Với tính cách của Hàn Tử Việt thì căn bản sẽ không cãi nhau với đối phương.
Thẩm Thư cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà muốn phản bác lại lời của đối phương thì đột nhiên có một giọng nam lạnh lùng vang lên trong văn phòng.
“Chủ tịch của chúng tôi để tiểu thiếu gia theo họ của Thẩm tiên sinh thì có vấn đề gì sao? Luật nào của liên minh quy định con cái không được theo họ cha của Omega? Vị tiên sinh này, con của anh không thể theo họ của anh là vì Alpha nhà anh không cho thì liền cho rằng những Alpha trên đời này đều giống vị kia của nhà anh à.”
Không biết Lâm Tiêu đã tới khi nào, hay anh ta vốn dĩ đi cùng với Hàn Tử Việt, chỉ là bọn cậu không có phát hiện thôi.
Anh ta phản bác lại lời của đối phương một cách rõ ràng và mạch lạc, tính tình tuy lạnh lùng nhưng không trầm lặng như Hàn Tử Việt, cũng không giống Hàn Tử Việt thích giải quyết theo hành động thực tế hơn là lời nói.
Nếu nói đến cãi nhau, Lâm Tiêu so với Omega nam đanh đá trong văn phòng này cũng không thua kém chút nào, chỉ là trong cuộc cãi vã anh ta sẽ không hét lên hay la hét mà là nói có sách mách có chứng phản bác lại đối phương một cách hùng hồn, như một lời thề son sắt làm người khác không thể không tin, ví dụ như những lời vừa rồi.
Lâm Tiêu đứng ở cửa văn phòng, trong tay cầm máy liên lạc: “Vừa rồi anh đã vu khống chủ tịch, phu nhân và tiểu thiếu gia của chúng tôi, tôi đã ghi âm lại, ít ngày nữa văn bản triệu tập của toà án sẽ được gửi đến hòm thư của nhà anh, mong anh và Alpha nhà anh đưa con của hai người đến tham gia đúng giờ.”
Lâm Tiêu không chỉ là trợ lý đặc biệt của Hàn Tử Việt mà còn là bạn học của anh, hai người không chỉ có quan hệ là cấp trên cấp dưới mà còn là bạn bè thân thiết.
Hơn nữa, gia thế của Lâm Tiêu so với Hàn gia cũng không kém bao nhiêu, làm trợ lý đặc biệt cho Hàn Tử Việt nhiều năm như vậy chẳng qua là vì Lâm gia quá lộn xộn, Lâm Tiêu không muốn tham gia vào đó mà thôi, hoặc là nói anh ta chướng mắt người cha khi còn trẻ của mình đã gây ra một đống nợ phong lưu nên không thèm quan tâm.
Lâm gia bây giờ lâm vào cảnh chướng khí mù mịt, khi Lâm Tiêu còn đang đi học thì suýt chút nữa đã đoạn tuyệt quan hệ với cha mình, anh ta hận chính cha mình vì đã làm người mẹ đang bị bệnh nặng của anh ta tức chết trên giường bệnh.
Bởi vì Lâm Tiêu và Hàn Tử Việt bạn bè, lại làm việc cùng nhau nhiều năm như vậy cho nên Hàn Tử Việt đã giao cho Lâm Tiêu rất nhiều quyền lợi ở Hàn thị, đến nay anh ta vẫn là trợ lý đặc biệt chỉ vì lười đổi cương vị khác mà thôi.
“Còn nữa, mong anh hãy nhớ kỹ, phu nhân của chúng tôi chỉ là xảy ra mâu thuẫn với chủ tịch nên mới tức giận đưa tiểu thiếu gia rời đi, xuất thân tiểu thiếu gia của chúng tôi không hề khó coi như lời anh vừa nói, mà đoạn ghi âm vừa rồi tôi cũng sẽ đưa cho luật sư làm bằng chứng trình lên tòa…”
Những chuyện sau đó Thẩm Thư không biết nữa, bởi vì Hàn Tử Việt một tay ôm An An, một tay kéo cậu ra khỏi văn phòng. Có điều bản lĩnh của Lâm Tiêu làm Thẩm Thư thật sự kinh ngạc.
“Lâm Tiêu anh ta…” Còn chưa kịp nói xong, Thẩm Thư đã bị Hàn Tử Việt cắt ngang.
“Lâm Tiêu sẽ thay chúng ta xử lý, không cần lo lắng.”
Vừa đi ra khỏi văn phòng, Thẩm Thư cũng nhìn thấy một hàng dài vệ sĩ mặc vest đen đang đứng trên hành lanh bên ngoài văn phòng.
Thì ra không phải là không có người tới xem náo nhiệt, nhưng chẳng qua là vì bức tường vệ sĩ đứng ở bên ngoài đã làm mọi người sợ hãi không dám tiến lên mà thôi.
Hàn Tử Việt ôm Thẩm An trong tay, kéo Thẩm Thư ra khỏi văn phòng rồi đi thẳng đến bên ngoài trường học, một loạt vệ sĩ mặc vest đen kia cũng đi theo ở phía sau, giữ vững khoảng cách không xa không gần.