngừa đám yêu ma này chạy thoát, các vị trưởng lão của các môn phái vẫn hợp sức cùng nhau bày trận thiên la địa võng, giam cầm chúng ở trong Nga thành này.
Muốn thoát ra ngoài, bọn chúng chỉ có thể dùng luyện hồn trận để tăng tu vi rồi đoàn kết công phá trận pháp. Nhưng luyện hồn trận cần phải hiến tế người sống, kể từ khi Nga thành lụn bại, không có ai muốn đến nơi này nữa. Khoảng một năm sau, cuối cùng cũng có bốn tên tiểu bối vô tri bước vào trong kết giới. Đây chính là cơ hội cuối cùng của bọn chúng.
Nếu dùng sức mạnh cưỡng ép, một khi gặp phải người tính tình cứng rắn quyết tự sát không theo thì bọn chúng nhất định sẽ thất bại trong gang tấc. Hoè tinh đã đưa ra ý tưởng xây dựng ảo cảnh, chỉ cần vây bọn họ trong ảo giác thì sẽ không ai có ý định rời đi mà trầm mê trong ảo cảnh này.
– Đừng phí lời!
Trịnh Vy Ỷ nghĩ đến cảnh mình bị đám yêu quái này lừa một vố thì lập tức nổi trận lôi đình, rút kiếm ra khỏi vỏ chỉ thẳng vào cây hoè già gần đó. Cây hoè này không chỉ là chân thân của hoè quỷ mà còn là nơi nó truyền tin cho người bên ngoài, như vậy tám chín phần đây cũng chính là mắt trận của toàn bộ ảo cảnh.
Kiếm quang phân thành vô số bóng trắng, lạnh lẽo như gió.
Trịnh Vy Ỷ vốn tưởng rằng hoè quỷ sẽ không biết tự lượng sức mình mà cá chết lưới rách với bọn họ, không ngờ nó chỉ nhếch môi, cười lạnh một tiếng.
Thân mình của hoè quỷ nhanh chóng tiêu tán trong màn đêm như ảo thuật, chỉ có giọng nói lưu lại trong gió: “Các ngươi hãy chuẩn bị tinh thần đi. Ở ngoài ảo cảnh không phải chỉ có mỗi mình ta muốn lấy mạng của các ngươi đâu.”
***
Kiếm quang của Trịnh Vy Ỷ lộng lẫy như sao trời, Ninh Ninh đang hôn mê bỗng nhiên mở choàng mắt ra, thứ đầu tiên ngửi thấy chính là mùi máu tươi gắt mũi.
Mùi tanh hôi kia hình như là mùi máu với cơ thể thối rữa lâu ngày, cô ngừng thở theo bản năng rồi chuyển sự chú ý của mình đến quang cảnh trước mắt. Hoá ra cô vẫn đang ở trong hậu viện của Trần phủ, chẳng qua tình trạng ở đây khác biệt hoàn toàn so với trong ảo cảnh.
Cây hoè già thành tinh kia to đến mức không thể tưởng tượng nổi, rễ và cành khô bao phủ khắp không gian, những nhánh rễ vừa to vừa dài nổi lên mặt đất bò đến tận cửa của hậu viện, thậm chí chúng vẫn đang tiếp tục mọc dài thêm.
Thứ làm người ta sởn tóc gáy là những nhánh rễ cây đó trông giống hệt như một loài động vật có thể hô hấp, lớp da màu nâu thẫm không ngừng phập phồng lên xuống như đang hít thở. Ở trong bóng tối vẩn đục, những thứ đó không khác gì những con rắn khổng lồ đang mấp máy làm cho cô cảm thấy vô cùng ghê tởm. Cả cành cả rễ biến thành dây thừng trói chặt cô trên thân cây, chỉ để lộ ra gò má, cổ và ngực, còn lại thì không thể động đậy. Cô vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy Trần phủ thật.
Huyết quang thấm đẫm màn trời, bóng đêm vô cùng vô tận. Một đám mây nhẹ như bông che lấp hơn một nửa mặt trăng, chút ánh trăng xuyên qua tầng mây rơi xuống cũng đỏ sậm không khác gì máu, nhìn lên trông như huyết lệ từ đuôi mắt chảy xuôi trên gương mặt, mùi vị chết chóc lan tràn khắp nơi.
Trăng máu treo trên vòm trời, chân trời thấp thoáng ánh ma trơi. Các loại cây cối xung quanh đã bị cây hoè già hút hết sức sống chỉ còn lại những cành khô trơ trọi khẳng khiu. Một cơn gió nổi lên phát qua mái tóc đen nhánh của cô, xuyên qua làn tóc tung bay, trong tầm nhìn mơ hồ, NInh Ninh trông thấy một bộ xương trắng.
Cỏ dại mọc hoang um tùm, tường ngói loang lổ rêu phong, trong lầu các tĩnh mịch la liệt vết máu, không gian phủ lên xương trắng vẻ âm u đặc quánh. Có một chút rêu xanh mọc lên từ các khớp xương, nhuộm khung xương thành màu than chì nhàn nhạt.
Bộ xương kia rất nhỏ, chắc là một đứa trẻ tuổi tác không lớn lắm. Nó cuộn thành một cục, tay ôm lấy đầu.Từng vết thương hằn sâu vào xương cốt nhìn rõ mồn một trong màn đêm, không khó để hình dung ra nó đã từng phải chịu đựng nỗi đau đớn kinh hoàng như thế nào.
Trái tim Ninh Ninh trầm xuống, cô đoán được tên của người này.
Tầng mây che phủ sắc máu cuối cùng chậm rãi di chuyển về phía tây, nuốt chửng chút ánh sáng cuối cùng. Ninh Ninh nhẹ nhàng hít vào một hơi, đầu ngón tay lặng lẽ tụ lực.
Kiếm quang sắc bén nhanh như điện xẹt, thoắt cái đã đâm thủng đám dây quấn trên người cô. Máu tươi từ dây leo theo nhát chém tuôn ra như suối. Tiếng cười càn rỡ đắc ý vang lên ở nơi xa, lửa cháy rợp trời. Xung quanh tràn ngập mùi tanh, xương trắng lạnh lẽo.
Giờ Tí đã đến.
– Chuyện này chưa xong đã đến chuyện khác, đầu óc sắp chập cheng đến nơi, giờ tay cũng không được nhàn rỗi nữa.
Trịnh Vi Ỷ cũng bắt chước cô, nàng nhảy xuống khỏi đống dây leo, lộ ra một nụ cười khổ hiếm thấy: “Nhiệm vụ của tầng tháp này… không phải định bảo chúng ta phải giết sạch yêu ma trong cả thành này đấy chứ?”